Đêm đã rất khuya rồi, lúc đó mọi người mới thoả thích mà về, từng
người một uống đến đầu óc choáng váng từ KTV đi ra ngoài, quản lý đại
sảnh cũng rất chu đáo, đã sớm tìm xe taxi đợi ở bên ngoài gùm bọn họ,
từng người một bị đưa lên xe, cuối cùng chỉ còn người dẫn đầu lái xe tới và Vô Song, bởi vì hai người bọn họ không uống rượu! Người dẫn đầu hỏi: “Vô Song, tôi đưa cô về!” “Không cần, Chúc tiểu thư sẽ có người đưa về!” Quản
lý đại sảnh đi tới, đứng bên cạnh nói, cười với người dẫn đầu, ý tứ rất
rõ ràng. “Vậy thì tôi đi trước nhé Vô Song, gặp lại!” Người đẫn đầu phất tay với cô, rồi lên xe lái xe rời đi. Vô Song buồn bực cau mày, nhìn vẻ mặt tươi cười của
quản lý đại sảnh, không đợi cô hỏi là ai sẽ đưa cô về, thì một chiếc xe
BMW đã lái tới dừng ở cạnh chân cô, người lái xe nói: “Lên xe.” Đông Bác Hải? ! Không phải là anh ấy đã đi rồi sao, sao lại trở lại! “Muốn anh xuống xe mời sao?” Thấy cô còn bất động đứng ngốc ở đó, anh mở cửa xe xuống xe, nhét cô vào. “Wey wey Wey, anh đừng có mỗi lần đều dã man như vậy chứ?” “Oành.” Thay cô thắt chặt dây an toàn, sau đó anh
dùng sức đóng cửa xe lại, nhìn thấy anh dùng sức đóng cửa xe, Vô Song
đau dùm cho nó, người này thật là một tên phá gia chi tử, anh đập chính
là tiền $_$ nhé. “Anh nhẹ một chút thì chết à!” Cô đưa tay sờ sờ cửa
xe, khe khẽ đẩy xuống, không có hư, hàng cao cấp chính là hàng cao cấp,
rất chắc chắn! “Hử?” Anh ngồi lên xe, nghe lời này của cô, tay đang cài dây an toàn thì dừng lại, nhíu mày liếc nhìn cô. “Tôi nói anh không thể nhẹ một chút sao.” Đơn thuần
như Vô Song căn bản không nghĩ nhiều như vậy, nên lặp lại một lần nữa,
anh cười tà ác, cài chặt dây an toàn, nghiêng mặt nhìn cô nói: “Anh cảm
thấy có trọng điểm thích hợp hơn em!” “Cái gì?” Cái gì ‘ trọng điểm ’ thích hợp hơn cô, không hiểu gì cả. Anh không giải thích, mà mỉm cười lái xe đi. . . . . . Trên đường, hai người cũng trầm mặc không nói , bởi
vì không tìm được đề tài cùng nói, có mấy lần Vô Song cũng muốn nói:
ngày đó là do cô giận đến mức hồ đồ nên mới nói những lời đó, hi vọng
anh đừng để ở trong lòng, nhưng mà lời nói vừa đến cổ họng thì đã nghẹn, làm thế nào cũng không nói ra được. Cô khó chịu mà tựa vào trên cửa sổ xe, trong chốc lát thì ngủ thiếp đi, xuyên qua kiếng chiếu hậu, Đông Bác Hải thấy cô ngủ
say, thì xe sang bên rồi ngừng lại, anh cởi áo khoác của mình xuống, đắp lên trên người cô, đem lấy đầu lệch hướng của cô, ngã lên trên bả vai
bền chắc dày rộng của anh, sau đó lại lấy hai cánh tay của cô vòng qua
hông của mình, như vậy ngủ sẽ thoải mái hơn. Đông Bác Hải là một người đàn ông có tâm tư cực kỳ
tinh tế, mặc dù anh không có thương yêu qua phụ nữ, nhưng không có nghĩa là anh sẽ không, có thể trở thành cô gái mà anh thương tiếc, quan tâm
nhất, thì không thể nghi ngờ là Vô Song may mắn, nhưng trở thành cô gái
của anh, cũng là bất hạnh của Vô Song! Điều chỉnh tư thế ngủ của cô, anh lại khởi động xe lần nữa! Nửa giờ sau, xe mới lái đến cửa nhà mới của Vô Song,
nhà mới so với chỗ ban đầu xa hơn rất nhiều, chung quanh gần như không
có hàng xóm, là một căn nhà lầu rất cô lập. Lần này phải tìm nơi hẻo lánh như thế này, Vô Song là sợ tái hiện lại ngày trước, cô không thể để mất mặt nữa! Đông Bác Hải có chìa khóa, là do cậu bé con len lén
đưa cho anh, anh ôm Vô Song về phòng, đặt lên giường, sau đó đi qua
phòng của Q Tử, quá muộn nên con trai đã ngủ, chăn rơi xuống đất, anh
nhặt lên đắp kín cho con, ở trên trán con in một cái hôn ngủ ngon, xoay
người trở về phòng của Vô Song. Anh cởi giày của mình xuống, lên giường nằm xuống kề
bên cô, nghiêng người nhìn chằm chằm cô ngủ say và má lúm đồng tiền của
cô mà ngẩn người, anh hơi buồn cười, bộ dạng cô bé này ngủ lại giống như một đứa bé, có chút ngây thơ còn có một chút ngớ ngẩn, dịu dàng giống
như là một con cừu nhỏ. Cánh môi béo mập hơi chu lên, anh vốn đùa dai nên
muốn trộm hôn một cái, nhưng không ngờ dính vào rồi anh lại không muốn
rời đi, hôn sâu dần, hô hấp dần dần nặng nề, Vô Song cảm thấy không khí
càng lúc càng mỏng manh, nên trong mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.