Anh không ngủ, Vô Song sao có thể an tâm mà ngủ được chứ, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau một lát, Đông Bác Hải mở miệng: “Anh hai của
anh làm phiền em?” Vô Song sửng sốt một chút, mơ hồ cau mày, anh hỏi, là muốn ra mặt giúp cô sao? “Nói cho anh biết.” Sắc mặt anh sa sầm, cất cao giọng. “Không có.” Vô Song phủ nhận, nhưng tim lại vì sự quan tâm của anh mà ấm một chút. “Thật sự không có?” Anh rõ ràng không tin. “Tam thiếu gia anh rất kỳ quái nha, ôi chao, sao lại
vô duyên vô cớ quan tâm tôi như vậy.” Bọn họ chính là không có quan hệ
tôm tép nhé. “Thôi đi, ai muốn quan tâm em.” Anh cười nhạo một
tiếng: “Anh tò mò, mắt của anh hai anh có phải để ở dưới mông hay không, thế nhưng lại coi trọng em.” Sĩ khả sát bất khả nhục (có thể bị giết nhưng không thể chịu nhục), quá TNND sỉ nhục người mà! “Đúng vậy đó, ánh mắt của hắn chính là ở dưới mông
đó, mới có thể không biết xấu hổ mà cưỡng hôn tôi!” Vô Song ở dưới cơn
thịnh nộ rống lên. Lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đông Bác Hải, thì
mới giật mình vì mình đã trúng phương pháp khích tướng của anh. Lặng yên. . . . . . Khuôn mặt đẹp trai của anh rất lạnh, tiếng răng vang
lên, hai cánh tay của anh cũng cứng ngắc, đặt lên da mịn thịt mềm của
cô, đau quá, quá đau, cô trêu ai ghẹo đến ai chứ, “Đau. . . . . . Đau
quá.” A a úi chà, anh đang trả thù ai à? ! “Biết đau, thì cách xa hắn một chút.” Anh thoáng nới lỏng quả đấm, lạnh lùng tàn khốc nói. Nói giống như là tự cô ngã vào vậy, không phục nên Vô Song chống đối với anh, “Thân là thư ký của chủ tịch, tiếp đãi khách là chức trách của tôi, một đống lớn như vậy, sao tôi có thể coi hắn như là không khí mà gạt qua một bên chứ!” Một đống! ( a ~ có người nghĩ đến đại tiện rồi. ) “Phốc” Đông Bác Hải không nhịn được mà buồn cười,
phương thức cô gái này hình dung người ta thật là đặc biệt, nhưng, anh
thích cái ví dụ này của cô, ha. “Hắn hôn chỗ nào của em, là chỗ này, hay là chỗ này?” Đột nhiên anh trở nên dịu dàng, đưa tay, chỉ chỉ vào môi của cô, lại
vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của cô. Cả thân thể của Vô Song đều căng thẳng, rụt cổ lại,
cảm thấy không khí mập mờ quanh mình rất mỏng manh, nhịp tim cô đập rất
nhanh. Đột nhiên, trong đầu cô dần hiện ra một ca khúc tên là《 sự dịu dàng đáng ghét 》 Đúng, chính là sự dịu dàng đáng ghét! Người đàn ông này dịu dàng, không thể phủ nhận, thật
đúng là đáng ghét, làm cho người ta hoàn toàn không có năng lực chống
đỡ, trừ phi cô không phải là phụ nữ hoặc là không có hứng thú với đàn
ông. “Hay là đều có hôn?” Anh lạnh lùng nhíu đỉnh lông mày lên, con ngươi hơi co lại, nhìn chằm chằm vào cô, Vô Song thấy mà nổi
da gà, định lắc đầu, nhưng thấy khuôn mặt đẹp trai của anh phát ra lạnh
lùng, thì cô nói quanh co , “Cái. . . . . . cổ” Cô đang sợ cái gì chứ? Giống như là bị chồng bắt đang vụng trộm vậy, thật ra thì cô không muốn nói cho anh biết, nhưng mà tim lại phản bội đại não, không nghe sai khiến! Đông Bác Hải im lặng, chỉ chăm chú nhìn cô, hình như
là không tin lời của cô, bị anh nhìn chằm đến bực bội, ý thức trong đầu
của Vô Song trở lại, hơi nhíu mày, buồn bực mà bắt đầu trách móc: “Ngủ,
ngủ, cũng mấy giờ rồi, ngày mai không cần đi làm sao!” Nhắm mắt lại, cắn chặt hàm răng, cô giả bộ ngủ, thật ra thì lúc nói lời này, nhịp tim cô
đập nhanh giống như đánh trống, sợ muốn chết, nhưng cô càng sợ ánh mắt
của anh hơn. Ôm cô, Đông Bác Hải có thể cảm giác được thân thể của cô đang run lẩy bẩy, anh cười mà không nói, vùi đầu vào cổ của cô, hôn
hít . “Này. . . . . .” “Trên người em, chỉ có thể có mùi vị của anh!” Anh
ngắt lời cô, ngẩng đầu cười nhạt với cô, “Ngủ đi!” Anh xoay người nhấn
một cái chốt rồi tắt đèn.