“Bà tránh ra, hôm nay tôi phái đánh chết cái con điếm nhỏ không biết xấu hổ này!” Trong phong cũ nát, truyền ra tiếng chửi mắng thô bạo của
người đàn ông, cùng với tiếng khóc của người đàn bà. “Vô Song, con đi đi!” Mẹ Chúc đem Vô Song che ở phía sau, cản trở tay cầm gậy to của người cha ghẻ. “Mẹ, thật xin lỗi!” Thấy mẹ liều mình che chở cho mình như vậy, Vô Song đau lòng mà khóc lên. “Đứa nhỏ ngốc, con là mẹ sinh, là tâm can của mẹ, nếu
như con phạm vào lỗi tày trời, mẹ cũng không nỡ trách con!” Mẹ Chúc quay cổ qua, nâng nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của con, nước mắt ướt đầy
mặt. “Mẹ. . . . . .” Cổ họng bị nghẹn lại. “Con điếm nhỏ, tao đánh chết mày!” Ông cha ghẻ thừa lúc
mẹ Chúc không chú ý, cầm gậy đánh vào trên cánh tay của Vô Song, cô đau
đến mức lập tức cắn nát môi dưới. “Vô Song!” Mẹ Chúc bị dọa sợ, Vô Song cố nén đau không kêu một tiếng. “Dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với ông!” Làm bộ,
Mẹ Chúc mẹ bắt được cây gậy trong tay ông cha ghẻ, vật lộn cùng ông ta. “Mẹ!” Phụ nữ sao có thể là đối thủ của đàn ông, hai ba
cái, Mẹ Chúc liền bị quật ngã trên mặt đất, Vô Song muốn tiến lên giúp
một tay, lại bị mẹ Chúc gọi “Con, con mau đi đi.” “Mẹ.” Tình huống này, Vô Song sao có thể ích kỷ bỏ lại
bà mà đi, cô không để ý nguy hiểm mà xông tới, cây gậy của cha ghẻ lại
đánh vào trên người của cô lần nữa. “A. . . . . .” Cô ngã xuống bên cạnh, mẹ Chúc thấy thế
mà vô cùng đau đớn, đôi mắt đầy nước mắt, ôm lấy chân người đàn ông, rồi hung hăng cắn một cái. “A ——” Người đàn ông đau nỗi hô lên một tiếng như con
sói, vung gậy đánh lên trên người mẹ Chúc “Tiện nhân, tiện chủng với bà
đều đi tìm chết đi!” “Dừng tay, không được đánh mẹ tôi!” Nhìn cha ghẻ, một
gậy, lại một gậy đánh lên người mẹ, lòng của Vô Song cũng rỉ máu theo,
nước mắt đầy mặt, cô đi qua, lại bị mẹ Chúc gọi “Vô Song, đi mau đi,
đừng tới đây. . . . . . Con mau đi đi. . . . . . Đừng!” Phun ra một ngụm máu. “Mẹ ——” Vô Song đau đớn kêu to. “Mẹ, chị” Lúc này, Chúc Kỳ chơi ở bên ngoài trở về, cậu
bé nhỏ hơn Vô Song một tuổi, hai người là cùng cha cùng mẹ, thấy thế,
lập tức đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người đàn ông “Ông
dám đánh mẹ tôi, chị tôi, !@#$%$@, tôi liều mạng với ông!” Chúc Kỳ xông tới, đoạt lấy cây gậy từ trong tay người đàn ông, vật lộn cùng ông, hai người cùng lăn trên đất. “Mẹ!” Vô Song bò đến bên cạnh mẹ Chúc, dìu đỡ bà ngồi
dậy, mẹ Chúc yếu ớt nói với cô “Vô Song, mẹ không sao, con đi mau đi, đi một chỗ không ai biết con mà sanh đứa nhỏ ra, hãy nuôi dưỡng cho tốt!” “Mẹ, thật xin lỗi, là con làm hại mẹ chịu khổ rồi!” Nếu
cô đồng ý với ý kiến lặng lẽ phá thai của cha ghẻ, cũng sẽ không xảy ra
chuyện như vậy. “Đứa nhỏ ngốc, hai mẹ con sao lại nói hại với không hại
chứ” mẹ Chúc cười cười, từ trong túi lấy ra vài đồng tiền lẻ, đưa cho
cô “Vô Song, mẹ chỉ có bao nhiêu đây tiền, con hãy cầm lấy!” “Không, mẹ, con không cần!” Vô Song lắc đầu. “Nghe lời, lúc này ra bên ngoài, cái gì mà không tốn
tiền!” Mẹ Chúc khăng khăng, nhưng Vô Song vẫn không nhận, chỉ rơi lệ. Mẹ Chúc sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần động lòng
người của con gái, cũng không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng “Về sau
không có mẹ ở bên cạnh, con phải chăm sóc mình kỹ lưỡng, biết không!” “Dạ!” Cô gật gật đầu. “Con ngoan, đi nhanh đi.” Mẹ Chúc ngắm nhìn cô thật lâu rồi nói. “Mẹ!” Vô Song ôm mẹ, không nỡ đi, cô thật không nỡ rời khỏi mẹ. “Mau, em trai con không ngăn được ông ấy!” Mẹ Chúc nhìn
hai người vật lộn, thấy Chúc Kỳ không phải là đối thủ của người đàn ông, sợ hãi nói. “Mẹ, mẹ và em trai hãy bảo trọng, nhất định phải chờ con trở lại!” Cô cho rằng chuyến đi này, chỉ cần ba năm hay năm năm, nhưng
không ngờ, chuyến đi này chính là chín năm, trở lại đã là người và vật
không còn! “Ừ!” Mẹ Chúc vô cùng không muốn, gật đầu mạnh. Vô Song lau nước mắt, đứng dậy chạy về phòng lấy túi đeo lưng, liền bước ra cửa nơi đã ở năm năm. “Đứng lại, con đĩ nhỏ kia!” Người đàn ông gầm thét muốn
đuổi theo ra ngoài, thế nhưng, chân đã bị hai mẹ con họ Chúc ôm lấy, mẹ
Chúc nhìn thân ảnh nhỏ càng lúc càng xa, mà lệ rơi thành sông.