“Vô Song, cô nói đi nhà cô có tiền như thế, sao còn phải ra ngoài đi làm vậy?” Ở trong phòng chung, Ngả Mễ đã uống đến chóng mặt, lôi tay Vô Song, ngây ngô cười nói. “À?” Vô Song ngây ngẩn cả người, nhà cô có tiền khi nào? Xem ra cô gái này đã uống quá nhiều rồi. Lúc này, một cô gái hát xong một ca khúc, nhưng bài
hát kế tiếp lại không có ai nhận, có người tò mò nhìn màn ảnh một chút,
hỏi: “Bài 《 anh là hạnh phúc của em sao 》này là ai chọn vậy?” “Không phải của tôi!” “Không phải là của tôi!” . . . . . . Mọi người đều nhất trí hủy bỏ, Vô Song quay đầu liếc
mắt nhìn màn ảnh, đột nhiên, trong lòng dâng lên một cảm giác buồn bã,
bài hát này, cô đã từng điên cuồng mê luyến nó, mỗi ngày đi trên đường
đều hát, bởi vì đoạn thời gian đó, chính là lúc tình yêu của cô và Kiều
Lệ Vũ cuồng nhiệt, bài hát này dường như là hát ra tiếng lòng của cô,
đồng cảm cùng với cô. “Tôi chọn . . . . . . Nấc. . . . . .” Ngả Mễ say
khướt, bỗng nhiên giơ tay đứng lên, bộ dạng say rượu lại ngã xuống, rồi
thở to ngủ. “Để tôi hát đi!” Vô Song vẫn chưa từng mở miệng phát
biểu bất kỳ lời nói nào, đột nhiên lên tiếng, khiến tất cả mọi người
kinh ngạc một lúc, chợt có người nhiệt tình chân thành đưa Micro lên,
còn có người trêu nói: “Vô Song, nhớ thâm tình một chút, đa cảm một
chút, chúng tôi sẽ đúng nhịp với cô!” Nhất thời cả căn phòng đều vỗ tay, Vô Song hơi ngượng ngùng đứng lên, ngây ngốc cười, vốn là khuôn mặt hơi lạnh đã bắt đầu
nóng rần, cô hít thở sâu một hơi, nắm chặt micro, đang chuẩn bị mở miệng đi theo giai điệu. . . . . . Đột nhiên, cửa bị người ta đẩy ra —— Toàn bộ yên lặng như tờ! “Có tiện cho tôi gia nhập không?” Người đẩy cửa ra là An Sâm, nói chuyện là Đông Bác
Hải, dưới ánh đèn nhiều màu, khóe môi anh cười giống như kim cương chói
mắt, làm người ta không dám nhìn thẳng nhưng lại không dời mắt được. Cùng ánh mắt anh tiếp xúc, tim của Vô Song đập lỡ một nhịp, thật giống như thiếu nữ yêu lần đầu, trên mặt như lửa đốt rừng
rực. “Tam thiếu gia, hoan nghênh, hoan nghênh, mau mau mời ngồi!” Vẫn là người quản lý lấy lại tinh thần trước tiên, nhiệt tình
chào đón, so với đưa tay làm tư thế mời, thì tay chân đều đang run rẩy,
có sợ hãi cũng có kích động. “Tam Thiếu Gia!” Mọi người ngây người như phỗng cũng
lấy lại tinh thần, lập tức đứng lên, đều đem vị trí tặng cho anh, tự
mình lui lại góc tường. “O o ~~~~” chỉ có người uống đến say mèm mới dám lớn tiếng ngáy ngủ. “Mọi người tùy ý đi, không cần phá hư hưng phấn của
mọi người vì tôi!” Anh nói như gió nhẹ nước chảy, có anh ở đây, bọn họ
còn có thể không câu nệ tuỳ tiện sao. Thấy mọi người vẫn không chịu tùy ý, nhíu đầu mày,
anh thất vọng mở miệng: “Xem ra, mọi người cũng không hoan nghênh tôi
đến!” Xoay người, anh muốn đi, người dẫn đầu lập tức lên tiếng giữ lại,
“Tam thiếu gia, ngài hiểu lầm rồi, hiểu lầm, ngài đến là vinh hạnh rất
lớn của chúng tôi, mọi người nói có đúng hay không?” “Đúng vậy đó, đúng đó!” Mọi người giống như cái máy mà cùng gật đầu. “Vậy mọi người tùy ý đi.” Đông Bác Hải hài lòng cười, lại quay đầu trở về, đôi chân thon dài bước vào, đi thẳng tới chỗ Vô
Song, Vô Song khẩn trương đến mức tay nắm chặt đề bài cũng đổ mồ hôi. Hôm nay cô sao thế, tại sao nhìn thấy vị thần xui xẻo này lại khẩn trương, không nên nha! Chẳng lẽ là vì ngày đó mắng anh
mắng đến quá đáng, sợ bị anh trả thù, nên chột dạ. Ừ ~~~ có khả năng này! Bình tĩnh, Chúc Vô Song, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh ~~~ “Tôi ngồi ở đây, mọi người cũng ngồi đi!” Anh đang
ngồi xuống bên cạnh Vô Song, lúc nói chuyện, ánh mắt sáng ngời cũng nhìn cô nói. Muốn chết, cái tên này, muốn trả thù cũng đừng rõ ràng như vậy chứ, dựa vào gì chứ! Sợ nghịch ý của anh, lại chọc anh mất hứng, mọi người ngồi trở lại vị trí cũ, lần này là như đứng ở đống lửa! “Vô Song, bây giờ bắt đầu hát đi!” Người dẫn đầu dù
sao cũng người lớn tuổi lại là người từng trải, ánh mắt nhìn thấy rõ, từ hành động của Đông Bác Hải đến ánh mắt nhìn Vô Song, thì ông nhìn ra
được đầu mối, bảo Vô Song nói, mọi người đều là người thông minh, một
chút thì thông, cũng theo đó ồn ào lên .