Hai ngày sau —— “Vô Song, cậu xem cái váy này có đẹp không?” Trong
cửa hàng, Thư Yên cầm một cái váy đắt tiền, so ở trên người, hưng phấn
mà hỏi. Vô Song xem xét, váy là màu trắng tinh kiểu quây
ngực, có hơi giống như lễ phục dạ hội, kiểu dáng rất mới mẻ độc đáo,
thật sự “Rất đẹp.” “Vậy cậu chờ mình một chút, mình đi thử đã.” Thư Yên
đưa túi xách tay Vô Song, rất hưng phấn mà ôm váy đi đến phòng thử quần
áo, cô không có việc gì, nên mò mẫm đi dạo . “Tiểu thư, cô muốn nghĩ chọn kiểu phong cách gì, tôi
có thể giới thiệu giúp cô.” Cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhiệt tình đi tới, thân thiết nói. Vô Song cười cười, “Không cần đâu, tôi chỉ định xem
một chút thôi.” Chói mắt, cô liếc thấy giá tiền của quần áo, đều là bốn
lẻ trở lên, thật sự quá đắt. Chỉ do giá tiền đó, mà cô cũng không dám
nhìn loạn nữa, xoay người ngồi xuống ghế sofa, cô chờ Thư Yên đi ra. Mấy phút sau, Thư Yên mặc váy đi ra, vóc dáng cao gầy có thể so sánh với người mẫu, làn váy lộ ra chân của cô ấy, lộ ra chân
trắng không tì vết như sứ, quây ngực làm rãnh giữa hai vú như ẩn như
hiện, một mái tóc quăn màu vàng óng buông xuống, một vài sợi rủ xuống ở
trước ngực, làm cho cô ấy tăng thêm phần khêu gợi quyến rũ. Một giây này, Vô Song mới nhận rõ được sự thật. Yên nhi, đã không còn là cô bé nóng nảy bộp chộp của
trước kia nữa rồi, cô ấy đã hoàn toàn lột vỏ trở thành cô gái thành phố
đầy quyến rũ. “Vô Song, đẹp không?” Thư Yên dí dỏm nháy mắt với Vô
Song, sau đó lại nắm hai bên làn váy hành lễ như nàng công chúa. Làm cho Vô Song trêu chọc một trận, “Cô em Thư à, cô lấy tuổi này ra khoe, chị cảm thấy mình già đi rồi đó!” “Em gái như em năm nay mới mười tám, là một đóa hoa chớm nở.” Thư Yên hình như quyết định khoe thì khoe đến cùng. “Dạ, cưng trẻ tuổi, chị gái như tôi già rồi, xong
chưa, mau đi thay y phục đi.” Ở nơi sang trọng như vậy, lại hồn nhiên mà đùa giỡn, thật sự là Vô Song sợ bị người ta tưởng rằng từ bệnh viện tâm thần ra, cô thúc giục Thư Yên nhanh đổi y phục, mau rời khỏi, ở chỗ
loại hoàng kim ăn tươi nuốt sống này, cô cảm thấy áp lực. “Vô Song, thấy được không?” Thư Yên cũng thu lại trêu đùa, chân thành hỏi. Vô Song lại gần cô ấy, nhỏ giọng nói: “Yên nhi, váy
này quá mắc, chúng ta vẫn là nên nhìn một chút thôi.” Mặc dù không phải
cô bỏ tiền ra, nhưng cô cũng đau lòng. Cầm tay của cô, Thư Yên nhẹ nhàng cười, “Vô Song, cậu chỉ cần nói cho mình biết, mình mặc váy này nhìn có được hay không, là
được?” “. . . . . .” Vô Song rất muốn nói không đẹp, nhưng
lại không thể nói dối, giống như Thư Yên con người xinh đẹp như thiên
sinh lệ chất vậy, mặc cái gì mà khó coi chứ, do dự một chút, cô bất đắc
dĩ nói: “Ừ, rất đẹp.” “Vậy mình sẽ lấy cái này.” Nói xong Thư Yên ngẩng
đầu, “Tiểu thư, tôi lấy cái này, làm phiền cô gói lại giúp tôi, cám ơn.” Vô Song liếc mắt nhìn nhãn hiệu treo ngược ở trên
váy, con ngươi cũng sắp trợn tròn, mười vạn, rất nhiều con số không nhỉ! “Tiểu thư, tổng cộng là mười vạn nguyên, xin hỏi ngài có thẻ hội viên không?” Cô nhân viên bán hàng đi tới nói, Vô Song không nhìn lầm, là mười vạn. Cô ngoại trừ chắc lưỡi, vẫn là chắc lưỡi. Đồ mắc như vậy, tặng không cho cô, cô cũng không có dũng khí mặc nó! Thư Yên đi theo cô nhân viên bán hàng để thanh toán
tiền, thay xong quần áo rồi đi ra ngoài, thân mật kéo tay Vô Song hỏi:
“Bạn yêu muốn ăn cái gì, mình mời.” “Gì cũng được!” Cô không kén ăn. “Vậy món ăn Pháp thì thế nào?” “Ừ.” “Vậy đi thôi!” Hai người đi về hướng nhà hàng món Pháp, đang đi thì
tiếng chuông điện thoại của Thư Yên reo, là 《 một người như mùa hè một
người như mùa thu 》của Phạm Vĩ Kỳ, liếc mắt nhìn biểu hiện điện tới, cô
ấy buông tay Vô Song ra, đi tới nhận điện thoại. Trong khi chờ cô ấy, Vô Song cũng không biết đối
phương nói với cô ấy cái gì, chỉ thấy vẻ mặt của cô ấy càng lúc càng có
gì đó không đúng, hình như có chút tức giận, cúp điện thoại, cô ấy đi
tới, dấu vẻ lo lắng cười nói xin lỗi với Vô Song: “Vô Song, mình có việc gấp, hôm nay không thể ăn cơm với cậu, hôm nào mình mời lại.” “Yên nhi, có phải xảy ra chuyện gì hay không?” Theo vẻ mặt vừa rồi của cô ấy, Vô Song suy đoán nói. “Không có gì, một người bạn của mình xảy ra chút chuyện, bảo mình đi qua thôi.” “A, vậy cậu đi đi!” “Ừ, gặp lại!” Phất phất tay, Thư Yên vội vã rời đi,
Vô Song nhíu mày sững sờ ở tại chỗ, cảm thấy Thư Yên có chuyện gì đó gạt cô, nhưng mà có chuyện gì chứ? “Anh là hạnh phúc của em sao? Vì sao hạnh phúc làm cho người ta trở nên u buồn. . . . . .” “A lô?” Vô Song nhận điện thoại. “Em đang ở đâu?” Giọng nói quen thuộc tràn đầy từ tính truyền đến. “Tôi ở bên ngoài.” Vô Song buồn bực, người này biến mất hai ngày, tại sao lại tìm tới cô nữa. “Anh ở nhà chờ em. . . . . . đô đô. . . . . .” Anh ở nhà chờ em? Lời này khiến Vô Song hóa đá trong gió. Làm ơn đi, đó là nhà của cô và con trai, không có
liên quan đến anh ta, OK, a a úi chà, người này đúng là không biết xấu
hổ, anh ta muốn tới nhà làm chồng, cũng phải hỏi cô có nguyện ý hay
không chứ. Kẹo da trâu, thích chờ thì cứ từ từ chờ đi, hôm nay cô phải đi chơi đến trời tối mới trở về luôn! Cô mới vừa hạ quyết tâm, thì chuông điện thoại lại
vang lên, lần này đối phương còn mở miệng nhanh hơn cô: “Cho em thời
gian hai giờ, em phải trở về, không thì tự gánh lấy hậu quả. . . . . .
Đô đô. . . . . .” Lại cúp. Tự gánh lấy hậu quả? Dựa vào cái gì chứ, đồ xấu xa, chẳng lẽ lại muốn đốt nhà của cô lần nữa sao? “A a a a a a, Đông Bác Hải sao anh không chết luôn đi hả!” Hướng về phía điện thoại di động, Vô Song tức giận đến mức dậm
chân, nổi doá hoàn toàn không để ý đến hình tượng thục nữ, cô đang hung
bạo ở trong thần kinh không bình thường. . . . . . Ánh mắt quanh mình đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt kia rõ ràng lên án cô —— bệnh thần kinh! Liếc nhìn chung quanh, Vô Song thu hồi tư thái bạo động, dáng điệu đoan trang mà hắng giọng, vẫy vẫy trên trán, làm như không có chuyện gì mà bước đi!