Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 237: Chương 237: Giết người




Beta: Mộc

Nhan Nghiên nhấc máy , là Đồng Mạch gọi, chưa kịp bắt lời Đồng Mạch đã nói: “Nhan Nghiên, Tư đại thiếu ở cùng cô đúng không? Bây giờ nghe tôi nói, cô phải tỉnh táo, cũng phải trấn an Tư thiếu.”

Nhan Nghiên nheo mắt, liếc nhìn thấy Tư Kình Vũ bối rối, cô nói: “Cô nói đi, tôi đang nghe!”

“Tống tổng giết người, đã bị giam giữ.” Đồng Mạch vội vàng nói. Tôi đang đến đồn cảnh sát hỏi tình hình, lần này người Tống tổng giết lại là cục trưởng Mạc Dật Hàm. Tôi mới biết được Tống tổng đã nhận tội, tình huống rất phức tạp, tốt nhất cô nên tới đây.”

Nhan Nghiên bất ngờ, không rõ vì sao lại xảy ra chuyện này. Cô còn hoài nghi Đồng Mạch trêu đùa mình, giết người sao? Ba năm trước đã trải qua một trò chơi sinh tử đáng sợ, hiện tại lại tiếp tục ư? Cô cố gắng tỉnh táo nói: “Chúng tôi tới ngay.”

Tư Kình Vũ đang tiếp máy cùng Tư Lập Hạ, Tư Lập Hạ và Đồng Mạch đang ở đồn cảnh sát, cô ta bị hù dọa đến sợ hãi, chuyện này xảy ra làm cho người ta trở tay không kịp, không ai biết tiếp tục nên làm gì . Cô còn chưa gặp được mẹ, mà đưa luật sư tới cũng bị cảnh sát ngăn cản bên ngoài. Đây không phải chuyện mưu sát bình thương, người chết là chính khách cao cấp, thân phận và địa vị của Tống Ngọc San cũng không phải thấp, thu hút biết bao sự chú ý, chuyện này không phải chuyện nhỏ.

Tư Kình Vũ cũng luống cuống, hắn cầm tay Nhan Nghiên nói: “Tiểu Nghiên, làm sao bây giờ, mẹ bị bắt vào đồn cảnh sát rồi, tại sao bà lại giết người?”

“Không sao, Kình Vũ, bây giờ chúng ta qua đó.” Hiện tại tâm tình ai cũng không tốt, Nhan Nghiên kéo Tư Kình Vũ bước đi. Trên đường đi, Tư Kình Vũ rất yên tĩnh, cúi đầu, dựa vào cửa sổ. Nhan Nghiên không nhìn rõ sắc mặt hắn, liền an ủi hắn: “Tiểu Vũ, mẹ anh sẽ không sao, không cần phải lo lắng.”

Tư Kình Vũ ngẩng đầu, nhìn cô cười, sau đó lại trầm mặc, đến đồn cảnh sát mới phát hiện sự tình khác xa so với bọn họ tưởng tượng, chuyện này quả thực rất nghiêm trọng nên mọi người đều bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài không cho vào cửa, không ai có thể gặp. Tư Lập Hạ vẫn một mực khóc, sau khi thấy Tư Kình Vũ lại càng khóc to hơn. Cô gái này luôn luôn kiêu ngạo, ương ngạnh, gặp chuyện liền trở nên lo sợ hoang mang, chỉ có thể ôm anh trai mà khóc.

Tư Kình Vũ kéo cô ra, mọi người ở ngoài cửa chờ nửa tiếng, hắn liền nói với Nhan Nghiên: “Tiểu Nghiên, anh đi vào nhà vệ sinh.”

Nhan Nghiên nhẹ gật đầu nhưng cũng không yên lòng nói: “Có cần em đi cùng anh không?”

Tư Kình Vũ lắc đầu, sau đó Đồng Mạch cũng đi theo hắn. Luật sư đang can thiệp với cảnh sát, Lập Hạ ngồi nhìn Nhan Nghiên , cười lạnh nói: “Chúc mừng cô, Nhan Nghiên, cuối cùng cô đã đạt được mục đích rồi, là cô hãm hại mẹ tôi, phải không?”

“Tư Lập Hạ!” Nhan Nghiên rất giận dữ, đi đến trước mặt Lập Hạ : “Cô đã hai bảy hai tám chẳng mấy chốc mà đến ba mươi, cô có thể có đầu óc chút không, mở to mắt mà phân biệt rõ chuyện thị phi. Cô muốn nổi điên thì về nhà, đừng có làm mất mặt trong lúc này, còn làm liên lụy người khác.”

“Cô nói gì?” Lập Hạ đứng dậy : “Cô cho rằng cô thắng rồi sao, cô khống chế hoàn toàn anh trai tôi, lại để mẹ tôi vào tình cảnh này, cô đắc ý lắm phải không. Cô là con đàn bà khốn nạn, cô sẽ không có kết quả tốt.”

Thấy Lập Hạ bổ nhào qua, Nhan Nghiên liền né tránh, đúng lúc này có một nữ cảnh sát đi đến, liền giữ chặt Tư Lập Hạ nói : “Cô gái này, đây là sở cảnh sát, không phải là chỗ cho các cô cãi nhau, muốn chửi thì về nhà chửi.”

“Chị Cảnh sát, là cô ta hãm hại mẹ tôi, mẹ của tôi không giết người, hung thủ nhất định là cô ta. Các người nên bắt giam cô ta mới đúng.” Tư Lập Hạ chỉ thẳng vào Nhan Nghiên, nghiến răng nghiến lợi.

“Ai là hung thủ chúng tôi sẽ điều tra, không phải do cô nói.” Nữ cảnh sát này có vẻ bực mình với Lập Hạ, ngữ khí cũng không hòa hảo: “Hiện tại cô có thể vào gặp người nhà, nhưng chỉ được một người đi.”

“Tôi muốn gặp mẹ tôi.” Tư Lập Hạ vừa nghe có thể gặp Tống Ngọc San, liền vội vàng nói.

“Để tôi và Tư thiếu vào!” Đồng Mạch không biết từ đâu xuất hiện, đứng cạnh là Tư Kình Vũ

“Tôi cũng muốn vào, đó là mẹ tôi, tôi phải gặp bà ấy.” Lập Hạ nói .

“Chí có thể gặp hai người.” Nữ cảnh sát lạnh lùng nói,ánh mắt rơi vào Tư Kình Vũ. Hắn vẫn im lặng, nhưng thần thái có chút khác lạ.

“Hạ Hạ, ở đây đợi bọn anh. Anh và Đồng Mạch đi gặp bà ấy.” Tư Kình Vũ mở miệng, đến cạnh Nhan Nghiên: “Tiểu Nghiên, tôi đi gặp mẹ, em ở đây đợi tôi. Còn Hạ Hạ, không được gây khó dễ cho Tiểu Nghiên.”

Không biết có phải Tư Lập Hạ bị ảo giác không, dù anh trai nói chuyện với mình không có gì lạ, nhưng lại làm cô cảm thấy sợ hãi, cũng không dám nói thêm gì.

Để Tư Kình Vũ vào sao? Nhưng dù sao hắn cũng là con trai của Tống Ngọc San, hơn nữa còn có Đồng Mạch đi cùng. Cô cầm tay hắn nói: “Vũ, em ở đây đợi anh. Tin em, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Tư Kình Vũ gật gật đầu, hôn lên trán cô: “Tôi đi đây”

Tống Ngọc San dù là nghi phạm bị đưa đến sở cảnh sát, nhưng với thân phận của bà ở thành phố này thì vẫn được đối xử tốt. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, những thứ còn lại đều ổn. Tư Kình Vũ nói với người cảnh sát: “Tôi muốn nói chuyện riêng với bà ấy, mong các anh ra ngoài.”

Người cảnh sát nhìn Tư Kình Vũ nói: “Tư thiếu, chuyện này không được.”

“Anh chưa nhận được điện thoại của cấp trên à?” Tư Kình Vũ không để ý tới hắn: “Nhận được điện thoại thì thông báo cho tôi.”

Tư Kình Vũ vừa dứt lời, điện thoại của người kia liền đổ chuông, sau khi bắt điện thoại, hắn nhìn Tư Kình Vũ thật lâu, sau đó gọi những người bên trong ra khỏi phòng. Tư Kình Vũ nói với Đồng Mạch: “Đồng Mạch, ở ngoài đợi tôi.”

Tống Ngọc San cảm thấy con trai vô cùng kì lạ, bà cũng hoài nghi, đây là con trai của bà sao? Nếu như đúng, chẳng nhẽ hắn đã khôi phục trí nhớ. Bà ngơ ngẩn nhìn hắn: “Kình Vũ, con…”

“Mẹ, nói cho con biết, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đi gặp Mạc Dật Hàm, vì sao giết ông ta?”

“Kình Vũ, sáng hôm nay mẹ đến công ti liền nhận được bưu phẩm. Bên trong là một tập ảnh , là ảnh hồi mẹ còn ở Mĩ cùng Mạc Dật Hàm, là đêm đó, cái đêm oan nghiệt đó.”

Tư Kình Vũ lập tức hiểu ra, hắn chưa từng xem thường Âu Dạ, nhưng hắn đánh giá cao Mạc Dật Hàm, với thân phận của ông ấy, chuyện xảy ra đêm đó sẽ không có người thứ ba biết tới. Không nghĩ đến Mạc Dật Hàm đứng ở vị trí cao như vậy lại vẫn nằm trong lòng bàn tay của Âu Dạ, cuối cùng mất mạng. Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe bà.

“Người đêm đó chính là Mạc Dật Hàm, ông ta lừa gạt mẹ.” Ba năm trước xảy ra bao nhiêu chuyện, ông ta cũng đối xử tốt với bà, bà chưa bao giờ nghĩ đến người đêm đó là ông ta, có ai ngờ đến : “Đáng sợ nhất là đêm hôm ấy có người chụp lại ảnh, lúc ấy mẹ và ông ta đều là quan viên chính phủ, những tấm ảnh kia không bị lộ ra ngoài, vậy mà sau bao năm rồi, hôm nay lại đến tay mẹ, do vậy mẹ đã đến tìm Mạc Dật Hàm. Mẹ gọi cho ông ta, bảo lão Diệp đưa mẹ đến đó. Mẹ hẹn ông ta tại phòng VIP , còn chưa đi vào, lại nghe thấy ông ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó. ”

“Tại sao phải làm vậy?” Mạc Dật Hàm thở gấp, nắm chặt bức ảnh, ông khó mà bình tĩnh được. Tống Ngọc San vừa gọi điện cho ông, làm cho ông càng thêm phiền não: “Âu Dạ, cậu làm thế không thấy hơi quá sao? Chẳng nhẽ cậu đã quên, chuyện xảy ra ba năm trước kia là tôi giúp cậu sắp xếp,hiện tại cậu lại muốn cắn lại tôi. Đừng nói tôi và cậu không có quan hệ, thủ đoạn của cậu tôi là người rõ nhất. Năm đó chính cậu phá nát Tư gia. Chúng ta đều ngồi cùng một chiếc thuyền, cậu muốn hủy hoại tôi, cậu cũng sẽ không được yên ổn. Năm đó Tống Ngọc San bị cậu thôi miên, Tư Thành Đống thì bị tôi và Văn Vi ám hại, nhưng người chủ mưu lại chính là cậu.”

Nghe đến đó, Tống Ngọc San ngây người. Bà chưa bao giờ nghĩ đến Mạc Dật Hàm lại là người giết chết Tư Thành Đống, sự thật này quá tàn khốc. Ngày đó, Mạc Dật Hàm quả thật đã đến bệnh viện, nhưng sau khi ông ta rời đi, bà cũng không nghi ngờ gì.

Bà đẩy cửa ra, Mạc Dật Hàm thấy bà liền ngạc nhiên, ông không rõ Tống Ngọc San đã nghe thấy gì chưa, nhưng nhìn sắc mặt của bà, có vẻ như đã nghe thấy toàn bộ. Tống Ngọc San không thể nào ngờ được, người anh trai bà kính trọng đến vậy, hóa ra lại là tên ngụy quân tử : “Vì sao? Vì sao lại làm thế?”

Mạc Dật Hàm tắt máy, ông biết không thể nào dấu diếm được nữa , liền đáp : “Bởi vì Elisa, sau khi ra khỏi viện, tôi đã gặp Elisa, tại Mĩ tôi và cô ta đã từng có quan hệ với nhau. Cũng vì cô ta mà quen biết Âu Dạ. Khi đi uống rượu, tôi đã kể hết chuyện đêm đó của chúng ta cho cô ta biết, chắc hẳn ảnh chụp trong tay Âu Dạ cũng là cô ta cung cấp. Là cô ta nói cho Âu Dạ biết quan hệ của hai người chúng ta. Tôi gặp Elisa liền thấy chột dạ, không biết cô ta muốn làm gì. Sau đó tôi theo dõi cô ta, cô ta vào một chiếc xe, nhưng chỉ ngây người rất lâu mới trở ra. Sau khi Trương Dư Hàng gặp tai nạn. Tất cả đều chú ý đến cậu ấy, tôi nhìn thấy Elisa đi vào viện, tôi rất lo lắng nên mới đi theo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.