Trong sân bay buổi chiều, người rất thưa thớt, Thư Yên đưa hộ chiếu cho Vô Song, nghẹn ngào một lúc. Hộ chiếu là của chị họ Thư Yên, vốn là phải dùng để ra nước ngoài du học, nhưng cô ấy lại cùng đàn ông bỏ trốn khỏi
thành phố, hộ chiếu vốn là vô dụng, nhưng diện mạo của Vô Song và cô ấy
có bảy phần giống nhau, từ trên tấm hình là căn bản không phân biệt được hai người bọn họ ai là ai . “Được rồi, Yên nhi, mình đây đi cũng không phải là không trở lại mà!” Vô Song gượng cười mà an ủi Thư Yên. Đôi mắt Thư Yên đã sớm khóc giống như là mắt
thỏ, cô nghẹn ngào nói “Vô Song, cậu nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt nha, dì thì cậu yên tâm, có thời gian mình sẽ đến gặp dì.” “Cám ơn cậu Yên nhi!” Lời này của cô làm cho mắt Vô Song đỏ lên, cuộc đời này có thể có tri kỷ như vậy, cô may mắn làm
sao. Hai người nắm chặt tay, nhìn nhau, lời muốn nói
thì rất nhiều rất nhiều, nhưng nghẹn ngào ở cổ họng lại không biết nên
nói cái gì. . . . . . Một lúc lâu, Vô Song phá vỡ trầm mặc trước “Yên nhi, cậu trở về đi!” “Không, Vô Song, mình muốn nhìn cậu đi!” Thư Yên không nghe theo. “Yên nhi, nghe lời, cậu mà nhìn mình đi, mình sẽ khóc đến ruột gan đứt từng khúc , như vậy đối với cục cưng cũng không
tốt đâu!” Thư Yên đưa tay sờ sờ bụng của cô ấy, nước mắt
lại vỡ đê, gật đầu một cái “Được, mình không tiễn cậu, Vô Song, cậu phải đối xử tử tế với con nuôi của mình, trong sinh hoạt nếu khó khăn, thì
nhớ gọi điện thoại cho mình, ngàn vạn đừng khách khí với mình.” “Được.” Vô Song ngoan ngoãn gật đầu. “Có người khi dễ cậu, cậu cũng phải nói cho mình biết, xa thế nào mình cũng bay tới thay cậu dạy tên đó.” “Được.” “Nhớ, phải nhớ mình!” “Đó là nhất định!” “. . . . . .” Thư Yên khóc đến không thành tiếng, cúi đầu xuống. “Không có!” Vô Song hỏi. Thư Yên lắc đầu, cô sờ sờ đầu của cô ấy, nhẹ
nhàng nói ra “Yên nhi, cậu cũng phải chăm sóc mình thật tốt, đừng ham
chơi nữa, hãy để tâm trên việc học, không có mình ở bên cạnh cậu, cậu
phải ngoan, biết không!” “Ừ!” Thư Yên không ngừng gật đầu. Giống như không có gì có thể nói nữa, thả tay xuống, Vô Song nghẹn ngào nói “Yên nhi, bảo trọng!” “Vô Song cậu nhất định phải nhớ mỗi ngày đều ăn
cơm, ngàn vạn đừng tự làm khổ mình và đứa nhỏ, không có tiền nhất định
phải nói cho mình biết!” Đây là chuyện Thư Yên không yên lòng nhất, liên tục dặn dò, bởi vì Vô Song rất mạnh mẽ, không cúi đầu, tình nguyện làm
khổ chính mình, cũng không nguyện ý nhận bố thí của người khác, phí giải phẫu lần đó, đều là Thư Yên uy hiếp cô ấy mới nhận lấy. Vô Song gật đầu, Thư Yên ép mình nở ra một nụ
cười so với khóc còn khó coi hơn, phất phất tay với cô ấy, xoay người
chạy. “Yên nhi!” Vô Song nắm chặt tay, để trong miệng, cố nén nước mắt vào giờ khắc này, hỏng mất. . . . . . Ra cửa khẩu, một đám đàn ông mặc âu phục màu
đen, kết thành đoàn đi ra ngoài, trong đó có hai người đi ở phía trước
mở đường cho người đàn ông ở chính giữa, còn lại mấy tên cận vệ đi ở
phía sau để bảo vệ. Người đàn ông dẫn đầu mang một đôi kính râm màu
đen, dáng người cao lớn có thể so với người mẫu, lại phát ra khí chất
tôn quý như vua, làm không ít cô gái lâm vào thán phục, chụp hình. “Bác Hải!” Mặc Phi Tước tới đón máy bay mang theo thuộc hạ ra nghênh đón, hai người dậm chân bắt tay. Vô Song nghiêng đầu nhìn, liền thấy là anh ta, tên đàn ông không bằng cầm thú. Tay nắm túi, hơi căng lên, cô đột nhiên muốn đi
tới hỏi một chút: Mặc Noãn thế nào! Nghĩ đến đây, cô liền thay đổi hành
động, khí thế hung hăng đi tới. Hai mắt cô nhìn thẳng vào Mặc Phi Tước, cũng
không có nhìn đường, cho nên không có chú ý đến một bà cụ ở bên cạnh đi
tới, cô bất hạnh làm người ngã. “Ai yêu!” Bà cụ té xuống đất giận dữ kêu một tiếng. Nghe tiếng động, Đông Bác Hải lấy mắt kính xuống, dõi mắt nhìn sang. Vô Song sợ tới mức ngồi chồm hổm cúi đầu xuống ngay lập tức, nâng bà cụ dậy “Bà cụ, bà không sao chứ!” “Không có sao, không có sao!” Bà cụ hiền lành
cười cười, Vô Song giống như đứa trẻ phạm sai lầm, vẫn không dám ngẩng
đầu, dìu bà cụ lên. Đông Bác Hải nhíu lông mi, sinh ra một cơn kích động muốn nhìn mặt cô. “Đi thôi!” Mặc Phi Tước lên tiếng thúc giục, anh lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt, gật đầu một cái, hai người liền
cùng nhau rời khỏi sân bay. Vô Song ngẩng đầu, thấy Mặc Phi Tước đã đi rồi,
cô thở dài, xoay người hướng cửa khẩu đi vào, hai người cứ như vậy mà đi ngược lại. Nếu như, anh chịu dừng lại một giây, có lẽ kết cục cũng không phải là như vậy. . . . . . Nếu như, cô chịu chờ đợi một khắc, kết cục cũng sẽ không là như vậy. . . . . . Hai người bỏ mất dịp may, lại thay đổi kết cục tương lai của mọi người.