“Đông Bác Hải, anh muốn mang tôi đi đâu?” Trong lúc Vô Song gào thét và giãy giụa, thì Đông Bác Hải đã đạp một cước vào cửa phòng, lôi cô
vào giữa phòng, đè cô lên trên ghế sa lon, cửa tự động bắn ra rồi đóng
lại. “Hắn ta là ai?” Anh chau lông mày, rồi cắn răng nghiến lợi. “Tôi không biết.” Vô Song bình tĩnh mà nghênh đón ánh mắt sắc bén của anh. “Không biết?” Anh giận quá thành cười. “Đúng!” Vô Song cất cao giọng, càng lúc càng cảm thấy người này quản quá nhiều đi, cô là cái gì của anh ta, mà anh ta lại
quan tâm tới chuyện của cô chứ. “Không biết mà em đau lòng cho hắn ta, Chúc Vô Song,
khốn kiếp, em lừa gạt ai hả.” Cho rằng anh là đứa trẻ ba tuổi, hay là
mắt mù, cô gái chết tiệt này dám trợn tròn mắt nói dối anh. Vô Song sửng sốt một chút, con ngươi xẹt qua một tia
đau buồn, cô đau lòng anh ta? A, thì ra là chỉ tự mình lừa dối mình,
ngụy trang có khá hơn nữa cũng không gạt được tim. “Chúc Vô Song.” Đáng ghét, anh đang nói với cô, vậy
mà cô lại mất hồn nghĩ đến đàn ông khác, rốt cuộc có từng để anh vào
trong mắt hay không. Vô Song đưa mắt nhìn sang anh lần nữa, hình như cũng
nổi giận, hoặc là nói uất ức nghẹn ở trong lòng bộc phát, “Đông Bác Hải, anh có tư cách gì mà la mắng tôi chứ, tôi quan tâm ai, đau lòng ai, đó
là việc của tôi, có quan hệ gì tới anh, tại sao anh quản tôi, anh là gì
của tôi hả? Buông tay, tôi muốn về nhà.” “Ai nói anh không có tư cách?” Vô Song sửng sốt, chỉ thấy hai mắt anh phóng hỏa, xem ra là rất tức giận, gương mặt tuấn tú cũng có chút vặn vẹo biến dạng
rồi. “Hôm nay anh sẽ cho em biết, anh là gì của em!” Anh
cúi đầu, chế trụ đầu của cô, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, bá
đạo làm cho cô không có một chút kháng cự, nụ hôn cuồng dã có chứa một
tia thô lỗ, làm như anh đang trừng phạt việc Vô Song chọc giận anh, Vô
Song không kháng cự được nụ hôn của anh, chỉ có thể quơ múa hai bàn tay
trắng mềm, đánh lên lưng của anh, thế nhưng anh lại không thèm để ý. Hôn sâu hơn một chút, đôi môi của Vô Song cũng bị anh giày vò đến đau đớn, cô không kêu ra tiếng, nước mắt ở trong mắt dần
dần mông lung, thân thể run dữ dội hơn, trong lòng đầy ngũ vị tạp trần
còn có uất ức sợ hãi, anh mạnh mẽ làm cho quá khứ không chịu nổi của cô
bùng lên mạnh mẽ. Anh mạnh mẽ, xé ra vết sẹo đau đớn kia của cô! Nước mắt giống như là vòi nước được mở ra, nó cứ tuôn ra ngoài làm thế nào cũng không cầm được. “Em, em làm sao vậy?” Cảm thấy cô đang khóc, Đông Bác Hải ngẩng đầu lên, thấy cô thật sự đang khóc, nên có chút hoảng hốt. Vô Song không nói, đem toàn bộ nước mắt đè nén phát tiết ra ngoài, càng khóc càng thương tâm. Đông Bác Hải nhíu chặt chân mày, trong lòng càng khó
chịu hơn, mấy lần trước anh hôn cô đều không có gì, hôm nay là vì một
người đàn ông khác, kháng cự anh, bảo sao anh không phẫn nộ. “Em thích người đàn ông kia phải không?” Vô Song vẫn không nói, chân mày rối rắm. “Không phủ nhận, đó chính là thừa nhận.” Anh giận đến mức mù quáng, ngồi dậy đang chuẩn bị đi, thì Vô Song níu cánh tay của
anh lại, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, thốt ra: “Anh ta là bạn trai cũ của
tôi.” Bạn trai cũ? Đông Bác Hải cũng nhíu chặt lông mày, đang đoán hắn là ai. “Đã chín năm rồi tôi không có liên lạc với anh ta,
hôm nay chỉ là vô tình gặp được, anh đừng gây rắc rối cho anh ta nhé.”
Thì ra cô vẫn không thể không để ý tới lòng dạ ác độc của anh. “Làm sao em biết anh muốn đi gây rắc rối cho hắn ta?” Đông Bác Hải dãn chân mày ra, xấu xa nói. Vô Song lau nước mắt, cong chân lên ngồi dậy, rồi cúi đầu thản nhiên nói, “Bằng sự hiểu biết của tôi đối với anh.” “A, em hiểu rõ anh sao?” Trong lòng Đông Bác Hải bắt
đầu có chút vui thích, cô hiểu anh. Xem ra cô cũng có ý với mình, nếu
không cũng sẽ không tốn tâm tư để hiểu anh. “Loại đàn ông nhỏ mọn như anh, căn bản không cần hiểu rõ.” “Chúc Vô Song.” Đông Bác Hải lại muốn giơ chân nữa rồi, cô gái chết
tiệt này không nhanh mồm nhanh miệng với anh, thì mới vui vẻ sao. Vô Song đứng dậy nhìn anh, cười nhạt, kỳ thật anh có
vẻ tức giận, nhìn rất tốt, so với khuôn mặt lạnh lẽo như cương thi của
anh thì đẹp hơn nhiều. Cô xoay người, thì Đông Bác Hải gọi cô lại, “Em muốn đi đâu, anh cho phép em đi rồi sao?” “Tam Thiếu Gia, đã rất trễ rồi, ngày mai con tôi còn
phải đến trường, tôi phải trở về chuẩn bị đồ dùng học tập cho nó.” Con trai đi học? ! Người làm cha như anh lại không
biết, thật là sơ sót quá, hôm nào đi chịu tội với con trai vậy, anh đứng dậy rồi nói: “Anh đưa em về.” “Không cần, tôi tự mình gọi xe trở về.” “Vậy cũng được, đi đường cẩn thận, ngủ ngon nhé.” Anh đi lên trước, ở trên trán cô dịu dàng hôn xuống, thì Vô Song giật mình. Đông Tam Thiếu chính là người luôn thay đổi thất
thường như vậy, thỉnh thoảng bá đạo với cô, thỉnh thoảng dịu dàng với
cô, sau đó rồi lại sau đó, Vô Song vẫn luôn tự hỏi mình, ban đầu tại sao cô lại can đảm mà lựa chọn anh, anh có cái gì tốt, ngoài trừ mạnh mẽ,
thì chính là không nói đạo lý, ở cùng một chỗ với anh thật sự mệt mỏi. Nhưng mà sau đó, cô mới lĩnh ngộ được, yêu có lẽ chính là như vậy, có đau, cũng vui vẻ ! Cô có chút kinh hoảng mà đỏ mặt cúi thấp đầu, nên
cũng không có phát hiện trong mắt Đông Bác Hải thoáng qua một chút hung
ác, anh sẽ không để cho người đàn ông nào ngoại trừ con trai dựa vào cô
quá gần. Vô Song xoay người, ban đầu là anh muốn nắm cổ tay
của cô trở lại, nói với cô vài câu, nhưng không ngờ lại nắm lấy dây an
toàn trên vai cô, hai người dùng sức đi hướng ngược lại, nên dây an toàn bị nới lỏng ra, sau đó, váy của Vô Song cứ như vậy không hề báo trước
mà rớt xuống, hai người đều cứng người lại. Không nghĩ tới, đường cong dáng người của cô ấy đẹp
như vậy, hầu kết của Đông Bác Hải nhúc nhích một cái, Vô Song theo bản
năng vòng ngực lại, xấu hổ và giận dữ cùng xuất hiện, đang chuẩn bị ngồi chồm hổm xuống để nhặt y phục, thì Đông Bác Hải đưa tay ra lôi cô vào
trong ngực, vẻ mặt mỉm cười, giải thích trước, “Anh không cố ý.” “Không cho phép nhìn.” Mặc kệ có phải là cố ý hay không, cũng không cho phép nhìn. “Đều nhìn hết rồi.” Anh nhướng mày lên, thấy Vô Song
đỏ mặt nhìn anh chằm chằm, thì anh lại nói: “Được được, anh không nhìn,
nếu em cảm thấy mình chịu thiệt rồi, vậy thì anh cởi cho em xem có được
hay không.” “Vô lại” muốn giở trò lưu manh hả. Anh cười “phốc” một tiếng, đem chóp mũi chống lên cô, “Anh luôn luôn không thích ép buộc, cho nên em yên tâm, anh sẽ không ép em làm chuyện kia, anh sẽ chờ em tâm cam tình nguyện. . . . . . tới tìm anh.” “Mơ đi cưng.” “Có phải là nằm mơ hay không, thì chúng ta xem đi.”
Không nhịn được, anh lại hôn cô một cái rồi buông cô ra, sau đó nhặt y
phục của cô lên , Vô Song đoạt lấy rồi bắt buộc anh, “Xoay người sang
chỗ khác.” Đông Bác Hải quét nhìn cô trên dưới một lượt, rồi
nhún nhún vai, xoay người lấy ra một điếu thuốc đốt, Vô Song mặc quần áo tử tế xong, thì liếc nhìn anh một cái rồi đi ra ngoài. Mới vừa đi không bao lâu, thì Mặc Phi Tước mở tay cầm cửa, lên tiếng hỏi thăm : “Cậu
chuẩn bị làm như thế nào.” Anh bình tĩnh phun ra một vòng khói, cười mà không nói. . . . . .