Mở mắt ra, thì phát hiện đang bị người ta hôn trộm, là ai cũng sẽ
bị giật mình, có người sẽ lựa chọn thét chói tai, cũng có người sẽ lựa
chọn đẩy hắn ra, mà Vô Song lại lựa chọn là “Ba” đánh một cái tát vào
trên mặt của hắn. “Shit.” Đẩy lùi thân thể, trên mặt Đông Bác Hải bị
đánh đau rát, mắt bốc lên tia lửa, nhìn chằm chằm cô, cắn răng nghiến
lợi. Không phải là đang nằm mơ? ! Cô thật sự đang nghe anh nói chuyện, là thật! “A. . . . . .” Lúc này cô như mới tỉnh từ trong mộng mà thét chói tai, Đông Bác Hải áp thân lấy tay bụm miệng cô lại, thấp giọng cảnh cáo: “Nếu không
muốn đánh thức con trai, thì im miệng!” Bởi vì quá mức kinh ngạc, mắt to nhìn chằm chằm vào
anh, nên Vô Song cũng không để ý nghe anh nói là “con trai” hay là… “Con trai của em” , cô bất đắc dĩ gật đầu, xác thực, cô cũng không muốn quấy rầy đến con trai! Anh buông cô ra, hơi ngồi dậy, Vô Song kéo chăn qua
co vào góc tường, đề phòng cẩn thận rồi hỏi anh: “Sao anh lại ở trên
giường của tôi? Muốn làm gì đây?” Cô kéo chăn cao lên, bọc mình chặt
hơn. Đông Bác Hải lắc lắc bả vai một cái, khóe miệng hơi
nhếch, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nằm ở trên giường, đương nhiên là muốn
ngủ.” “Ngủ? Vậy anh về nhà mà ngủ đi, sao lại ngủ ở trên
giường tôi.” Sắc quỷ, muốn mượn cơ hội sàm sở cô hả, không có cửa đâu.
May nhờ giấc ngủ của cô cạn, nếu không thì thua thiệt lớn. “Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?” Đông Bác Hải
liếc mắt nhìn đồng hồ vàng, “Ba giờ rưỡi sáng rồi, từ chỗ này lái xe về
khu thành thị, đoán chừng trời sáng luôn.” Vô Song cau mày, có xa như vậy không? Ngồi xe buýt cũng không hơn một giờ mà, nhưng mà lái xe thì hẳn là rất nhanh đến đi! “Này, anh làm gì đấy?” Lúc cô trầm ngâm, thì anh đã
buồn ngủ, nằm nghiêng vòng quanh cánh tay, hỏi: “Ngày mai em không đi
làm sao?” “Có!” “Vậy em còn chưa ngủ.” Anh chiếm lấy giường của tôi, thì tôi ngủ thế nào. Vô Song rất muốn nổi dóa mà rống anh, nhưng ngại con trai ở bên cạnh, cô
không thể đánh thức con trai, cho nên cô phải nhịn xuống “nhẫn”. Hít sâu một hơi, cô quyết định tặng giường cho tên vô lại này, mở chăn ra, cô chuẩn bị xuống giường, nhưng không ngờ, đột
nhiên Đông Bác Hải đưa tay ra bắt lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo, cả
người cô đều ngã xuống phía anh, hai khuôn mặt gần trong gang tấc. “Anh. . . . . .” Làm gì. “Xuỵt, ngủ!” Anh dùng một ngón tay chặn lời của cô, nhắm mắt lại, vòng chặt eo thon nhỏ của cô. Cùng anh ngủ ở trên một giường lớn, heo mới không
biết người ta an tâm cái gì, Vô Song cũng không ngu xuẩn đến mức như
heo, dĩ nhiên không chịu ngoan ngoãn phối hợp, cô không an phận mà giãy
dụa, muốn anh buông tay, nhưng không ngờ giãy dụa của mình, làm tỉnh
phân thân đã ngủ say của anh, Đông Bác Hải thét lớn một tiếng, cắn răng
nghiến lợi mà nhẫn nại nói: “Này, em mà lộn xộn nữa, anh không dám cam
đoan kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đâu?” Anh hạ thấp mắt xuống, chỉ cần không phải mắt mù, thì ngu ngốc cũng hiểu ý cảnh cáo trong ánh mắt của anh. Vô Song lại không dám lộn xộn, chịu đựng nuốt nước
miếng một cái, chịu nhục mà bày ra vẻ mặt tươi cười, “Tam thiếu gia,
giường tôi để cho anh ngủ, tôi ra ghế sa lon bên ngoài ngủ, ngài buông
tay!” “Tại sao không dám ngủ cùng với anh?” Anh không những không buông tay, còn ôm chặt hơn. Tại sao không dám? không phải là anh đã biết rõ sao mà còn hỏi chứ, làm sao đây, Vô Song thật là muốn chửi má nó. Lặng yên một chút, cô nhịn, “Tôi quen ngủ một mình,
có người ở bên cạnh tôi sẽ không ngủ được.” Lý do này được chứ. Lời này chính là hợp ý anh, “Không ngủ được, vừa đúng lúc, anh cũng không ngủ được.” Đông Bác Hải nhếch môi cười một tiếng,
nhìn qua tinh thần rất tốt. Muốn chết, a a a a a a a, phát điên! Anh ta là tổng giám đốc, muốn đi làm thì đi làm, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không ai ràng buộc anh ta. Nhưng cô thì khác,
cô chỉ là một thư ký quèn nhận tiền người ta, bị người ta quản, ngày mai cô phải đi làm. Thần ơi, phát phát từ bi, dẫn anh ta đi đi!