“Đông Bác Hải!” Tại sao anh có thể nghe lén cô và con trai
nói chuyện, quá hèn hạ mà, Vô Song nhất thời biến thành một con nhím nhỏ giương
cung bạt kiếm, kêu gào một tiếng với anh.
Đông Bác Hải mới mặc kệ cô biến thành nhím nhỏ hay là cọp mẹ,
vẫn bộ dáng lẳng lơ như cũ mà cười cười, đi về phía cô, bàn tay to vây cô vào
trong ngực, mập mờ nói không rõ: “Tối hôm qua không phải anh để cho em ăn sao.”
Hơi thở ấm áp phun lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, lập tức tràn
ra hai đóa hoa hồng, Vô Song nổi dóa, người này cả ngày đều tinh trùng lên óc rồi,
đầy trong đầu đều nha nha mà cũng không sợ thận hư chết, cô cắn răng, “Ở trước
mặt con trai có thể nghiêm chỉnh được hay không, cũng không sợ dạy hư trẻ con
à.” Cậu bé ngậm bọt khí nhìn bọn họ rất vô tội, “Làm như con không tồn tại, hai
ngừơi chậm rãi tán gẫu.” Thấy bộ dáng con trai thất vọng, Đông Bác Hải cười nhạo
một tiếng, rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của con, “Con trai muốn đi đâu chơi?” “Cha,
cha muốn dẫn con đi đâu chơi, thì con đi chỗ đó chơi.” Cha là người sinh trưởng
ở nơi này, chỗ nào chơi vui khẳng định cha rõ hơn cậu.
“Vậy chúng ta cùng nướng thịt ngoài trời thì thế nào?” “Cơm
dã ngoại sao?” “Ừ.” “Dạ