Vô Song đột nhiên trợn to mắt, bởi vì quá mức sợ hãi, hơi hé miệng,
lại bị anh thừa dịp trống rỗng mà tiến vào, trực tiếp quấy rối giữa răng và môi, anh dịu dàng ma sát, lưu luyến di chuyển lung tung, dịu dàng
mút vào. Môi của cô cũng giống như năm đó, không có mùi vị của son phấn, ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái như bạc hà! Mùi vị chết tiệt này, khiến cho anh mê muội —— Nhưng, đối với Vô Song mà nói, mặc dù đây không
phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cùng một người đàn ông xa lạ dung hoà
nước miếng, chuyện này sao mà thấy ghê tởm. “Ưm ưm. . . . . .” Bàn tay nhỏ bé đánh mấy cái
vào lồng ngực khêu gợi của anh, anh nhẹ nhàng rời khỏi môi của cô, nghĩ
rằng để cho cô hít thở thoải mái. “Tôi. . . . . . tôi muốn đi toilet!” Không được, cô muốn ói. Đông Bác Hải không động đậy, khẽ nhíu chân mày,
đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mắt mà nhìn Vô Song chằm chằm, thấy cô sợ hãi, anh chỉ sợ giây kế tiếp sẽ hóa thành sài lang hổ báo mà nhào vào
cô, ăn cô không chừa mảnh xương! “Đi đi!” Lúc sau, rốt cuộc anh cũng mở miệng
đồng ý, trái tim của Vô Song giống như từ không gian rơi xuống địa cầu
“Bùm đông” một tiếng, rốt cuộc cũng an toàn rồi ! Như nhận đựơc lệnh ân xá, cô gần như lăn một
vòng xuống giường, mới vừa đứng dậy, thì chân như nhũn ra, lảo đảo như
muốn ngã vào trong ngực của Đông Bác Hải, anh cười “Sao em yếu vậy?” “Anh mới yếu đó!” Trừng mắt nhìn anh ta, anh ta còn cười, ghê tởm! Cô yếu chỗ nào chứ, chỉ là tê chân mà thôi! Anh đứng dậy, ôm cô lên như ôm một công chúa, Vô Song luống cuống “Này này, anh lại muốn làm gì?” Anh không nói, trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm, đặt cô ngồi ở trên bồn cầu, nhưng anh lại không có ý muốn đi. Vô Song đỏ mặt lên, “Anh còn không đi ra ngoài!” “Tôi chờ em!” Anh vốn có ý tốt, sợ cô yếu mà ngã vào trong bồn cầu. “Không cần ——” Sắc mặt cô trắng bệch, hai chân
kẹp chặt, khoát tay với anh “Anh đi ra ngoài đi, anh nhìn tôi, tôi sẽ có áp lực!” Thấy cô để ý như vậy, xoay người, anh cất bước đi ra khỏi toilet. Thấy anh đi rồi, Vô Song giật mình đứng dậy,
tiến lên khóa trái cửa toilet, xoay người dán lưng lên trên tường, cô
thở hổn hển. . . . . . Làm sao đây? Làm sao đây? Nếu cô mà đi ra ngoài thì không tránh được một kiếp này đâu! Đột nhiên, linh quang trong đầu lóe lên, gọi điện thoại cầu cứu! Điện thoại, điện thoại, cô sờ soạng ở trên người một lượt, bừng tỉnh, điện thoại ở trong túi, ai! Vỗ ót một cái, Vô Song giống như trái bóng bị xì hơi, ngồi xổm xuống! Ô ô. . . . . . Ông trời đừng đùa giỡn như vậy chứ! Chín năm trước, thân thể của cô đã cho một người xa lạ, hôm nay cô không muốn dẫm vào bi kịch! Đứng dậy, sợ người bên ngoài hoài nghi là cô cố ý trốn anh ta, cũng không phải là đi toilet, cô xả nứơc bồn cầu! Nhìn nước rửa bồn cầu, đầu cô bỗng chốc lóe lên! Nước? Đúng rồi! Không phải phía dưới biệt thự này là nước sao? Cô có thể chạy trốn từ trong nước nha! Cô đi tới phía cửa sổ, leo lên cửa sổ, đang lúc
chuẩn bị nhảy thì do dự, từ vị trí này mà nhảy xuống, cách bồn cầu rất
gần. Ôi, không phải là tương đương với nhảy vào trong hầm phân sao. Thật buồn nôn, thật buồn nôn, thật buồn nôn. . . . . . Thân thể lùi lại, cô không lấy nổi dũng khí để nhảy! “Này, cưng, em rơi vào trong cầu tiêu rồi à!” Người bên ngoài đã đợi không được nữa rồi, gõ cửa. “Ặc, tôi đang tắm!” Cô nhảy xuống cửa sổ, mở vòi nước, tiếng gõ cửa phía ngoài mới dừng lại. “Hô ~” thở phào nhẹ nhõm, Vô Song hạ quyết tâm,
quyết định bất cứ giá nào cũng phải nhảy, nhảy hố phân thì nhảy hố phân, buồn nôn còn hơn bị làm nhục! Leo lên cửa sổ lần nữa, cô hít một hơi, ngậm
miệng thật chặt, tung người nhảy một cái, đã nhảy vào trong biển.