Hôm nay là ngày cậu bé nhập học, cậu đã ra khỏi giường thật sớm,
chuẩn bị xong bữa ăn sáng rồi gõ cửa phòng của mẹ: “Mẹ, rời giường ăn
cơm.” “Tới đây.” Xưa nay chưa từng nhận được câu trả lời
của Vô Song, Q Tử lại sửng sốt một chút, mẹ rời giường rồi? ? ? Hai phút sau, thì Vô Song mở cửa phòng ra, đã ăn mặc
chỉnh tề rồi, Q Tử dùng bộ dạng như đối với người ngoài hành tinh mà
quan sát cô một lần, mờ mịt khó hiểu hỏi: “Mẹ, sao hôm nay mẹ thức dậy
sớm như vậy, lại còn ăn mặc lịch sự như thế, là muốn đi hẹn hò hay là
xem mắt?” “Con trai, .” Vô Song nắm tay của con trai, rồi kéo cậu vào giữa phòng, sau đó ngồi ở trước bàn trang điểm. “Mẹ, mẹ muốn làm gì?” Đừng cho cậu giả trang thành
con gái nữa chứ, cậu cũng không muốn lại bị các nam sinh vây đảo quanh ở phía sau mông, thật là muốn ói. “Con trai, với cái tướng mạo vạn người mê của con, mẹ thật sự không yên lòng.” Bộ dạng của con quá đẹp trai, cái này lại
thành bối rối của Vô Song. Còn nhớ rõ ngày đầu tiên mới vừa đưa con đi nhập học, thì giáo sư gọi điện thoại tới nói, mấy cô bé trong lớp vì cậu mà đánh
nhau, sau đó, cô lại chuyển trường cho con, cho con giả trang thành con
gái, không ngờ cũng bị nói, các cậu bé cũng đánh nhau vì cậu, như vậy
vạn người mê, đi đến đâu đều là tai họa, không còn cách nào khác, Vô
Song chỉ có thể để con trai ở nhà, để cho bà nội dạy cậu, cô cũng dành
ra thời gian dạy cậu tiếng Trung. “Con trai, lần này mẹ suy nghĩ được một sách lược vẹn toàn, nhất định sẽ không để cho bi kịch lại tái diễn.” Khóe miệng của
Vô Song nở một nụ cười, Vô Song đem đạo cụ đã sớm chuẩn bị xong từ trong ngăn kéo lấy ra, là một bình nhỏ mà trên nắp bình đen như mực, nhìn qua rất dơ. “Mẹ, đây là vật gì?” Q Tử tò mò dùng ngón tay chỉ. “Tàn nhang.” “Tàn nhang? !” Không phải là mẹ muốn đem cái đen thùi lùi này bôi lên trên mặt cậu chứ. “Ừ, tới đây con trai, mẹ thoa lên cho con.” Mở nắp
bình ra, Vô Song lấy một cây tăm, nhúng vào chất lỏng màu đen, rồi ở
trên mặt Q Tử chấm một cái rồi lại chấm một cái. . . . . . Rất nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã thành người mặt rỗ rồi. “Chết tiệt, đây là ai?” Q Tử thật khó mà tin nhìn
mình ở trong gương, là cậu đây sao? Là cậu sao? Sao lại thành người xấu
xí thế này. “Con trai, vì việc học con hãy nhẫn nại, nhẫn nại, mẹ biết con vạn người mê là được rồi, bẹp.” Vô Song vốn định hôn lên mặt
của con, nhưng cả bộ mặt của con đều là mặt rỗ, không có chỗ để hôn lên, thì cô chuyển sang hôn mu bàn tay cậu một cái, đối với kiệt tác của
mình rất hài lòng. “Ai!” Cậu bé thở dài một hơi, buồn rầu! “Con trai, nhớ ở trường học phải hoạt bát một chút,
làm chuyện gì cũng phải tích cực một chút, hiểu không?” Không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như đưa đám của con trai, Vô Song dặn dò lốp bốp, Q Tử
cong cái miệng nhỏ nhắn lên rồi gật đầu. ◆◆◆. ◆ Trong phòng học năm nhất lớp một, hiệu trưởng dẫn Q
Tử đi đến lớp báo cáo, khi cậu nhóc lên sân khấu, thì khiến cho cả lớp
im lặng như tờ, ánh mắt đồng loạt dừng ở trên người cậu. Ông trời, sao lại có người dáng dấp xấu xí như vậy! “Cô giáo Lưu, đây là học sinh mới tới hôm nay, tôi giao cậu bé cho cô nhé.” Hiệu trưởng Địa Trung Hải cười nói. “Ách. . . . . .” Cô giáo trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp,
khóe miệng co quắp liên tục, sao lại đem một đứa bé xấu như vậy cho cô,
có thể cự tuyệt nhận được không? Dĩ nhiên là không thể rồi. “Được.” “Tiểu Hải Quy, cô ấy chính là chủ nhiệm lớp của cậu,
có gì không hiểu, thì hãy thỉnh giáo cô ấy.” Hiệu trưởng hình như vẫn
còn thích Q Tử, vuốt đầu của cậu, cười híp mắt nói. ( có thể không thích sao, đứa nhỏ này nhưng là cái chậu châu báu, là cây rụng tiền, khi nhập học, Đông Tam Thiếu liền cho một trăm ngàn phí chăm sóc. ) “Dạ, cám ơn hiệu trưởng.” Cậu bé rất lễ phép bái một cái. “Được rồi, không quấy rầy cậu lên lớp, hẹn gặp lại.” Hiệu trưởng phất tay một cái rồi bước đi. “Chào cô giáo.” Đôi tay kéo quai đeo cặp sách, cậu bé ngọt ngào cười nói với cô giáo. Cậu cười, khiến cô giáo muốn khóc, nhưng cũng gượng
cười nói: “Xin chào em, người bạn nhỏ giới thiệu về mình một chút cùng
với mọi người đi.” “Dạ.” Q Tử xoay người, đối mặt với các bạn học phía
dưới, hắng giọng một cái rồi nói: “Chào các bạn, mình tên là Chúc Sử.. . .”
(vì chữ trư với chữ Sử đồng âm, nên thành là heo đó các bạn nhé) “Ha ha ha ha ha ha ha. . . . . .” Cả lớp cười ồ lên. Cô giáo cũng cười cười, làm như đã sớm có dự liệu là
cái kết quả này, cậu bé có vẻ thản nhiên hơn nhiều, vẫn mặc cho bọn họ
cười, còn cậu thì giữ vững trầm mặc. Cô giáo cho rằng cậu ấy xấu hổ rồi, nên lên tiếng nói đúng lúc: “Các bạn học, im lặng.” “Được rồi, bạn cứt heo, bạn đi xuống chỗ ngồi đi!” Q Tử gật đầu một cái, rồi tìm một góc không có ai ngồi xuống. “Này.” Cậu mới vừa ngồi xuống, thì bên cạnh có một
tên mập gọi cậu, cậu ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía cậu nhóc kia. Tên
mập nói: “Dáng dấp xấu xí không phải là lỗi của bạn, nhưng bạn biết rõ
dáng dấp bạn xấu xí, còn xuất hiện để doạ người, là bạn không đúng rồi,
ha ha ha.” “Quê mùa.” Q Tử lạnh lùng châm chọc cậu bé kia một
câu, một câu nói nổi tiếng, cậu đây không gọi là dáng dấp xấu xí, cái
này gọi là dáng dấp có sáng ý. Oh ~ Tiết thứ hai là âm nhạc. Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, thì có một vị thầy giáo ăn mặc vô cùng bảnh bao đi tới, mặc một áo tây trang màu bạc sáng, bên trong một cái áo gi –lê màu đỏ, sau đó chỉ thấy thịt thịt, phía
dưới là một cái quần da màu đỏ kéo căng làm cho người ta muốn phun máu
mũi, thật sự làm cho người ta lo lắng ông ta sẽ làm rách cái quần. Kiểu tóc càng đáng nhắc tới hơn, giống như bỏng ngô bị nổ. “Hi, Hello, các bạn nhỏ, không gặp một kỳ nghỉ hè,
mọi người có nhớ thầy giáo hay không hả?” Làn điệu này là bất âm bất
dương. “Nhớ ~” bọn nhỏ trăm miệng một lời nói. Ông ta sướng chết luôn, ông ta che miệng cười “Ha ha ha”, mẹ ơi, Q Tử co rút. “Nhìn thấy các bạn ngoan như vậy, thầy muốn thưởng
cho các bạn một tin tức tốt, thầy muốn trong lớp chọn ra mười bạn, xây
dựng một đội hợp ca, có ai chủ động đăng ký hay không?” “Con muốn đăng ký. . . . . .” “Con muốn đăng ký. . . . . .” Các bạn học cũng hưng trí bừng bừng mà tranh nhau
đăng ký, đột nhiên, Q Tử đứng lên lớn tiếng nói: “Thầy, con muốn hát
chính trong đội hợp ca.” Lớp học, lại yên lặng một lần nữa. . . . . . “A, sao dáng dấp cậu xấu như vậy?” Ông thầy bảnh bao thấy mặt rỗ của cậu, thì theo bản năng kinh hãi nói. Q Tử đổ mồ hôi. . . . . . Lại một tên quê mùa không có chút văn hóa. Các bạn học cùng kháng nghị: “Thầy ơi, dáng dấp cứt
heo quá xấu, giống như Trư Bát Giới, không thể gia nhập đội hợp ca, lại
càng không xứng làm hát chính của bọn con, quá mất mặt đó.” Bảnh bao nhìn Q Tử, chỉ thấy cậu bé cong môi lên uất
ức, dường như muốn khóc, thì lòng ông mền nhũn nói: “Sao các bạn lại nói thế! Dáng dấp xấu xí không phải là do mẹ sinh ra sao, mọi người đã
thành bạn học, thì nên tương thân tương ái, hơn nữa, ai nói dáng dấp xấu xí thì không thể ca hát? Giới ca hát ngày nay đều chú ý là thực lực!” Không nghĩ tới ông thầy bảnh bao, trong mồm chó còn
có thể khạc ra răng ngà , cậu thay đổi cách nhìn đối với ông ấy, chuyển
buồn làm vui nói: “Ai nha nha, Thầy ơi! Lời này của thầy con thích nghe, quả nhiên là người có kiến thức lại thật tinh mắt, nếu thầy cũng đã nói như vậy, thì con không làm người lĩnh xướng là không nể mặt thầy rồi,
con quyết định miễn cưỡng chịu đựng. Về sau mọi người gọi bạn Q Tử là
được!” Mọi người nhất trí: “Phi!” Thầy giáo bảnh bao, ngổn ngang trong gió, ông có nói nó phải làm người lĩnh xướng sao? —— không có! Các bạn học: “Thầy ơi, chúng con không muốn hợp tác
với bạn ấy, diện mạo bạn ấy quá phạm tội, sẽ bị dọa chạy những người xem đấy!” Bảnh bao lại liếc mắt nhìn cậu bé, nước mắt đã sắp không giữ được rồi. Ai, không phải chỉ là một hát chính thôi sao, nó muốn làm, thì cho nó làm thôi, thầy giáo đã quyết định chủ ý, nên giang hai
cánh tay ra, an ủi bạn học phía dưới: “Mọi người im lặng nào, nghe thầy nói đây, ai cũng
phải nghe! Mọi người đều đang là học sinh của thầy, thầy đối với bạn nào cũng đều giống nhau! Sẽ không vì nói bạn nào dáng dấp xấu xí thì ghét
bỏ bạn đó, cũng không bởi vì bộ dạng bạn nào đẹp trai thì đặc biệt chăm
sóc bạn đó! Đây chính là thầy giáo vĩ đại! Đúng rồi bạn đó! Bạn ấy muốn
hát chính, sẽ phải xếp hàng phía sau cùng! Tốt nhất cách mọi người xa ba thước, đừng để cho người ngoài nhìn thấy bạn đi cùng với bọn họ là
được, đừng hiểu lầm nha! Thầy để cho bạn đứng xa, cũng vì bạn là hát
chính, nhân vật chính của cả đội, nếu cách quá gần thì sẽ không nổi bật
được đặc biệt của bạn! Còn có! Bạn đã là hát chính, thì lúc bọn họ hát,
bạn không thể hát, mà lắng nghe bọn họ hát, nghe có ai hát lạc giọng hay không, chờ bọn họn hát xong ( đoán chừng cũng chào cảm ơn luôn ). . . . . . Khụ. Tóm lại thế nhé, thầy giáo chắc là sẽ không thiên vị , biết
không?” Như thế mà còn gọi là không thiên vị? Bảnh bao đáng chết, thật sự coi cậu là heo à! Các bạn học nghe được mà như rơi vào trong sương mù,
nhưng cũng đều yên lặng, thầy giáo bảnh bao thấy tất cả mọi người đều
không có ý kiến gì nữa, thì chuẩn bị bắt đầu học bài: “Hôm nay thầy mang ca khúc diễn tập đến, chúng ta luyện tập một chút.” Ông chọn ra mấy bạn học, trong đó có Q tử, ông đem tờ lời hát phát cho mỗi người , dạy bọn họ mấy lần, sau đó để cho bọn họ
hát đối. Bởi vì Q Tử là hát chính, cho nên cậu là đơn độc một
mình hát một câu, mấy bạn học hát một câu, cậu mới hát mấy chữ, thị bị
đám bạn học kia cắt đứt: “Ngừng! Cứt heo, hát lạc giọng!” “Xin lỗi, mình quá khẩn trương, làm lại.” Cậu lại hát lần nữa, vừa hát mấy chữ lại bị cắt đứt:
“Ngừng! Ngừng! Ngừng! Cứt heo, câu này bạn lại hát lạc giọng! Mình nghĩ
là bạn căn bản không biết ca hát.” Q Tử cong cong môi: “Bạn này, cái này không thể trách mình được! Mình không biết nhạc phổ!” Mọi người tức rào rạt mà nhìn cậu chằm chằm: “Không
biết nhạc phổ thì đừng gia nhập đội ca với bọn này chứ, còn muốn làm
người lĩnh xướng, thiệt là quá đáng mà!” Q Tử nhướng mày: “Không biết nhạc phổ cũng có thể làm ca sĩ nha! Có người ngay cả nhạc phổ là cái gì cũng không biết, không
theo rập khuôn nhưng vẫn bay lên bầu trời!” Mọi người: “Ai?” “Thật sự muốn nêu ví dụ sao? Không được đâu, sẽ đắc tội với người ta đó!” “Thôi đi, coi như là bạn không phải biết nhạc lý, ca hát cũng không được lạc giọng chứ!” “Ca hát lạc giọng cũng có thể làm Thiên Vương nha!
Mình biết vài người ca hát lạc giọng cũng làm được Thiên vương. Còn làm
thần tượng nữa.” “Ai?” “Thật muốn nêu ví dụ sao? Không được đâu, sẽ đắc tội tới mấy người đó!” “Bạn không biết nhạc lý, ca hát lại lạc giọng còn
chưa tính, mà bộ dạng cậu lại còn xấu xí như vậy, bảo bọn mình làm thế
nào để dẫn bạn đi ra ngoài gặp người ta chứ?” “Dáng dấp xấu xí thì không thể ca hát sao? Dáng dấp
xấu xí thì không thể gặp người sao? Mình biết rất có nhiều người dáng
dấp xấu xí cũng ra album mới! Còn bán không tệ đấy nhé! Dáng dấp xấu xí, nhưng người ta vẫn là thần tượng được ngàn vạn người nữ ái mộ!” Ông thầy bảnh bao ở bên cạnh hoàn toàn hóa đá. . . . . .