Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 80: Chương 80: Gặp lại cố nhân




Sắc trời tối dần, Vô Song vội vàng thuê xe đi tới khách sạn, cô xuống xe, rồi sửa sang lại dáng vẻ dung nhan của mình một chút, sau đó đạp giày cao gót mấy centi mét, tao nhã bước vào khách sạn. “Xin hỏi ngài là Chúc Vô Song tiểu thư à?” Nữ tiếp tân chờ bên cạnh cửa thân thiết hỏi. “Là tôi.” Vô Song gật đầu một cái. “Mời đi theo tôi.” Nữ tiếp tân đưa tay xin mời, dẫn dầu đi ở phía trước, Vô Song theo sau, hai người tới bên ngoài một gian phòng sang trọng, nữ tiếp tân dừng bước rồi nhắc nhở cô, “Chủ tịch Đông và quan khách đã đến.” “Được, cám ơn cô.” “Không cần khách khí.” Nữ tiếp tân xoay người bước đi. Quan khách đều đã đến rồi. MGD, cô thật đúng là một thư ký to gan, lại để khách đợi cô, không thể nghi ngờ gì nếu cô đẩy cửa đi vào, thì sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Vô Song cắn cắn môi,rồi hít sâu, làm cho tinh thần phấn chất một lúc rồi nhẹ nhàng mở cửa tay cầm, người đang ngồi phía trên dĩ nhiên là Đông lão, cô nâng lên khuôn mặt tươi cười xin lỗi, “Chủ tịch, thật xin lỗi, tôi đã tới chậm.” “Không sao, Vô Song mau vào đi.” Ông cụ cười híp mắt nói, Vô Song đi vào rồi đóng cửa lại, cũng không chú ý ở bên cạnh có một đôi mắt nóng rực tràn đầy khiếp sợ, đang nhìn cô chằm chằm. Cô đi tới phía Đông lão, thật ngại mà nhìn quan khách, bởi vì quá lúng túng, nên cô mới vừa tới gần, còn chưa ngồi xuống, thì Đông lão lại cười nói, “Vô Song tới đây, tôi giới thiệu với cô một chút, vị này là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Kiều, Kiều Lệ Vũ tiên sinh.” “Kiều tiên sinh, vị này là thư ký của tôi, chúc Vô Song.” Kiều Lệ Vũ! Thật sự là Kiều Lệ Vũ, cô không thể tin mà nhìn anh ta, tướng mạo anh ta không thay đổi mấy, cũng đẹp trai, nho nhã như năm đó, làm người ta mê muội, xa cách chín năm, cô lại vẫn có thể gặp lại anh ta lần nữa, Vô Song chỉ cảm thấy thế giới này thật nhỏ, vốn cho rằng cả đời cũng không thể chạm mặt nữa, thì đột nhiên lại gặp được, cái loại khiếp sợ đó, làm chân cô gần như đứng không vững, có một cỗ ác hàn tự lòng bàn chân nhảy lên đỉnh đầu, tim hơi đau. “V. . . . . .” Kiều Lệ Vũ chu môi, đôi mắt có chút ướt át, mi tâm đang run rẩy, nhìn ra được anh ta không đè nén được khiếp sợ khi nhìn thấy Vô Song. “Vô Song, chào hỏi Kiều tiên sinh đi!” Đông lão nhắc nhở khi thấy cô mất hồn, ý bảo cô chủ động bắt tay với đối phương. Vô Song không thể không nghe lời nói của Đông lão, chỉ là cô thật sự không có dũng khí, để mà thản nhiên tự nhiên ở trước mặt anh ta, cô đã từng thích, mê luyến anh ta như thế, vì anh ta mà có thể dũng cảm quên mình, thật không nghĩ đến anh ta lại là một tên Ngụy Quân Tử, làm tan nát trái tim của cô, cô thật sự không thể tha thứ cho anh ta. “Vô Song.” Kiều Lệ Vũ nhẹ nhàng gọi tên cô, trong đó xen lẫn bao nhiêu đau đớn. Vô Song không có đáp lại mà nghiêng đầu qua, mũi lại có chút vị chua, cô thật sự chưa từng chuẩn bị tâm lý. . . . . . “Các người biết nhau?” Đông lão xen vào đúng lúc. “Dạ.” Kiều Lệ Vũ gật đầu,nhưng mắt vẫn không chuyển mà nhìn Vô Song, anh ta không biết, chín năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao người vào phòng của anh ta không phải là cô, rồi sau đó, tại sao cô lại chơi mất tích không có tin tức, chín năm nay, cô đã sống như thế nào, có tốt không? “Vậy thì tốt quá.” Cứ như vậy, cũng không cần lão già như ông tìm đề tài cho bọn họ nói chuyện. “Chủ tịch, tôi xin lỗi không tiếp được.” Vô Song xoay người gần như là chạy trối chết, chạy đến toilet. Cô mở vòi nước ra, dùng hai cái tay chống đỡ lấy thân thể đang muốn nhũn ra, nhìn mình trong gương, đã lột xác không giống như là Chúc Vô Song của chín năm trước rồi, thế mà anh ta lại không thay đổi, “Kiều Lệ Vũ, anh có biết anh đáng ghét cỡ nào hay không, đồ giả nhân giả nghĩa.” Đã đi rồi tại sao còn trở lại, tại sao lại để cho cô gặp, Vô Song nắm chặt quả đấm, đáy mắt từ từ dâng lên sương mù, chân mày chíu chặt, lòng chua xót đã qua giống như là đang tái hiện lại những hình ảnh đã cất dấu ở trong đầu cô. Giờ khắc này, lòng của cô thật sự rất chua, thật lạnh lẽo, thật đau đớn. Sương mù ở trong mắt càng lúc càng ngưng tụ, biến thành nước mắt, lăn qua lăn lại ở trong hốc mắt, Vô Song hít một hơi thật sâu, bức nước mắt sắp tràn mi trở về, vì đàn ông như vậy mà khóc không đáng, huống chi, có gì đáng mà khóc, anh ta chỉ là một người xa lạ, là người xa lạ, Vô Song nhắc nhở mình, rồi dùng nước tưới vốc lên mặt, sau đó chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một chút, rồi xoay người trở về phòng tiệc. Khi cô đẩy cửa ra lần nữa, thì bên trong chỉ có một người, không phải là ai khác mà chính là Kiều Lệ Vũ. “Chủ tịch đâu?” Vô Song vốn không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng cô lại không thể không hỏi. “Ông ấy đi, ông nói chúng ta quen biết như thế, thì cũng không cần ông ấy tiếp khách.” Thật ra thì từ trong câu này đã có thể thể hiện ra, Đông lão đối tốt với Vô Song. Chủ tịch đi, để cô đối mặt với anh ta một mình, Vô Song tình nguyện không cần phần công tác này, cũng không phải là cô tùy hứng, chính là anh ta đã tạo cho cô tổn thương mà không thể tha thứ. Kiều Lệ Vũ thấy cô đi, thì lập tức đuổi theo, chặn đường đi của cô lại, Vô Song kinh ngạc nhảy dựng lên, rồi lui một bước nhỏ, trừng mắt anh ta một cái, chuẩn bị đi vượt qua anh ta. Kiều Lệ Vũ giữ một cánh tay của cô lại, thâm tình mà ngắm nhìn cô nói: “Vô Song, sao em trốn tránh anh thế?” “Tôi không có trốn anh.” Vô Song cũng không thèm nhìn anh ta một cái, vùng tay ra rồi nói. Nhìn thấy anh thì đi, cái này không gọi là trốn anh sao? “Vô Song, mấy năm nay, em sống có tốt không?” Vô Song ngẩn ra, rồi ngẩng đầu, hai mắt phóng hỏa nhìn anh ta, a, thật là chuyện cười, anh ta vẫn còn có mặt mũi mà tới hỏi cô sống có tốt hay không, cô lắc lắc đầu rồi cười, “Cám ơn anh đã ban tặng, tôi sống rất tốt.” “Vô Song. . . . . .” Kiều Lệ Vũ còn muốn nói điều gì đó, thì đột nhiên, ở sau lưng có một giọng nói lành lạnh cắt đứt lời của anh ta. “Các người đang làm gì vậy?” Hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt Đông Bác Hải đen lại nhìn bọn họ đang lôi lôi kéo kéo, bên cạnh anh còn một người đứng, là Mặc Phi Tước. “Buông tay.” Vô Song không muốn bị người ta hiểu lầm, cô và người này có quan hệ gì đó không minh bạch, giãy ra. “Vô Song. . . . . .” Kiều Lệ Vũ không chịu, cố gắng giải thích với cô, nhưng không ngờ, người đàn ông mặt đen đó lại bước nhanh tới, đoạt lấy Vô Song từ trong tay anh ta, ôm cô vào lòng, lạnh lùng tàn khốc nói: “Cho anh ba mươi giây, biến mất.” “Vô Song, mấy năm nay, anh vẫn luôn tìm em.” “F**k!, con mẹ nó, mày không có lỗ tai hả!” Vẫn còn có người không để ý lời của anh, Đông Bác Hải hoàn toàn bị chọc giận rồi, nâng chân lên, rồi đá Kiều Lệ Vũ lịch sự nho nhã ngã xuống đất. Vô Song giật giật thân thể, đôi môi lại không phát ra được một tiếng, không muốn nhìn thấy anh ta chật vật, cô nghiêng đầu qua. “Đau lòng?” Đông Bác Bải cúi đầu mềm giọng ở bên tai Vô Song, con ngươi thâm thúy hung ác tỏa sáng, đáng ghét, cô vậy mà lại lo lắng cho người đàn ông này, anh ghét điên cuồng. “Đi theo anh!” Không nói lời nào, anh mạnh mẽ kéo tay Vô Song, rồi kéo cô đi. “Vô Song.” Kiều Lệ Vũ ngồi dậy, ý đồ muốn bò dậy đuổi theo, Mặc Phi Tước đi tới, ngồi chồm hổm đè xuống bờ vai của anh ta, tốt bụng nhắc nhở: “Anh ta —— anh không trêu được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.