Tiết học thứ ba là bơi lội. Các bạn học cũng hưng phấn mà đi thay đồ tắm, và Q Tử cũng không ngoại lệ, đứng ở bên cạnh hồ bơi, thầy giáo bơi lội có thân
thể cường tráng huýt sáo một hơi: “Các bạn học, im lặng nào, hôm nay
thầy muốn dạy các bạn kỹ năng bơi lội, sau đó các bạn sẽ chọn một kiểu
mà mình thích để học.” Dứt lời, thì thầy giáo đã nhảy vào hồ bơi giống như
con ếch, sau khi biến ảo mấy tư thế bơi lội, thì ông thầy đứng ở trong
bể bơi hỏi: “Các bạn học, đã nhìn rõ ràng rồi chứ.” “Thấy rõ rồi ạ.” Mọi người trăm miệng một lời. “Đựơc rồi.” Thầy giáo chọn mấy bạn học, và hỏi: “Bạn thích tư thế gì? Một bạn học nói: “Con thích bơi chó.” “Bạn thì sao?” “Con thích bơi ngửa.” “Còn bạn?” Ông thầy chỉ Q Tử, cậu bé cúi đầu nhìn hồ
bơi, lần này không phải sẽ bị lộ sao, do dự một chút, rồi cậu nói: “Thầy ơi, con không học có đựơc không ạ, con muốn làm một con vịt trên cạn.” “Ha ha ha ha. . . . . .” Tập thể cười ồ lên. “Không được, đây là môn bắt buộc của các bạn, các bạn đều phải học bơi lội.” Giọng của thầy giáo có vẻ không cho cự tuyệt. “Nhưng mà thầy à, con say nước, ôi chao.” Say nước? Cái từ này mới nhỉ, thầy đã nghe qua là sợ
độ cao, nghe qua thấy máu là choáng, chưa từng nghe qua say nước. Thấy thầy không tin, thì cậu bé làm mắt trợn trắng lên. . . . . . rồi hôn mê. Các bạn học lại bắt đầu bàn tán, “Thấy không, cứt heo không chỉ là bộ dáng xấu xí, cũng không có ích gì, như vậy mà đã hôn mê rồi, bạn học có hình dạng này thật sự là sỉ nhục của chúng ta, tất cả
mọi người đừng chơi với bạn đó có được không” “Đựơc ——” mọi người nhất trí và gật đầu. ◆◆◆ “A ~, mẹ, sao hôm nay mẹ tan tầm sớm như vậy hả ?” Q
Tử tan học về đến nhà, thấy mẹ ở nhà thì kinh ngạc một chút, lại thấy mẹ mặc tạp dề, nên cậu lại nói: “Mẹ, mẹ đang nấu cơm à.” “Ừ, mọi chuyện làm xong, nên có thể tan việc trước,
bảo bối, ngày đầu tiên đi học cảm thấy quen không?” Vô Song đang cắt
trái cà chua nói. Để túi xách xuống, Q Tử ung dung nằm lên trên ghế sa
lon, và mở ti vi, “Dạ, rất tốt.” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, thì lật người quỳ gối ở trên ghế sa lon, nhìn Vô Song bận rộn ở phòng bếp nói: “Mẹ,
hôm nay thầy giáo bảnh bao ở lớp chúng con thành lập đội ca, con là hát
chính nha.” Tay đang cắt trái cà chua của Vô Song dừng lại, rồi nhìn về phía con trai, không hiểu hỏi: “Thầy giáo bảnh bao?” “Đúng vậy ạ.” “Con là hát chính?” Thật là ngoài ý muốn mà, con trai đựơc vinh hạnh làm hát chính, ách ~ “Đúng vậy ạ.” Cứng đờ cả nửa ngày, thì Vô Song mới tiêu hóa được sự thật này, để dao xuống rồi đi tới, ngồi ở bên cạnh con trai và nghiêm
trang hỏi: “Con trai, các bạn học có giễu cợt con không?” “Bọn họ nói dáng dấp của con thật sự có sáng ý, toàn bộ sao trên trời đều tìm tới mặt con.” Rõ ràng là con trai bị xem thường! Trong lòng Vô Song rất khó chịu, nhưng mà không còn
cách nào khác, dáng dấp của con quá đẹp trai, đi đến đâu đều gây ra họa, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con lên, Vô Song an ủi con: “Bảo bối, ánh
mắt của người khác không quan trọng, mặc kệ con biến thành dạng gì, thì
mẹ đều cảm thấy con là đẹp trai nhất, huống chi con vốn là đẹp trai
nhất.” Cô hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của con một cái, để an ủi tâm hồn
bị thương của của cậu bé. Không ngờ, một màn này lại bị một người đàn ông mở
cửa đi vào bắt gặp, thế là anh ăn dấm với con trai, quát lên: “Làm gì
đó.” “Anh vào bằng cách nào?” Nhìn thấy anh, thì Vô Song sợ hết hồn, người này thật sự là kinh khủng, ở mọi nơi a! “Anh đương nhiên là đi tới, ừ, thấy không, anh có
chìa khóa.” Tay anh cầm một mô hình máy bay, nghênh ngang bước vào,
trạng thái thoải mái tùy ý giống như là về nhà vậy. “Sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?” Thôi đi Vô Song , cô thật là ngu ngốc, nhà này ngay từ đầu chính là của người ta, anh có
chìa khóa thì có gì mà lạ chứ. Có lẽ Đông Bác Hải cũng cảm thấy cô ngu ngốc, vì thế
cười mà không giải thích, cậu bé xoay đầu về phía anh, thì anh kinh hãi
kêu lên: “Oa, bảo bối, mặt của con sao thế?” “Aiz.” Cậu bé thở dài, liếc mắt nhìn Vô Song. “Em biến nó thành như vậy?” Anh đi tới ngồi xuống bên con trai, nhíu lông mày, xấu xí đến nỗi anh cũng không nhận ra được. “Tôi cũng là muốn tốt cho nó thôi.” Vô Song giải thích. Biến con thành xấu xí như vậy, đến cha cũng nhận
không ra, cái này gọi là muốn tốt cho con, anh hừ lạnh cười rồi vỗ đầu
con trai, “Bảo bối, mẹ con ngốc, con cũng ngốc theo bà ấy à, bôi những
thứ đồ tạp nham này lên trên mặt, không sợ bạn học cười con sao?” Cậu bé không dám nói mà quay đầu nhìn về phía mẹ, Vô
Song đi tới và nhìn chằm chằm vào Đông Bác Hải: “Này, Đông Bác Hải, đây
chuyện giữa hai mẹ con tôi, có phải anh cũng muốn chen chân vào hay
không hả.” “Cái gì gọi là chen chân vào, đây cũng là chuyện của anh, có được không.” Đông Bác Hải không phục mà phản bác. “Mắc mớ gì tới anh?” “Sao chuyện lại không liên quan đến anh?” “Đựơc rồi, mẹ, chú, hai người đừng tranh cãi nữa.”
Thấy hai người lại cãi vã, thì Q Tử lại không nhịn được mà đứng lên
khuyên nhủ. “Ai muốn cãi nhau với anh ta, là do chính anh ta không hiểu gì cả.” “Anh không hiểu, này, Chúc Vô Song, sao anh lại không hiểu chứ, chẳng lẽ anh. . . . . .” “A, cái gì cháy khét rồi !” Q Tử kêu lên, để cản lại câu sau muốn bật thốt lên của Đông Tam Thiếu. Khét rồi hả ? Vô Song dùng cái mũi ngửi ngửi, và đột
nhiên gào to một tiếng, “Sừơn xào chua ngọt của ta.” Cô hóa thân thành
một cơn lốc xoáy mà bay tới phòng bếp. “Hô ~” thấy mẹ đi rồi, nên Q Tử thở phào nhẹ nhõm,
Đông Tam Thiếu cũng mơ hồ buông lỏng cơn tức, cậu bé nâng khuôn mặt tươi cười lên trêu chọc: “Cha, cha cũng đang sợ.” “Ta sợ cái gì.” Vịt chết còn mạnh miệng. “Không sợ? Vậy con sẽ đi nói cho mẹ biết ngay bây
giờ, cha chính là cha con.” Cậu bé làm bộ muốn đi vào phòng bếp, còn
Đông Bác Hải thì vội ôm con lại, hai cha con ngồi ở trên ghế sa lon, anh bắt đầu quất cái mông con, Q Tử không đau không ngứa mà cười lên ha hả. Hai cha con đùa giỡn ồn ào kinh khủng! Chốc lát sau, thì Vô Song từ phòng bếp đi ra và cởi
tạp dề xuống, hình như là muốn ra cửa, nên Đông Bác Hải gọi cô lại, “Em
muốn đi đâu?” “Trong nhà không có trứng gà rồi, tôi đi mua!” “Anh lái xe đưa đi!” “Trứng gà? Trong túi của con có.” Cậu bé lật người bò dậy, cầm lấy túi xách ở bên cạnh, vừa kéo dây kéo túi, vừa nói: “Các
bạn học tặng cho con.” “Chín?” Cô cần chính là trứng gà sống. “Sống ạ.” Cậu bé lấy từ trong túi xách ra mười quả trứng gà, may mà không có bị đè hư, và cậu đưa cho Vô Song. “Con trai, con tuyệt vời quá, với bộ dạng thế này mà
cũng có thể nhận được quà tặng.” Quả nhiên mị lực của con trai, dù là
dáng ngoài xấu xí không che đậy được. Đông Tam Thiếu phụ họa ở trong lòng: dĩ nhiên, cũng không nghĩ cha nó là ai à. Vô Song cầm trứng gà đi vào phòng bếp, được một lúc
thì cô nắm mũi chạy ra, rất buồn bực nói: “Con trai, sao đều là hột gà
thúi?” “A, hột gà thúi? Không phải chứ!” Cậu bé ngây người. Rất nhanh mùi thúi của trứng gà đã truyền đến, cả nhà ba người đều nắm chặt lỗ mũi, Q Tử thật là muốn thăm hỏi tổ tông mười
tám đời của bọn họ, giả bộ thân thiện như vậy, cậu thật sự cho rằng bọn
họ có lòng mà cho cậu trứng gà như vậy, thì ra là hột gà thúi,