Cục Cưng Kiêu Ngạo Pk Tổng Tài Papa

Chương 244: Chương 244: Tư Kình Vũ rất độc ác




Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

“Điều đó không có nghĩa cô có thể dùng mọi thủ đoạn để trả thù tôi, lại càng không nói đến việc cô làm những chuyện như vậy với cha mẹ tôi. Văn Vi, cô có ngày hôm nay, tất cả là gieo gió gặt bão”. Tư Kình Vũ không chút dao động, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí có vài phần ngoan độc.

Văn Vi cười ha hả, đúng vậy, mọi chuyện xấu xa cô ta làm đã sớm đẩy cô ta và Tư Kình Vũ vào cùng đường rồi, vậy mà cô ta còn vọng tưởng. “Nhan Nghiên, cô nhìn tôi bây giờ có thấy rất quen thuộc không? Năm ấy Tư Kình Vũ yêu tôi, ép cô phải hiến giác mạc cho tôi. Giờ hắn không yêu tôi nữa, hắn cũng có thể hủy hoại tôi, khiến tôi trả mắt lại cho cô. Cô nhìn cho rõ người đàn ông này đi, nếu có một ngày hắn hết yêu cô, hắn đối xử với cô ra sao thì cũng đừng thấy kỳ lạ!”

“Chúng ta đi thôi!” Tư Kình Vũ không muốn nghe tiếp, người phụ nữ này hoàn toàn điên rồi.

“Đừng đi!”. Đột nhiên, Văn Vi túm lấy ống quần Nhan Nghiên, “Nhan Nghiên, Nhan Nghiên, cô nhìn cho rõ bộ dạng của tôi đi. Nhớ lấy, nói không chừng đây chính là kết cục sau này của cô đó”.

Thân thể Nhan Nghiên lạnh run, mặt không còn chút huyết sắc. Tư Kình Vũ lập tức đá văng cô ta, nửa ôm nửa kéo Nhan Nghiên ra ngoài.

Tư Kình Vũ bảo Cố Xa Thần để ý cô ta, không nói thêm một lời ôm Nhan Nghiên bước đi, Nhan Nghiên vẫn giữ nguyên trạng thái đờ đẫn, sau khi Tư Kình Vũ ôm cô, cô cũng không có biểu cảm gì. Mãi đến lúc lên xe, hắn khởi động xe, sau đó nhìn cô chăm chú nói: “Em đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm nhé!”

Nhan Nghiên chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, trong đầu cô vẫn vang lên từng câu nói sắc bén và tiếng cười the thé của Văn Vi, trước mặt cô vẫn lảng vảng nụ cười đáng sợ của Văn Vi, vậy mà hắn còn điềm nhiên hỏi cô muốn đi ăn hay không? Nhất thời, cô cảm thấy mình không hiểu rõ người đàn ông này.

Giống như ban nãy, hắn vô tình nhìn Văn Vi, biểu hiện của hắn như vậy chứng tỏ ván cờ này hắn đã sắp xếp tỉ mỉ từng bước một. Có lẽ ngay từ hôm đi bơi đó, hắn đã nghĩ đến ngày hôm nay. Đúng như Văn Vi nói, Tư Kình Vũ thực ra không yêu ai hết, con người hắn chỉ có nhẫn tâm và độc ác mà thôi. Văn Vi từng là người phụ nữ hắn yêu, họ còn có những sáu năm tình cảm với nhau, có lẽ đúng là Văn Vi đã làm không ít chuyện sai trái, cô nghĩ tới mọi việc hắn có thể làm, nhưng không ngờ thủ đoạn của hắn lại tàn nhẫn đến thế. Không còn yêu, ngay cả một chút thương tiếc cũng không có sao? Cô càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này quá xa lạ. Hắn tựa hồ đã khôi phục trí nhớ nhưng lại giả mất trí vậy, hắn ra vẻ ngu ngốc để lừa gạt cô, lừa gạt một cách hoàn hảo.

“Em mệt, em chỉ muốn về nghỉ thôi!” Hơi lạnh chạy dọc từ bàn chân lan ra khắp người, cô rét run người, “Anh đói thì cứ ăn trước đi! Để em ở ven đường cũng được, em sẽ tự bắt xe về”.

Tư Kình Vũ nghe cô nói vậy, đương nhiên biết không thể không có chuyện gì xảy ra được. Hắn đánh xe vào vỉa hè, hít sâu một hơi rồi nói với cô: “Nhan Nghiên, có một số việc anh nhất định phải làm, chuyện hôm nay là do một tay anh sắp đặt, anh không phủ nhận, nhưng anh cũng không hối hận chút nào”.

“Những việc anh làm không cần báo cáo lại với em!” Nhan Nghiên thầm nghĩ chỉ muốn thoát ra khỏi đây thật nhanh, cô không muốn thấy người đàn ông này, hiện giờ cô thật sự rất sợ đối mặt với hắn. Chỉ liếc mắt nhiều hơn một lần cũng đủ khiến cô e ngại.

Tư Kình Vũ cầm tay cô lên mới phát hiện ra tay cô lạnh giá khác thường, hắn nắm thật chặt: “Nếu như anh nói rằng, chuyện xảy ra hôm nay đã vượt ra ngoài mong muốn của anh, em có tin không?”

“Ý anh là đêm hôm đó không phải do anh sắp đặt ư? Cố Xa Thần, Tiêu Tiếu cũng không phải do anh sai khiến?”, Nhan Nghiên rất muốn rụt tay lại ngay lập tức, nhưng cô vẫn nhịn được, “Kình Vũ, em rất hận Văn Vi, so với anh chẳng kém là bao, em cũng từng vì trả thù mà không từ thủ đoạn. Nhưng anh có biết điều gì là quan trọng nhất đối với một người phụ nữ không? Đó là trinh tiết, Văn Vi đã bị người ta cưỡng bức một lần rồi, ba năm sau anh bỏ rơi cô ấy, cô ấy lại bị Diêm Ưng Dương cưỡng bức thêm lần nữa, đã vậy lại còn có thai rồi sinh non, hiện giờ thì hai mắt mù lòa. Anh làm như vậy còn tàn nhẫn hơn so với việc giết chết cô ấy”.

“Vẫn là câu nói đó, anh không hối hận vì đã làm thế Nếu lựa chọn thêm lần nữa, anh sẽ làm như vậy mà thôi. Tối hôm đó cô ta quyến rũ anh, lẽ nào em muốn anh lên giường với cô ta?” Tư Kình Vũ nhíu mày nói.

“Anh có thể không cần lên giường với cô ấy những vẫn thoát ra được, đúng không?” Nhan Nghiên không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, cô cảm thấy nếu nói thêm cô sẽ phát điên mất. “Nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy khiến em thực sự mệt mỏi! Em không muốn tiếp tục nữa, anh có thể để em yên không? Em không thể nói gì nữa rồi, em xuống xe, được chứ?”

Tư Kình Vũ nhìn hốc mắt đỏ hồng của Nhan Nghiên, hắn biết mình không thể ép cô được nữa nên đành lấy túi xách đưa cho cô, kiểm tra thấy có đầy đủ điện thoại và ví tiền liền nói: “Được rồi, trước hết em hãy yên tĩnh một mình, nhớ gọi điện thoại cho anh”.

Nhan Nghiên nhận lấy túi xách rồi đẩy cửa, vội vàng xuống xe. Tư Kình Vũ ngồi trên xe dõi theo bóng dáng cô rời đi, hít một hơi mệt mỏi. Theo như những gì Nhan Nghiên nói thì hắn thật sự rất độc ác, ván cờ này do hắn bày bố ổn thỏa ngay từ đầu. Từ lúc Văn Vi bắt đầu hành sự, hắn đã cảm thấy rất phiền phức, hắn cho cô ta quá nhiều cơ hội, hắn hiểu nếu như không mạnh tay một lần thì nhất định Văn Vi sẽ không từ bỏ! Chỉ là, khi thấy đôi mắt ngập máu của cô ta, cả bộ dạng cô ta ngã vào vũng máu, hắn cũng có đôi chút thương tiếc. Nhưng một chút thương tiếc đó đã biến mất ngay sau khi Nhan Nhiên xuất hiện. Văn Vi đeo bám quá dai dẳng, có quá nhiều mưu mô, cô ta hại chết cha hắn, nếu cô ta không theo phe Âu Dạ, phát tán những tấm ảnh đó thì mẹ hắn cũng không bị ép phải giết người, cuối cùng tự sát trong nhà giam. Nếu như hắn không làm như vậy, chắc chắn hắn sẽ hối hận!

Có điều Nhan Nghiên khiến hắn cảm thấy khó xử, nguyên một cảnh tượng tàn khốc như vậy bị cô nhìn thấy, cô không chịu đựng được là chuyện bình thường. Hiện giờ, việc hắn nhức đầu nhất là làm sao để dỗ cô một lần nữa.

Nhan Nghiên bước đi không mục đích trên đường, đi qua hết con phố này đến con phố khác, cô cố gắng hết sức khiến mình không nghĩ đến những chuyện kia nữa, nhưng trong đầu lại khắc sâu cảnh tượng Văn Vi ngã trên mặt đất, toàn thân đầy máu tươi. Quá nhiều hình ảnh đã qua xếp chồng chất lên nhau khiến đầu cô như muốn nổ tung vì đau nhức. Lời nói của Văn Vi như tiếng sấm dội vào đầu cô, Tư Kình Vũ rất độc ác, Văn Vi nói đúng, đối với người mình không yêu, hắn sẽ vô cùng tàn nhẫn. Giống như năm ấy, hắn ép cô phải hiến giác mạc của mình, từng bước dồn cô vào đường cùng. Hay như hiện giờ, hắn sắp đặt để hoàn toàn hủy hoại Văn Vi.

Cô bỗng hoài niệm về Tư Kình Vũ khờ dại ngốc nghếch trước đó, tuy hắn cần cô chăm sóc, nhưng lại vô cùng lương thiện. Cuối cùng cô cũng thấm mệt, tìm đến một quán cà phê sách nghỉ ngơi, nơi này có bàn ngoài ban công, còn phục vụ cả cà phê và bánh ngọt, thậm chí còn có cả máy tính để khách hàng lên mạng nữa. Cô không ngờ là ở Bắc Kình này vẫn còn một cửa hàng đặc biệt thế này. Ngồi xuống một lát, cô dần cảm thấy tĩnh lặng vô cùng. Trên tường là từng dãy giá sách, có thể loại văn học, lịch sử, triết học. Nhan Nghiên chọn một quyển tạp chí văn học mở ra xem, cô cho rằng sẽ có người tới hỏi mình có cần gì không nhưng lại nhận ra không một ai để ý đến mình cả. Cô cất sách, vừa uống cà phê vừa ăn bánh ngọt.

Cô ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: “Muốn lấy sách sao không gọi người đến, anh cứ như vậy lỡ bị sách rơi trúng thì làm sao bây giờ?”

Một người đàn ông khác cười trừ nói: “Anh thấy em đang tập trung pha cà phê ở bên đó nên không nỡ quấy rầy mà”.

Nhan Nghiên quay đầu, nhìn thấy hai gương mặt rất đỗi quen thuộc. Thật không ngờ có một ngày, trên đường phố Bắc Kinh này, ở một tiệm cà phê sách nhỏ, thậm chí còn không được coi là một tiệm sách, cô lại gặp Vương Đồng và Trương Dư Hàng. Cô tưởng bọn họ đã rời đi thật xa, ít nhất là rời khỏi Bắc Kinh rồi.

Vương Đồng hình như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô ta ngoảnh lại, thấy người đó đúng là Nhan Nghiên. Qua cơn kinh ngạc ban đầu, cô ta liền nhét sách vào tay Trương Dư Hàng. Trương Dư Hàng cũng thấy cô, gật đầu cười một cái. Còn Vương Đồng thì đã bước tới.

Cô ta ngồi xuống cạnh cô, vừa cười vừa nói: “Tôi từng nghĩ, nói không chừng một ngày nào đó có thể cùng cô uống tách cà phê như thế này!”

Vương Đồng không thay đổi nhiều, Nhan Nghiên nhìn cô ta, thậm chí còn thấy cô ta còn trẻ đẹp hơn. Trước kia Vương Đồng đẹp thì có đẹp, nhưng ý đồ và tính công kích quá mạnh khiến người khác mất thiện cảm. Nhưng Vương Đồng bây giờ giống như một ly nước ấm, bình bình đạm đạm, rất thoải mái. “Tôi tưởng là cô hẳn đã rời đi rồi! Thật không ngờ cô lại mở một cửa hàng ở đây”

“Tôi cũng không ngờ, ban đầu chỉ định mở cửa hàng sách nhỏ thôi. Về sau cảm thấy xếp thêm mấy chiếc bàn, để mọi người có thể vừa đọc sách vừa uống cà phê cũng hay nên làm luôn. Ai mà biết ngay từ đầu lại trở thành thế này”. Vương Đồng vừa nói chuyện với cô xong còn chú ý đến Trương Dư Hàng đang đọc sách ở bên kia. Trên đùi hắn đắp một tấm thảm mỏng, có phải là lại đang uống cà phê.

Nhan Nghiên nhận ra rằng, Vương Đồng hiện tại khác xa hồi trước, nhất thời cô khó mà thích ứng được. “Trương Dư Hàng có vẻ ổn, anh ấy bình phục nhanh đấy chứ?”, Nhan Nghiên nói.

“Chân bị cắt bỏ hết thì chạy đâu cho được? Cũng may là anh ấy rất lạc quan, cuộc sống trôi qua bình thản nhưng cũng rất vui vẻ! Mấy năm nay tôi vẫn chú ý đến cô, tôi cũng thấy tin tức của Tống Ngọc San rồi, không ngờ kết cục của bà ta lại như vậy”. Vương Đồng không thở dài, dường như cô ta không hề cảm thấy tiếc nuối mà đó như một lời trần thuật vậy.

“Có lẽ rất nhiều người rất nhiều sự việc đều đã được định sẵn.”, Nhan Nghiên khuấy cốc cà phê, “Hạnh phúc nhất trên đời, có lẽ là được sống một cuộc sống bình thản. Chúc mừng cô, Vương Đồng, cô đã tìm được cuộc sống mới”.

“Dường như cô đang có tâm sự thì phải!”. Đối với người cùng mình lớn lên từ nhỏ, thậm chí còn ngủ cùng một phòng, cô ta cũng hiểu được đôi chút. “Tôi nghĩ mình cũng đoán được chuyện xảy ra rồi. Nhan Nghiên, đó là lựa chọn của cô, cô chọn ở bên Tư Kình Vũ, đương nhiên phải chấp nhận những việc người thường không thể chấp nhận”.

“Lựa chọn của tôi?”, Nhan Nghiên cười khổ, “Từ khi bắt đầu, có rất nhiều chuyện dường như không phải do tôi lựa chọn, giống như bây giờ vậy”. Cô không thể đối mặt với việc Tư Kình Vũ đã làm với Văn Vi, nhưng ngày nào cô còn là người phụ nữ của Tư Kình Vũ, cô không thể thoát khỏi hắn, trừ khi cô rời khỏi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.