——【 chín năm sau 】—— “Rầm. . . . . .” Tiếng máy bay xẹt qua bầu trời. “A ~ cố hương của mẹ ơi, ta tới đây!” Bên trong
sân bay, một cậu bé trai có làn da trắng nõn nà, giang hai cánh tay ra
cảm khái nói, da cậu bé trắng nõn, ngũ quan nhỏ gọn, khuôn mặt nhỏ bé
vừa non nớt lại đáng yêu, trên đầu đội mũ lưỡi trai, đeo một cái túi
sách nhỏ, có phong cách phương tây. (thật ra thì đội mũ còn có một
nguyên nhân khác, thật ra thì cậu có quá nhiều người yêu mến, từ bà cụ,
cho đến đứa bé còn đang bú sữa, toàn bộ giết hết, vì không muốn tạo ra
bạo loạn, chỉ có thể dùng cái mũ để che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu
mà người người đều muốn giày xéo! ) “Chúc Sử. . . . . .” Một tiếng khẽ kêu lên, lập tức làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu mất đi ánh sáng hưng phấn, một bàn tay nhỏ
vung lên vỗ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thở một hơi thật sâu, gượng
cười nói “Mẹ!” Vô Song kéo cái valy hành lý đi tới, ăn mặc có
vẻ rất chín chắn, mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, quần jean, áo sơ
mi trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết không trang điểm,
rõ ràng lại có vẻ thoát tục, tự nhiên xinh đẹp. “Mẹ à, mẹ có thể đổi lại tên cho con không, tỷ
như Chúc Phúc, Chúc Mừng, Chúc Thọ cái gì cũng được!” Nhưng mà đừng là
Chúc Sử, nghe vào giống như là ‘ cứt heo ’ vậy, a ~ thật buồn nôn mà! “Bảo bối, cái tên này rất đặc biệt nha, con
không cảm thấy sao?” Cúi người xuống, Vô Song nâng cằm con trai lên,
cười híp mắt hỏi, chỉ có đối với tâm can bảo bối của cô, cô mới có thể
không tiếc rẻ nụ cười. Nốt ruồi nhỏ ít thấy ở bên khóe miệng của Chúc Sử hiện ra. Đúng vậy a ~~~ có thể không đặc biệt sao? Cha mẹ nhà ai mà cho con trai cái tên ‘cứt heo ’ này, cậu cúng bái bọn họ! Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai như đưa
đám, Vô Song nhíu nhíu mày, khuôn mặt ra vẻ phớt tỉnh hỏi “Con trai, con thật sự không thích cái tên Chúc Sử này?” “Dạ.” Cậu bé con rất nghiêm túc gật đầu, đâu chỉ là không thích, cái tên cứt heo này là từ lúc bắt đầu cậu biết chơi
đùa, liền chán ghét vô cùng, nghĩ xem bộ dáng cậu phong cách tây như
vậy, có một địa phương như vậy, còn, éc. . . . . . cái tên, ảnh hưởng
rất nhiều đến hình tượng. Vô Song lúng túng, cô vốn muốn cho cậu nhóc cái
tên ‘Chúc Thiên Sử ’, cảm thấy cái tên‘ Thiên Sứ ’ này quá bình thường
rồi, liền lược bớt chữ “Thiên”. Ngụ ý: mang theo Tiểu Thiên Sứ chúc phúc đi tới nhân gian! Tên rất có nhiều thâm ý nha, con trai lại không
thích, ai, không thích thì đổi lại đi, nhưng đổi lại tên là gì mới được
nhỉ? Ngẩng đầu, Vô Song nhìn cố hương chín năm một
chút lúc này đây cô quyến luyến, trong lòng nhất thời có “Con trai, Chúc Quyến thì thế nào?” Chuồng heo (juan)? ! “Con thua mẹ!” Cậu nhóc trợn mắt lên, lâm vào tình trạng hôn mê. “Cái này cũng không thích!” Vô Song, mày hãy thừa nhận mày không có thiên phú đặt tên đi! Cậu bé lắc đầu một cái, thở dài thở ngắn “Ai, mẹ ơi, con quả nhiên không nên ôm lấy mong đợi với mẹ, chuyện tên, để tự
con giải quyết đi, đến lúc đó mẹ chỉ cần đi với con đăng ký thay đổi là
được!” Xoay người, cậu bé đi. “Éc. . . . . .” Một cơn gió lạnh thổi qua, Vô Song choáng váng một phen. Đây là con trai đang khi dễ cô sao? ! Dựa vào
cái gì chứ, nhóc con thối cánh đã cứng cáp rồi, dám khi dễ mẹ của nó,
nắm chặt quả đấm, Vô Song ở phía sau cậu bé giơ giơ lên. “Đúng rồi, mẹ, xe của mẹ nuôi tới đón chúng ta
lúc nào thì đến ạ?” Cậu bé quay đầu lại, Vô Song lập tức dấu đi quả đấm, cười với con trai “Cô ấy nói đã đến, là chiếc xe màu đen xe công vụ!” “A, con đi tìm một chút!” Xoay người, lần này cậu bé hưng phấn chạy đi. “Hô ~~” Vô Song thở phào nhẹ nhõm, để valy hành
lý xuống, đưa tay vươn vai, hưng phấn kêu lên “thành phố SHI ta đã trở
về!”