Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 130: Chương 130: bí mật không thể nói (6)




Chúc Kỳ lái xe về đến nhà, thì thấy Uông Dương ngồi ở cửa nhà mình, đang ôm bình rượu uống rượu giải sầu, không khỏi tò mò hỏi: “Làm sao anh vẫn chưa về nhà, đừng nói với tôi là cố ý giữ cửa cho tôi nha.” Uông Dương tự giễu cười khổ hai tiếng ‘ ha ha ’, lại hớp một ngụm rượu, nghiêng tựa vào vách tường.

“Ngừơi anh em, gặp chuyện gì không vui rồi, nói ra cho tôi nghe đi.” Chúc Kỳ ngồi xuống bên cạnh, sau đó một tay khoác lên trên bả vai của anh, nhìn có chút hả hê nói.

“Không có chuyện gì.” Uông Dương lại uống một ngụm rượu.

“Không có chuyện gì, thì chính là rượu này có thù oán với anh rồi.” Một chai rượu trắng đã bị anh ta uống hết một nửa xuống bụng rồi, còn nói không có chuyện gì, Chúc Kỳ đoạt lấy bình rượu từ trong tay anh ta để sang một bên, ngăn cản tay quào loạn của anh ta, Uông Dương không bắt được rượu, nên ngồi thẳng ngừơi từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, còn chưa có rút ra, thì đã bị Chúc Kỳ đoạt đi.

“Uông Dương, nếu anh xem tôi là bạn thì nói cho tôi biết, đến cùng là anh xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi không phải rất tốt sao, chắc trên đường đưa chị của tôi trở về thì bị cái gì kích thích à.” Chúc Kỳ đột nhiên cảnh giác, có phải chị có rắc rối hay không.

“A, cậu nằm mơ đi, cậu mới chịu kích thích đó!” Uông Dương đẩy anh ấy ra rồi đứng dậy, chân đứng không vững lại ngã xuống, Chúc Kỳ vịn cẩn thận anh ta lại nắm đúng tay anh ta bị thương, anh ta đau đến “Ss” một tiếng.

“Tay của anh bị thương” Nháy mắt Chúc Kỳ thấy mu bàn tay của anh ta đang chảy máu, nên quan tâm: “Làm sao vậy?” “Vấp ngã, bị tảng đá cắt.” “Này không giống như là bị thương, giống như là vết dao.” Rõ ràng là Chúc Kỳ không tin anh ta nói dối.

“Ha ha, không phải cậu hoài nghi tôi cắt cổ tay tự sát chứ!” Anh không lộ nét mặt mà cười giỡn có lệ với anh ấy.

Nhưng Chúc Kỳ lại đào bới vấn để, yêu cầu anh ta nói thật: “Làm sao bị như vậy?” “Thật sự là ngã xuống bị đá cắt, không tin tôi dẫn cậu đi xem chỗ tôi bị ngã, nấc ~” Anh ta ợ một hơi rượu, là mùi rượu Huân Thiên.

“Trước tiên anh dựa vào tường một lát, tôi đi lấy thuốc cho anh.” Biết anh ta sẽ không nói lời thật, Chúc Kỳ cũng không hỏi tới nữa, đỡ anh ta tựa vào vách tường, rồi anh đứng dậy đi vào gian phòng.

“Thật xin lỗi.

.

.

.

.

.” Uông Dương đưa mắt nhìn anh ấy vào phòng rồi, mới dám dùng ánh mắt thanh tỉnh nhìn anh ấy, hơn nữa còn nói câu xin lỗi với anh ấy.

Khi Chúc Kỳ cầm hòm thuốc trở lại thì, anh ta đã dựa vào tường ngủ rồi, tiếng ngáy hơi nhỏ tràn ra.

Anh nâng tay của anh ta, dùng cồn rửa sạch vết thương cho anh ta.

“Ss.

.

.” Trong cái xót của cồn, anh ta mở mắt.

Thấy bộ dạng anh ta nháy mắt đặc biệt tức cười, Chúc Kỳ nhịn cười không được mà cười, “Xin lỗi, làm cho anh đau mà tỉnh rồi.” “Nhóc con, cậu xức a- xít sun-phu-rit lên vết thương của tôi!” Đau chết anh mà.

Chúc Kỳ chỉ là cười nhẹ mấy cái, cũng không để ý tới anh ta, sau khi khử trùng anh lại cho thuốc trị thương lên trên vết thương của anh ta, và cuối cùng là băng bó, kỹ thuật của anh rất thuần thục, cũng sắp vượt qua kinh nghiệm của bác sĩ ngoại khoa lâu năm rồi.

“Tiểu Kỳ, đến tột cùng cậu và chị cậu có đụng chạm cái gì à?” Uông Dương vẫn là nhịn không được tò mò nên nhiều chuyện.

“Không có đụng chạm.” Đầu anh cũng không nâng lên mà trả lời.

“Vậy tại sao cậu không chịu gặp chị ấy?” “Muốn biết?” Băng bó kỹ tay giúp anh ta xong, thì anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh ta nói.

“Nói nhảm.” Không muốn biết, vậy anh bà tám làm chi.

“A ~!” Anh cười nhạo một tiếng, rồi quay đầu thu dọn hòm thuốc, đứng lên xách theo cái hòm thuốc rồi nói: “Bí mật không thể nói.” “Tên nhóc chết tiệt, về sau cậu cũng đừng mơ tưởng dựa dẫm vào tôi mà biết bí mật.” Uông Dương giận đến mức cởi giày da xuống, ném tới bóng lưng của anh ấy, Chúc Kỳ đem cái mông ngoắc một cái ở phía bên cạnh rồi trốn.

“Tên nhóc xấu xa.” Uông Dương cũng không chịu phục, lại một chiếc khác bay qua, lần này anh cúi đầu thấp, giày bay lên trên tường.

Chúc Kỳ quay đầu lại, đồng tình mà nhìn thấy Uông Dương thẹn quá thành giận, cười lạnh nói: “Làm ơn đi đại ca, nếu những thứ anh nói với tôi gọi là bí mật, thì cũng là anh tự nguyện nói đúng hay không.” Anh cũng không muốn nghe đâu, lần đó nếu không phải là anh ta nhất định ép bụôc anh nghe.

.

.

anh mới nghe! “Đi chết đi, thằng nhóc xấu xa.” Một chút thể diện cũng không để cho anh ta, lần này Uông Dương giận đến mức cởi tất thối xuống, ném tới anh, và Chúc Kỳ đã nhanh nhẹn tránh thoát, còn anh ta thì dựa vào tường uể oải tuột xuống, anh ta là tửu bất túy nhân nhân tự túy (rượu không say mà do ngừơi tự say), không ai hiểu rõ giờ phút này trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ rối rắm, có bao nhiêu mệt mỏi, hiện tại cái gì anh cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc bình thản.

Chúc kỳ cất xong cái hòm thuốc, rồi đỡ anh ta vào phòng, cho nằm ở trên giường, sau đó bưng nước nóng tới rửa chân cho anh ta, giống như là mẹ phục vụ cho anh ta, nước ấm áp rửa sạch chân, Uông Dương mở mắt, ngước nhìn trần nhà và lẩm bẩm lên tiếng: “Tiểu Kỳ nếu là tôi làm chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?” “Nếu chỉ là có lỗi với tôi, tôi sẽ.” Anh không chút nghĩ ngợi trả lời.

Uông Dương liếc nhìn anh ấy cười nhạt, “Nếu có lỗi với chị cậu thì sao?” Tay rửa chân cho anh ta dừng lại, anh ngẩng đầu, tròng mắt đen nhấp nháy nhìn anh ta, chém kim cắt thiết mà nói: “Sẽ không.” “Ha ha, cậu quan tâm chị cậu như thế, tại sao lại không chịu gặp cô ấy, Tiểu Kỳ, rốt cuộc cậu cất giấu bí mật gì mà không để cho tôi biết chứ.” Anh ta cười chế giễu một tiếng, rồi nhắm mắt lại ngủ.

Chúc Kỳ thu hồi tầm mắt, tiếp tục rửa sạch chân cho anh ta, dùng khăn lau khô, rồi sau đó thả lên trên giường đắp chăn lên cho anh ta, anh trực tiếp quan sát mặt say rượu của anh ta, lẩm bẩm nói nhỏ: “Uông Dương, điều bí mật này tôi hi vọng vĩnh viễn anh cũng không cần biết.” Anh cúi người xuống, bưng chậu rửa chân đi ra ngoài, sau đó tắt đèn, rồi đóng cửa lại —— “Tiểu Kỳ, thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Trong bóng tối, anh ta mở ánh mắt thật to, con mắt không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm trần nhà, lặng yên không tiếng động mà khóc thút thít.

Bọn họ đều có bí mật không thể nói.

.

.

.

.

.

◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆◆ Hôm sau, Vô Song eo mỏi lưng đau từ trên giường bò dậy, cầm lấy áo ngủ bên giường mặc vào, sau đó đi xuống giường, che cái eo thon nhỏ rồi mở cửa, chỉ thấy con trai cũng vừa từ trong phòng ra ngoài, một tay cậu nhấn lên cổ, đầu mi nhỏ nhíu chặt, cô không nhịn được buồn cười nói: “Con trai, tư vị uống rượu có dễ chịu không?” “Không dễ chịu, mẹ, cổ con mỏi quá nha.” Quả nhiên rượu không phải là đồ tốt, cậu nhóc khó chịu mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cái bộ dáng kia, ta thấy càng thương a ~ “Lại đây bảo bối, mẹ xoa bóp cho con.” Ngoắc ngoắc tay, cậu bé đi tới phía cô, Vô Song xoa bóp cho con.

“Ha ha ha, nhột quá, mẹ ơi, nhột quá.” Mới nắm lại, cậu đã chịu không được nhột, nên nở nụ cười.

“Đựơc rồi mẹ, đã hết đau.” Ngửi thấy được mùi thơm bánh mì nướng, cậu bé kinh ngạc nói: “Mẹ, sớm như vậy mẹ đã dậy làm bữa ăn sáng?” “Không phải là của mẹ, mẹ cũng vừa mới rời giường.” “Đó là.

.

.

.

.

.

Cha.” Lúc hai mẹ con nói chuyện, thì Đông Bác Hải mặc tạp dề xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, cậu nghiêng đầu một chút thì đã thấy anh rồi.

“Con trai sớm.” Anh liếc mắt nhìn con trai, cậu nhóc cười hì hì với anh, đã nói cha không dễ giận như vậy chứ sao.

“Bà xã sớm.” Anh vừa nhìn về phía Vô Song, vừa cợt nhã.

Vô Song nhớ tới tối hôm qua anh lại xấu xa cùng với thú tính, cô cảm thấy không thể cho anh tiện nghi như vậy, nếu không như vậy có vẻ cô thật sự không có cá tính, về sau nhất định sẽ bị anh ăn sạch, thế là cô làm ra vẻ cho anh biết cô còn tức giận.

Nghĩ đến đây, cô liền giả vờ không nhìn thấy anh, đi lướt qua vai anh đến phòng tắm, thấy thế, cậu nhóc đi tới đưa mắt nhìn mẹ đi vào phòng tắm, cậu liền hỏi: “Cha, mẹ còn đang giận cha đấy.” “Chúng ta.

.

.

.

.

.” Đông Bác Hải mở miệng đang muốn nói tối hôm qua bọn họ đã tốt lắm rồi, cậu nhóc lại liến thoắng không ngừng nói: “Cũng khó trách mẹ không tha thứ cho cha, ngày hôm qua cha thật là quá đáng, một chút cũng không cho các thầy giáo mặt mũi, mẹ không tha thứ cho cha, cục cưng cũng không tha thứ cho cha.” Nhăn nhăn mũi, cậu bé cũng xoay người đi đến phòng tắm.

“A!” Đông Bác Hải lãnh xích, nhíu nhíu mày, hai mẹ con bọn họ lại thương lượng tốt muốn trừng phạt anh.

“Mẹ, mẹ thật sự không tha thứ cho cha.” Nặn kem đánh răng xong, cậu nhóc ngửa đầu nhìn mẹ súc miệng mà nói, thật muốn chiến tranh lạnh với cha, cậu vẫn là không đành lòng , dù sao ngày hôm qua uy nghiêm của cha cũng đã bị mẹ cho quét sạch rồi, coi như là huề nhau đi.

“Ừ.” “Ách.

.

.

Mẹ à, con nghĩ cha cũng biết được sai lầm của mình rồi, mẹ xem sớm như vậy mà cha đã thức dậy làm bữa ăn sáng cho chúng ta, dựa vào phần đó mà tha thứ cho cha đi!” Vô Song súc súc miệng, rồi dùng khăn lông lau khô bọt ở góc miệng, hơi người xuống nhìn cậu nhóc, và nháy mắt to mấy cái: “Con trai, hình như lúc nãy mẹ nghe con nói, mẹ không tha thứ cho cha, con cũng sẽ không tha thứ đúng không.” “Đúng vậy a.” Cậu bé rất thành thật mà gật đầu, thật sự là cậu có nói như vậy.

“Vậy làm gì con lại nói chuyện giúp anh ta?” Gió chiều nào theo chiều đó, người xấu người tốt đều là nó.

“.

.

.

.

.

.” Cậu nhóc trầm mặc một chút, chu cái miệng nhỏ nói: “Bởi vì con đã tha thứ cho cha nha, nhưng mà mẹ còn chưa tha thứ cho cha, mẹ không tha thứ cho cha thì con không thể tha thứ cho cha, cho nên con muốn khuyên mẹ cũng tha thứ cho cha, như vậy con mới có thể tha thứ cho cha.” Mấy tha thứ lượn quanh làm cho cô hồ đồ, phân tích nửa ngày mới hiểu lời của con, đôi tay khoác lên trên bả vai của cậu nhóc, cô nhẹ giọng hỏi: “Con trai, mẹ có phải rất không có cá tính hay không?” “Tại sao nói như vậy?” Nghe xong lời này, cậu bé đã cảm thấy mẹ nhất định là bị người đả kích, nếu không sao vô duyên vô cớ mẹ lại hỏi cái vấn đề không đâu này.

“Con nói cho mẹ biết, có phải hay không?” “Ách.

.

.

Muốn nghe nói thật hay nói dối.” “Nói nhảm.” Cậu bé xấu hổ, mẹ hung hãn như vậy còn nói mình không có cá tính, hít sâu một hơi, cậu nghiêm trang nói: “Mẹ, mẹ rất có cá tính.” “Thật? Không phải là con dụ dỗ mẹ làm cho mẹ vui vẻ chứ!” Không tự tin lắm nha.

“Con nói thật.” “Mẹ không tin.” “Ai.” Cậu bé thở dài lắc đầu một cái, đầu năm nay người tốt khó làm a, phụ nữ quả nhiên cũng thích lừa gạt và lời nói dối, cậu vốn vẫn cho rằng mẹ ngoại lệ, nhưng mà hôm nay xem ra, mẹ cũng không tránh được tầm thường a.

“Mẹ, mẹ lại không tin con, thì cần gì phải làm điều thừa mà hỏi con, chọc ghẹo con a, thật đau lòng.” Cậu nhóc nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận kia thật đúng là đau lòng mà.

Bàn chãi đánh răng nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn, cậu quyết định không để ý tới mẹ, mở chốt chạy bằng điện ừ, bàn chãi đánh răng vang lên tút tút tút đô.

“Con trai, không phải mẹ chọc ghẹo con, là mẹ thật sự cảm thấy mình không có cá tính, mới bị cha con ăn đến chết như vậy.” Vô Song nỉ non.

“Ha ha ha.

.

.

.

.

.” Đông Bác Hải tựa ở viền cửa thám thính mẹ con họ nói chuyện, nghe Vô Song nói như vậy, thì cười nghiêng ngửa.v