Cũng không phải là do cô sợ có một người đàn ông, vào nửa đêm sẽ trèo lên giường của cô, mà là đói bụng không chịu nổi. Ngày đầu tiên thực tập, có thể tưởng tượng là có rất
nhiều việc, tiêu hao không ít thể lực, bụng đang kêu ùng ục ~ ùng ục.
Không thể kháng nghị, phải đi ăn cơm, cô trằn trọc trở mình mà ngồi dậy, không được, cô phải đi ra ngoài tìm một chút đồ ăn! Đứng dậy, Vô Song khoác áo khoác lên, rón rén mở tay
nắm cửa, lại khẽ đóng cửa lại, không dám mở đèn của phòng khách, sợ đánh thức bọn họ, chỉ có thể mượn ánh trăng mà đi vào phòng bếp lục lọi, mở
đèn phòng bếp lên. Mở tủ bát ra thì bên trong không có gì cả, cả mì ăn liền cũng không một gói. “Làm gì đây.” Cô oán trách một tiếng, lại đi đến mở
tủ lạnh ra, trong tủ lạnh cũng rỗng tuếch, ngay cả đồ ăn thừa tối nay
cũng không có. Đáng ghét! Không cần suy nghĩ cũng biết là người đàn ông nào đó
đã dặn dò con trai đổ sạch, bởi vì con trai là người tiết kiệm như vậy,
không thể nào lãng phí thế này. “Ùng ục, ùng ục” đói bụng thật sự là rất khó chịu,
vuốt vuốt bụng một chút. Vô Song uống một ly nước lọc, coi như là miễn
cưỡng no được một lát, đi tới trước cửa thay giày thể thao, rồi cô ra
cửa, tính đi đến siêu thị WOWO gần đây mua chút đồ ăn. “Tiểu thư, cảm phiền cho tôi hai trứng luộc trong nước trà!” Đi tới siêu thị, cô nói với cô nhân viên bán hàng. “Được!” Cô nhân viên bán hàng cho cô cái túi hai quả
trứng, Vô Song bỏ vỏ trứng, rồi ăn. Lúc ở siêu thị mua thêm bánh bích
quy, mua bình nước suối, còn mua thêm mấy gói mì ăn liền, sau đó trả
tiền, cô xoay người rời khoit siêu thị. Gió ban đêm thổi có hơi lạnh, Vô Song nắm cổ áo thật
chặt, đêm đã khuya rồi, trên đường ngoại trừ cô thì cũng không có ai
khác. Đi ở trên đường lớn yên tĩnh này, cô lại bình tĩnh thong thả, bước đi không nhanh không chậm. Lá gan của Vô Song rất lớn, từ nhỏ cô cũng không sợ
đi một mình vào ban đêm, mấy năm học ở nước ngoài, cô gần như đều là đi
sớm về trễ, có lúc trực ca đêm, đến nửa đêm mới tan việc về nhà, còn
phải đi qua một con đường ngõ nhỏ âm u. “Chỉ muốn cho anh biết, em thật sự rất tốt, yêu cả
đời yêu một đời, em cũng sẽ chờ anh đến già. . . . . .” Dọc trên đường
đi cô hát lên một ca khúc, để xua tan nhàm chán. Đột nhiên —— Từ phía sau cô có một người đàn ông xông lên, từ
trong túi áo khoác của cô, lấy đi ví tiền của cô rồi co cẳng chạy. Ở siêu thị, người đàn ông này đã chú ý đến cô, cho nên biết rõ ví tiền của cô để ở đâu. Vô Song sửng sốt một lúc, rồi kịp phản ứng là người
nọ đã cướp ví tiền của cô, gần như là phản ứng theo bản năng, vừa đuổi
theo vừa kêu lên: “Ăn trộm, đừng chạy!” Cái túi ở trong tay cô lúc chạy thì vang dội “Ào ào” ở trong gió, ăn trộm chạy trốn ở trước mặt, Vô Song cũng dũng cảm đuổi
theo. Mẹ kiếp, cô là người nghèo, hắn còn nhẫn tâm cướp của cô, thật sự là không có lương tâm! Tên ăn trộm bị vấp ngã, Vô Song mới kéo gần được
khoảng cách với hắn, mắt thấy tên ăn trộm bò dậy lại muốn chạy, theo bản năng cô lấy chai nước suối từ trong túi ra, cũng không có nửa khắc do
dự, mà ném qua hắn, vừa đúng nện vào đầu tên ăn trộm, hắn lại té ngã
xuống —— Cô chạy tới thì tên ăn trộm nằm yên trên đất không có động tĩnh, Vô Song hơi thấp thỏm, đập một cái sẽ không phải đập hắn
chết chứ. Cô ôm tâm tình thấp thỏm, mà lấy tay đi thử lên cánh mũi của hắn, có hơi thở, vẫn còn mạnh. “Hô ~~” không có chết, chỉ hôn mê thôi, Vô Song thở
phào nhẹ nhõm, từ trong tay hắn cầm lại ví tiền của mình, nhặt nước suối ở trên đất lên, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát. Lúc này, không biết ở đây truyền đến một tiếng rên rỉ ——