Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 245: Chương 245: Tử Hằng mất tích




“Rất nhiều chuyện đều là do cô tự lựa chọn, Nhan Nghiên!” Vương Đồng rót nước cho mình, nhìn Nhan Nghiên cười :”Ba năm trước, sau khi các người chạy thoát, cô có cơ hội giống chúng tôi rời khỏi nơi đó. Nhưng cô không làm thế, cô lựa chọn ở bên Tư Kình Vũ, cho nên hôm nay, nhất định cô phải chấp nhận mọi chuyện.”

Vương Đồng nói rất có lí, Nhan Nghiên chỉ cười không đáp lại.

“Nhan Nghiên, cô hối hận quyết định ba năm trước của mình sao?”

“Tất nhiên là không!” Tư Kình Vũ trước kia, cô không có cách rời bỏ hắn. Nói xong cô lại bật cười, nhìn Vương Đồng thở dài.

“Nói thật,tôi cũng không hối hận.” Nói xong, Vương Đồng nhìn về phía Trương Dư Hàng cách đó không xa :”Ba năm trước, tôi sai lầm, cũng đã đau khổ quá nhiều,nhưng tôi chưa bao giờ hối hận. Cho dù có thể quay lại, tôi vẫn sẽ quyết định như thế.”

Nhan Nghiên run lên, suýt chút thì làm đổ cốc cà phê, cô nói :”Vương Đồng, cô đã thay đổi rồi.”

“Cô có điện thoại kìa!”Vương Đồng cầm cốc nước, đi đến chỗ Trương Dư Hàng

Nhan Nghiên mở túi, quả nhiên là có điện thoại, không cần đoán cũng biết Tư Kình Vũ gọi. Cô không biết có nên nhận không, cô ngẩng đầu nhìn Vương Đồng đang đến chỗ Trương Dư Hàng, Nhan Nghiên liền nhận ra Vương Đồng mặc quần áo khá rộng rãi, xem qua sẽ không phát hiện ra, bây giờ bụng cô ấy to lên, giống như mang thai. Thật không ngờ có ngày Vương Đồng lại mang thai. Cô cảm thán, liền nhận điện thoại.

Đầu bên kia một lúc lâu không trả lời, lâu sau đó, hắn chậm rãi nói : “Nhan Nghiên, tôi biết em sợ tôi, Văn Vi nói đúng, đối với người tôi không yêu, tôi sẽ không nương tay, cũng không thương cảm. Em muốn trách tôi tại sao lừa em, rõ ràng tôi đã nhớ lại mọi thứ mà vẫn giả ngu lừa em . Tôi làm thế vì tôi không muốn mất em, Nhan Nghiên, chúng ta không giống những người bình thường, chúng ta bắt đầu không giống với những người khác, có thương hại, lừa gạt, đau khổ, huống chi còn có một đời ân oán. Tôi biết em yêu Tư Kình Vũ ngốc nghếch, nhưng Tư Kình Vũ tôi lại quá thông minh, thủ đoạn. Em thực sự cho rằng mọi thứ là tôi bịa đặt sao? Không phải, là do tôi tự nguyện trở nên như vậy trước mặt em, đơn giản, thẳng thắn, ỷ lại em, để em chăm sóc. Không chỉ sợ em bỏ rơi tôi, tôi cũng sợ, sợ em sẽ sợ tôi, sợ em vứt bỏ tôi, tình cảm trong quá khứ, mọi thứ đều là sự thật. Nhan Nghiên, chúng ta vất vả bao lâu mới đến ngày hôm nay. Em thực sự muốn bỏ đi sao?

Sống mũi cô cay cay, nhịn không được liền phản bác hắn :”Ai nói em không cần anh, em chỉ ra ngoài một lát thôi.”

“Em đi cũng đã quá xa, quá lâu rồi, đúng không? Vì sao chưa về nhà?”

“Em phải về, anh tới đón em.” Nhan Nghiên thở nhẹ, áp lực trong lòng đã biến mất, cô nhìn Vương Đồng cách đó không xa, cô ấy và Trương Dư Hàng nhìn cô cười.

“Tôi đang ở bên ngoài, tôi vẫn đang chờ em. ” Tư Kình Vũ bỗng vui vẻ nói.

Nhan Nghiên bật dậy, nhìn ra ngoài, quả nhiên Tư Kình Vũ đang ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ, khi thấy cô, hắn liền đứng dậy. Cô nhìn hắn đến trước mặt mình, nói :”Tôi vẫn luôn đi theo em, tôi lo lắng em như người mất hồn đi trên đường, nếu như bị người ta bắt cóc thì biết làm sao?”

“Em không phải trẻ con.” Nhan Nghiên nói xong, liền chui vào trong lòng hắn :”Ở đây có hai người bạn cũ, em nói chuyện với họ thôi.” Nhan Nghiên định kéo hắn vào, nhưng nghĩ lại, có vẻ hắn không vui khi thấy hai người kia.

“Tôi biết rồi, bây giờ chúng ta về nhà!” Tư Kình Vũ quả nhiên không có hứng thú gặp hai người bọn họ, liền ôm cô đi. Sao hắn không biết hai người trong tiệm kia, chỉ là hắn không thèm quan tâm thôi.

“Kình Vũ, nếu có một ngày anh không còn yêu em, em sẽ phải làm sao?” Lời nói của Văn Vi đúng là ác mộng với cô

Tay hắn ôm eo cô càng chặt, hắn nói :”Trừ khi tôi chết đi, nếu không tôi không thể không yêu em nữa.”

Trời lúc này đã muộn, Tư Kình Vũ nhìn đồng hồ, cũng không biết con trai vẫn ở trường hay đã đi học về. Hắn gọi điện cho Tử Hằng nhưng không ai bắt máy. Tư Kình Vũ nhíu mày, cảm giác có chuyện không hay xảy ra. Bọn họ đến trường học tìm thầy giáo. Thầy giáo đứng trước mặt Tư đại thiếu cũng có vài phần nể trọng : “Tử Hằng vẫn luôn ở trường học đợi mọi người đón, cậu bé nói hai người sẽ tới đón mình. Nhưng sau đó có một người đàn ông xuất hiện, không biết đã nói gì với Tử Hằng, sau đó Tử Hằng liền đi theo hắn. Tôi thấy Tử Hằng gọi hắn là chú, nghĩ hai người có quen biết người đó nên cũng không ngăn cản.”

Nhan Nghiên gấp gáp, vội hỏi :”Người ấy trông như thế nào?”

“Trông rất nhã nhặn, đeo kính mắt màu vàng, cũng rất đẹp trai.” Thầy giáo trả lời.

Rõ ràng đó là Vệ Tề Hàn, Vệ Tề Hằng đưa Tử Hằng đi đâu, Nhan Nghiên liền vội vàng gọi điện cho Vệ Tề Hàn, điện thoại lập tức có người bắt máy, người bên kia có vẻ không ngạc nhiên khi nhận điện thoại của cô. Hắn lạnh nhạt nói: “Nhan Nghiên, đây là việc cuối cùng tôi làm cho sư phụ. Cuối cùng đã hoàn thành, chúc em may mắn.”

Nhan Nghiên ngơ ngẩn, cô vội hỏi Vệ Tề Hàn đã đưa Tử Hằng đến đâu, nhưng hắn đã cúp điện thoại, cô lại nhưng không thể liên lạc được với hắn, Nhan Nghiên khóc, cô cầm tay Tư Kình Vũ :”Làm sao bây giờ, Tử Hằng bị Vệ Tề Hàn đưa đi rồi. Không, là Âu Dạ, là Âu Dạ bắt cóc Tử Hằng.”

Tư Kình Vũ lại rất bình tĩnh, bật cười: “Được rồi, em yên tâm, Tử Hằng rất thông minh, nó biết cách ứng phó. Âu Dạ làm thế chỉ là để buộc tôi xuất hiện thôi. Đã vậy thì chúng ta cũng phải đi một chuyến. Năm đó hắn ta gây ra bao nhiêu chuyện ở chỗ chúng ta, bây giờ chúng ta cũng phải đến chỗ hắn náo loạn một chút.”

Tại sao hắn lại bình tĩnh như thế, giống như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn . Cô nắm chặt tay áo hắn : “Anh đã biết trước Âu Dạ sẽ làm thế sao? Anh đoán trước được vậy tại sao không bảo vệ Tử Hằng, nó là con trai anh mà.”

“Tất nhiên tôi sẽ bảo vệ Tử Hằng, bảo bối, con của chúng ta rất thông minh, tin tôi, hiện giờ nó đang chơi đùa rất vui vẻ.” Tư Kình Vũ trấn an cô, sau đó gọi điện cho Đồng Mạch, bảo hắn đặt vé máy bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.