Vô Song nheo mắt lại, nhìn kỹ con trai, “Nghe giọng điệu này của con, hình như con rất hiểu rõ anh ta?” Ặc, sửng sốt một chút, cậu bé trừng lớn đôi mắt hạt
châu, phủ nhận nói: “Mẹ, con sao có thể hiểu rõ chú ấy, con lại không
quen chú ấy.” “Không quen? Không quen sao con lại nói giúp anh ta,
thành thật khai báo, có phải con nhận đồ của anh ta hay không?” Quá khả
nghi, thằng nhóc này gần đây luôn giúp người ngoài ức hiếp cô, dựa vào
cái gì, thằng nhóc con kia, đấu tranh nội bộ. “Không có.” Cậu bé lắc đầu phủ nhận, cậu trong sạch mà! “Thật sự không có?” Không thể nào. “Thật sự không có, mẹ à, lúc nào thì con lừa gạt mẹ,
không tin thì mẹ xem, bốn túi của con đều giống nhau!” Để chứng minh sự
trong sạch của mình, cậu bé đứng dậy, cầm bốn túi quần lật ra ngoài, bên trong một xu cũng không có. “Thôi đi, con cho rằng như vậy thì mẹ sẽ tin tưởng,
nói không chừng anh ta đưa cho con chi phiếu !” Con trai của cô, cô tự
nhận là rất hiểu rõ. Cậu bé điên cuồng vẩy mồ hôi lạnh, lần nữa lại ngồi
xổm xuống, giọng nói rất bất đắc dĩ: “Mẹ, con lấy danh nghĩa của mẹ mà
thề, nếu con nhận hối lộ của Đông tam thiếu, sẽ để cho Thượng Đế phạt
mẹ, cả đời không ai thèm lấy.” Vô Song co rút. . . . . . Thấy hai con mắt mẹ sắp phun ra hỏa, cậu bé vội vàng
giải thích: “Mẹ, không ai thèm lấy mẹ, con sẽ chính là người phải nuôi
mẹ cả đời 诶!” “Thế nào, bây giờ thì bắt đầu ghét bỏ mẹ mày rồi hả?” Quá đau lòng rồi, nuôi một tên vô tình vô nghĩa. “Hắc hắc. . . . . .” Q Tử bướng bỉnh cười cười, “Mẹ, đùa với mẹ thôi, con làm sao dám ghét bỏ mẹ.” “Mẹ xem ra là mày đã ghét bỏ mẹ, nếu không sao mày
lại hận không thể đem mẹ mày bán ra ngoài?” Nghĩ đến mình khổ sở nuôi
con trai 8 năm, bây giờ liên hợp với người ngoài chôn sống mình, thì
trong lòng Vô Song khổ sở muốn chết. Đây không phải là biểu hiện con trai ghét bỏ thì là cái gì? Ngồi xổm quá mệt mỏi, nên cậu bé dứt khoát an vị ở
trên mặt đất, thu hồi nụ cười ngây thơ đùa giỡn, lộ ra vẻ mặt trưởng
thành, “Mẹ, con trai làm như vậy, cũng không phải là ghét bỏ mẹ, là hy
vọng mẹ có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, mẹ cũng đã lãng phí 9
năm thanh xuân ở trên người con, con không hy vọng lại trở thành con
riêng của mẹ, trở thành chướng ngại vật hạnh phúc của mẹ, nếu như mẹ là
vì con mới không kết hôn, con tình nguyện mẹ đừng sanh ra đứa con trai
này.” Biểu tình nghiêm túc này của Q Tử, Vô Song chưa từng thấy qua . . . . . . Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của con trai,
trầm mặc mấy giây, Vô Song nhếch khóe miệng lên: “Sinh cũng đã sinh rồi, chẳng lẽ mẹ có thể đánh con thành trứng, rồi nhét vào lại trong bụng
sao?” Vỗ nhè nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, Vô Song đứng
dậy, “Nhóc con, không có việc gì thì xem sách nhiều một chút, ít xem
phim truyền hình cẩu huyết đi, cái rắm lớn một chút, học cái gì không
tốt, học người ta biểu lộ chân tình, muốn diễn thì con cũng phải diễn
giống như thật một chút nhé, rơi vài giọt nước mắt, thì hành động này
của con, làm diễn viên quần chúng người ta cũng thấy chướng mắt. . . . . .” “Còn nữa…, mẹ cảnh cáo con, không cho phép ở cùng một chỗ với anh ta, con xem đi, con đã bị anh ta dạy thành dạng gì? Chuyện
tình của người lớn, còn chưa tới phiên đứa bé như con quan tâm, con thật sự là nhàn mà sợ, không có gì làm nên muốn gây chuyện, vừa đúng tháng
sau sẽ phải đi học, trong thời gian này, chỗ nào cũng không cho con đi,
ngoan ngoãn ở nhà luyện tập viết chữ cho mẹ!” Cậu bé hộc máu, hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi. Mẹ, mẹ mạnh! Cậu lại thua rồi ~~~~