Dọn vào trong phòng mà Thư Yên tìm thay mẹ con bọn họ, quỹ đạo
sinh hoạt hình như lại khôi phục yên tĩnh, cả tuần nay, mẹ con Vô Song
quả thật rất yên bình, Đông Bác Hải giống như là bốc hơi khỏi nhân gian
vậy, không có xuất hiện nữa! Cơn thịnh nộ của cô đã bình thường trở lại, cũng đã
từng nghĩ tới, ngày đó lời nói của mình có phải rất quá đáng hay không,
ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy mình không sai, Đông Bác Hải vốn chính là một nhị thế tổ (anh chàng nhà giàu có) cuồng vọng tự đại, tự phụ, đáng đời
cho chịu chút dạy dỗ. “Nhị thiếu gia, xin lỗi, ngài phải chờ một lát rồi,
chủ tịch đang đi họp!” Giữa hai lông mày của cô gái quầy tiếp tân tản ra vẻ rõ ràng là chán ghét, giọng nói vẫn cung kính. “Họp cái gì mà lâu như vậy, một giờ trước tôi gọi
điện thoại, ai đó đã nói ông ấy đang đi họp, đến bây giờ còn chưa xong,
vẫn chưa chịu kết thúc.” Đông Đông Hải chịu không nổi phiền chán mà hét
lên. Cô gái quầy tiếp tân nhíu nhíu mày, khóe miệng hơi
nhếch, giọng nói vẫn thấp mềm mại: “Nhị thiếu gia, ngài đứng sẽ mệt đó,
hay là đến phòng nghỉ ngơi chờ một chút, cũng sắp xong rồi!” “Bản thiếu gia không đợi được nữa, mau gọi điện thoại bảo cha tôi ra ngoài, nói tôi tìm ông ấy có việc gấp!” Anh ta lớn giọng thúc giục. Giọng điệu lớn đó, những người trong văn phòng đều có thể nghe thấy, mọi người dường như cũng thấy nhưng lại không thể trách, đầu đều cúi xuống, Ngả Mễ đang đưa đồ cho Vô Song, nghe giọng oang oang của Đông Đông Hải, lạnh lùng “xì” một tiếng, “Đồ ngu ngốc!” “Anh ta là ai?” Vô Song liếc Đông Đông Hải một cái, hỏi. “Còn có thể là ai, nhị thiếu gia của Đông gia chứ
ai.” Ngả Mễ nói thực sự không nịnh nọt, nhìn lại anh ta một cái, cô ấy
cúi người, tựa đầu lại gần bên tai Vô Song, “Trong ba thiếu gia, thì anh ta coi như là cực phẩm.” Cực phẩm? “Có ý gì?” “Ý chính là đại ngu ngốc đó!” Éc. . . . . . “Chuyện xưa của nhà họ Đông rất đặc sắc, Vô Song chờ
đến bữa trưa, tôi sẽ từ từ nói cho cô biết, tôi đi trước đây, ha ha!”
Xoay người, Ngả Mễ mỉm cười bước đi. Bên kia vẫn còn đang dây dưa —— “Nhị thiếu gia, Chủ tịch đã dặn rồi, trong lúc họp, mặc kệ là không được quấy nhiễu, ngài hãy chờ một lát đi!” “Tôi là người ngoài sao? Tôi là con trai ông ấy, về
sau có thể là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hãy nên thức thời đi!”
Đông Đông Hải phát ra cảnh cáo cuối cùng, quét cô ấy từ trên xuống dưới
một lượt, dáng người xinh đẹp như vậy, sao mà đầu óc lại mất linh quang
như vậy! Cô gái quầy tiếp tân không thèm tranh cãi! Loại người đại ngu ngốc như vậy, còn muốn tiếp quản Đông Vũ hoàn cầu, đi ăn cứt đi! Ông không cần phải làm cao, lão nương tôi sẽ tự động nghỉ việc. Bởi vì không tới nửa năm, Đông Vũ hoàn cầu không phải bị ông phá đổ thì không được! Hắng giọng một cái, cô gái quầy tiếp tân còn đang
quyết định có nên tính sổ với anh ta không, vừa muốn mở miệng, thì lại
bị người ta nhanh chân trước rồi. “Đông nhị thiếu gia, bên này xin mời!” Vô Song tao nhã ung dung đi tới, tay làm tư thế mời Đông Đông Hải. “Cô. . . . . . mới tới?” Hai con mắt đắm đuối quan
sát một vòng trên người Vô Song, rồi dừng lại mấy giây trên bộ ngực lớn
của cô, cuối cùng mắt ngừng ở gương mặt xinh đẹp tinh khiết của cô, vẻ
đẹp của cô ấy giống như loại thuần khiết mà không lẳng lơ, làm cho người ta cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái. “Đúng vậy.” Vô Song khẽ mỉm cười. Cô khẽ mỉm cười, lại nhẹ nhàng giải tán được lửa giận trong lòng của Đông Đông Hải, vốn là khuôn mặt tuấn tú đang tức giận,
lại lộ ra nụ cười lỗ mãng, “Cô tên gì?” “Chúc Vô Song!” “Chúc Vô Song. . . . . . Tên rất hay, tan việc có
rãnh hay không, cùng nhau ăn một bữa cơm đi!” Anh ta tiến về phía cô, nụ cười bên môi sâu hơn. Không thể phủ nhận, dáng dấp của tên đại sắc quỷ này
thật đúng là khá tốt, là một anh chàng đẹp trai, nhưng so ra còn kém xa
Đông tam thiếu, hơn nữa thấy thế nào hai người cũng không giống như là
một mẹ sinh ra. Nếu như nói, cô cảm thấy Đông Bác Hải đáng ghét, thì
Đông Đông Hải lại khiến cho cô cảm thấy ghê tởm, giống như là con ruồi,
hận không thể một cái tát đánh bay anh ta. Vô Song không giận, vẫn như cũ cười nhạt, “Nhị thiếu
gia tìm chủ tịch, mời đi theo tôi!” Đối với sự đùa giỡn của anh ta, cô
không xem ra gì, xoay người, quản khỉ gió anh ta có theo hay không. Nhìn bóng lưng kiêu ngạo đường cong dáng người của
cô, hai con mắt đắm đuối của Đông Đông Hải cũng sắp rớt ra rồi, mãnh
liệt nuốt vài ngụm nước bọt, giống như con chó Nhật đi theo vậy.