Edit: Ly Vũ
Beta: Mộc
Hôm sau, Nhan Nghiên đưa Tư Kình Vũ đi kiểm tra, kiểm tra xong bác sĩ nói với cô rằng Tư Kình Vũ quả thực bình phục rất nhanh. Nhan Nghiên lập tực nói ra điều mình thắc mắc: “Tư Kình Vũ đã bình phục nhanh như vậy, vì sao anh ấy còn chưa lấy lại được trí nhớ?”
Bác sĩ nheo nheo mắt, ho một tiếng rồi chậm rãi nói: “Biểu hiện bệnh trạng của mỗi người không giống nhau, ví dụ như Tư đại thiếu đây, chỉ số thông minh đã khôi phục, nhưng trí nhớ thì vẫn chỉ như một đứa trẻ. Cũng có thể là Tư thiếu không muốn nhớ tới những chuyện trước kia nên cậu ấy chỉ nhớ được những gì là cơ bản nhất. Tóm lại, thân thể cậu ấy giờ đã ổn rồi”.
Nhan Nghiên thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn khôi phục trí nhớ sao? Đây không phải là điều cô muốn ư? Nhan Nghiên đi ra, Tư Kình Vũ đang ngồi đợi cô ở bên ngoài, thấy cô liền chạy đến, trong mắt tràn ngập hình ảnh của cô, Nhan Nghiên mỉm cười, dù hắn có khôi phục trí nhớ hay không cũng không quan trọng nữa.
Tư Kình Vũ ôm chặt cô trong lòng mình, thái độ hết sức thần bí, sau khi lên xe cô mới hỏi hắn: “Anh muốn đi đâu?”
Hắn vừa cười vừa nói với cô: “Tiểu Nghiên, chúng ta đi mua xe, được không?”
“Mua xe?”, Nhan Nghiên hơi ngạc nhiên, có điều nghĩ lại thấy cũng bình thường, lúc trước ở Tư gia thì dùng xe Tư gia. Bây giờ chuyển ra rồi, cũng nên mua một chiếc xe. Nhưng Nhan Nghiên nghĩ đến ý định mở cửa hàng của mình, tiền còn chưa tiết kiệm đủ. Mua xe lúc này thì lấy đâu ra tiền. Đã vậy Tiểu Vũ ngày nào cũng phải đi làm, chỗ ở hiện tại của cô cách Thao Thiết khá xa, để hắn đi xe bus cô lại không yên tâm. “Tiểu Vũ, chuyện mua xe để sau này bàn kĩ hơn được không? Hay là thế này, trước hết anh cứ về nhà đã, đề bác Diệp đưa đón anh đi làm”.
“Sao phải về nhà, không phải hôm qua chúng ta đã thống nhất là em ở đâu anh ở đó rồi à?”, Tư Kình Vũ lập tức gạt đi, “Chúng ta đi mua xe đi! Anh bảo thư kí Đồng hẹn đại lý xe hơi giúp rồi, hôm nay chúng ta đi mua xe, mẹ còn nói sẽ làm giấy phép cho chúng ta nữa đó”.
Mẹ? Xem ra quan hệ của Tư Kình Vũ và Tống Ngọc San đã chuyển biến tốt. Thấy Tư Kình Vũ hào hứng như vậy, hơn nữa vừa nghĩ đến việc hắn phải đi làm, chuyện mặt tiền cừa hàng nghĩ cách sau cũng được, mua ô tô cho hắn trước thì hơn. Vì vậy, hai người cùng nhau đến đại lý xe hơi, Tư Kình Vũ nhìn trúng một chiếc xe màu bạc. Hắn hào hứng bừng bừng muốn đi thử, Nhan Nghiên lén hỏi quản lý, chiếc xe này giá bao nhiêu. Hỏi xong lại càng hoảng sợ, gì mà những hơn hai trăm vạn kia chứ, lấy hết tài sản của cô ra cũng không mua nổi nữa. Cô liền kéo Tư Kình Vũ sang một bên, to nhỏ nói với hắn: “Vũ, em thấy chiếc xe bên kia cũng không tồi, chúng ta xem thử chút đi”.
“Tiểu Nghiên, chiếc xe này thì không tốt sao? Ngồi rất thoải mái, tính năng hoàn hảo, anh hỏi thư ký Đồng rồi, anh ta nói chiếc xe này rất thích hợp với chúng ta”. Dường như Tư Kình Vũ đã quyết định xong, “Mua chiếc xe này nhé?”
Xe tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà bọn họ không mua nổi! Nhan Nghiên khóc không ra nước mắt, ai ngờ không đợi cô đáp lại, Tư Kình Vũ đã đi tính tiền. Hắn lấy ví ra, tiền ma sát vào nhau sột soạt, Nhan Nghiên đứng tại chỗ tròn mắt há hốc miệng. Cô vội vàng đi đến, có hơi tức giận:”Tiểu Vũ, anh lấy tiền ở đâu ra? Mẹ đưa cho anh phải không?”. Tiền lương của Tư Kình Vũ chắc chắn không thể đủ để mua chiếc xe hai trăm vạn được. Nếu là nhờ Tư gia mua xe giúp thì không bằng dùng xe Tư gia luôn cho rồi, nhưng thế này cô không thể chấp nhận được.
“Mẹ không cho anh tiền, đây là tiền của anh mà”. Tư Kình Vũ kéo cô ngồi vào xe mới, “Tiểu Nghiên, tối qua mẹ đưa thẻ thanh toán cho anh, còn cho anh biết số tài khoản nữa, lạ lắm. Anh phát hiện ra, trong tài khoản của anh có rất là nhiều tiền, nhiều thứ chính anh cũng không rõ lắm. Còn có cổ phiếu gì gì đó, à, cả quỹ nữa! Là tiền hoa hồng của công ty chăng! Tóm lại là anh có rất nhiều rất nhiều tiền”.
Trời ạ. Trước đây Tư Kình Vũ đương nhiên là kẻ có tiền, cô cũng biết Tống Ngọc San giao tài chính cho Tư Kình Vũ quản lý. Chỉ là bây giờ giao cho hắn còn phù hợp không? Đương nhiên là không, nếu không hắn đã không chớp mắt mua một chiếc xe hai trăm vạn rồi.
Nhìn sắc mặt vô cảm của cô, thậm chí còn không chịu lên xe, Tư Kình Vũ đành phải ôm cô dịu dàng nói: “Tiểu Nghiên, em giận đấy à?”
Quản lý đã chuẩn bị đầy đủ giấy phép cho họ, mọi thủ tục đều được giải quyết xong xuôi, tốc độ vô cùng nhanh chóng! Nhan Nghiên lắc đầu, vào trong xe, rồi Tư Kình Vũ cũng ngồi vào ghế lái.
Lên xe rồi, Tư Kình Vũ lấy ra một chiếc túi đưa cho cô: “Tiểu Nghiên, đây là thứ mẹ đưa cho anh, từ nay về sau anh không tiêu hoang nữa, em quản lý tiền giúp anh, được không?”
Nhan Nghiên nhìn những thứ này, nghĩ rằng để trong tay hắn đúng là không an toàn thật, cô gật đầu: “Đi thôi, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Tư Kình Vũ chần chừ chưa lái xe đi, vẻ mặt hắn do dự, mãi sau mới rụt rè nói: “Tiểu Nghiên, còn một việc anh chưa nói với em, có điều nghe xong em không được giận đâu đấy!”
Qua chuyện mua xe, dù hắn có làm gì đi nữa cô cũng không thấy ngạc nhiên nữa rồi. Cô cười nói: “Cứ nói đi xem nào”.
“Sau khi nói chuyện với thư ký Đồng, anh ta còn giúp anh làm một việc nữa, đó là liên lạc với chỗ em đang thuê phòng, anh mua căn phòng ở tầng dưới của em rồi”. Tư Kình Vũ nói xong hai mắt nhắm nghiền, chờ Nhan Nghiên phán quyết.
Không ngoài dự liệu của Nhan Nghiên, hay thật đấy, Tư Kình Vũ! Hiện giờ đã biết mua nhà mua xe, vậy thì ngoài mất trí nhớ ra thì cái gì của hắn cũng ổn cả! Trước đây, hắn không hề biết làm nhiều việc như thế! Cô cười nhạt nói: “Lái xe, đi ăn cơm”.
Tư Kình Vũ chăm chú nghiên cứu sắc mặt Nhan Nghiên, nhưng không nhìn ra là cô đang tức giận hay vui vẻ, hắn đành ngoan ngoãn lái xe đi. Bọn họ vào một nhà hàng phong cách Châu Âu, ở sảnh chính có dàn nhạc giao hưởng nhẹ nhàng. Hiện giờ là giữa trưa, là giờ cao điểm, nhưng ở đây lại không thấy một bóng người. Nhan Nghiên cảm thấy ký lạ, nhìn hai hàng nhân viên phục vụ mà quản lý tự đưa vào, Nhan Nghiên đoán, nhất định là hắn bao hết cả nhà hàng này rồi.
Sau khi yên vị, thái độ của Nhan Nghiên vẫn lạnh nhạt, hỏi hắn: “Ai dạy anh thế, thư ký Đồng à?”
Tư Kình Vũ gật đầu, chưa gọi món ngay mà lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đỏ tinh tế, hồi hộp nói: “Thư ký Đồng bảo anh rằng, muốn kết hôn với một người phụ nữ, không thể chỉ yêu cô ấy mà còn phải có nhà có xe nữa, để cô ấy không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Còn nữa, phải giao hết tài sản của mình cho cô ấy giữ. Hôm nay anh mua phòng rồi, mua xe rồi, toàn bộ tài sản cũng đưa em hết. Tiểu Nghiên, chúng ta kết hôn được không?”
Nhan Nghiên thực sự bất ngờ, bất ngờ đến nỗi không nói nên lời. Dù thế nào đi nữa thì cô cũng không nghĩ đến việc Tư Kình Vũ sẽ cầu hôn mình, hóa ra mọi việc hắn làm đều là vì muốn cầu hôn cô. Mũi cô cay cay, mắt cũng đỏ hồng, giọng nghẹn ngào hỏi hắn: “Sao lại phải cầu hôn? Chúng ta như bây giờ không phải rất tốt sao?”
“Trước kia, anh luôn thắc mắc một điều, em rõ ràng là vợ anh, nhưng tại sao mọi người lại không gọi em là Tư phu nhân. Giờ anh mới biết, chúng ta chưa làm bất kì thủ tục hôn nhân nào cả. Tiểu Nghiên, làm sao bây giờ, anh rất muộn người ta gọi em là Tư phu nhân, muốn em chính thức là vợ anh. Hơn nữa, Tiểu Hằng cũng nói với anh rồi, cha mẹ của bạn học thằng bé đều là vợ chồng, chúng ta cũng biến cha mẹ Tiểu Hằng thành vợ chồng nhé, em đồng ý không?”. Tư Kình Vũ nói vô cùng chân thành, một tay còn cầm lấy tay cô, hận không thể lập tức đeo nhẫn vào.
Cuối cùng thì Nhan Nghiên cũng không kìm nổi nước mắt, cô biết là mình nên đồng ý, đơn giản chỉ là một cái gật đầu. Nhưng cô không dám, không dám nhận lấy thân phận này. Cô hy vọng biết bao nhiêu mình chỉ là một cô gái bình thường, không có bất cứ sóng gió thù hận gì với Tư gia, như thế cô sẽ không do dự nhận chiếc nhẫn này.
“Tiểu Nghiên, mẹ nói với anh rằng, trước đây giữa anh và em đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh làm nhiều việc tệ hại khiến em bị tổn thương. Nhưng bây giờ em vẫn ở bên anh, có nghĩa là trong lòng em có anh, không phải sao? Dù sao thì anh đã quyết định sẽ bám lấy em cả đời không buông rồi, em không thoát khỏi đâu. Chi bằng em gả cho anh, từ nay trở đi để anh chăm sóc em”. Tư Kình Vũ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, sau đó mở chiếc hộp đựng nhẫn ra, trong mắt lóe lên ánh sáng hạnh phúc: “Tiểu Nghiên, làm vợ anh nhé!”
Nhan Nghiên mềm lòng, hắn hẳn là đã tốn nhiều tâm tư, mỗi thứ đều là tấm lòng hắn. Nhan Nghiên nở nụ cười: “Từ khi nào anh có thể nói hay như vậy thế?”
“Vậy là em đồng ý rồi đúng không?” Tư Kình Vũ cầm lấy tay cô, vội vàng lấy nhẫn ra đeo vào, “Em đeo nhẫn của anh rồi đấy, không được đổi ý nữa đâu. Tiểu Nghiên, vợ yêu của anh.”
Nhan Nghiên sờ lên chiếc nhẫn, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ đeo nhẫn như thế này. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Tư Kình Vũ, không biết có phải vì quá hạnh phúc hay không mà đột nhiên cô lại rơi nước mắt. Cô sụt sịt mũi, nói: “Em đói rồi, còn không mau gọi món đi.”
Tư Kình Vũ liền bật cười, bảo quản lý mang thực đơn đến. Ăn cơm xong, lúc lên xe cô hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi cục dân chính chứ còn gì nữa! Thư ký Đồng nói, chỉ có đi đăng ký ở cục dân chính mới chính thức được coi là vợ chồng”. Tư Kình Vũ rất sung sướng quay đầu, “Thư ký Đồng giúp anh hẹn trước cục dân chính rồi, chỉ còn chờ chúng ta đến nữa thôi.”
“Đi đăng ký đâu thể đi người không được”. Thì ra hắn đã sớm lên kế hoạch chu toàn. “Kình Vũ, chúng ta phải về nhà lấy chứng minh thư và sổ hộ khẩu nữa”.
“Hahaha! Anh lấy rồi, ở trong cái túi em đang giữ ấy.” Tư Kình Vũ cười hết sức đắc ý, đã muốn kết hôn thì đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ.
Nhan Nghiên vội vàng mở túi ra, quả nhiên chứng minh thư, sổ hộ khẩu của hắn và cô đều đặt gọn gàng bên trong. Nhan Nghiên cuối cùng cũng bị hắn đánh bại, lòng tràn ngập nỗi xúc động, một Tư Kình Vũ như vậy, cô còn do dự gì nữa đây.
Đúng vào thời gian làm việc nên người xếp hàng đăng ký kết hôn không ít, có điều bọn họ vừa đến đã có người đưa vào phòng trong. Đầu tiên là chụp ảnh, Tư Kình Vũ mặc áo sơ mi trắng, Nhan Nghiên mặc một chiếc váy liền cổ thấp, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa. May là hôm nay cô mặc rất giống thục nữ. Hai người ngồi một cách nghiêm chỉnh chụp ảnh.
Chụp ảnh xong, Kình Vũ nắm tay cô đi làm thủ tục, sau đó là ký tên. Nhan Nghiên hơi do dự trong vài giây, ký xong bọn họ chính thức là vợ chồng, từ này về sau càng thêm gắn bó không thể chia lìa. Cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hắn thật sự sắp trở thành chồng cô. Lòng cô tràn ngập ngọt ngào, chỉ có cô mới biết thực ra mình chờ mong giờ khắc này đến thế nào.
Gần như cùng một lúc, chuông điện thoại Tư Kình Vũ và Nhan Nghiên đều vang lên!