Nghe tiếng rên, Vô Song theo bản năng mà ngừng thở, vểnh tai lên nghe nơi phát ra tiếng này. “A. . . . . .” Lại truyền tới một tiếng, giọng điệu
trầm này hình như là người đàn ông, cô thận trọng nắm chặt điện thoại,
không biến sắc mà đi tới chỗ tiếng rên, đến gần, thì nhìn thấy một người đàn ông đang nằm, cô hoảng sợ trừng lớn con mắt, lắp bắp hỏi: “Anh. . . . . . Anh làm sao vậy?” Ánh trăng nghiêng chiếu vào thân thể cường tráng của
người đàn ông, anh ta đang run lẩy bẩy, bộ dạng hình như rất lạnh. “Cứu. . . . . . Cứu tôi!” Người đàn ông nâng một tay
lên, nắm chỗ đầu gối của Vô Song, ánh mắt của người đàn ông là màu xanh
hổ phách, ban ngày nhìn rất đẹp, nhưng ở dưới ánh sáng của trăng thì rất kinh khủng, giống như là con báo nhỏ nguy hiểm. Cứu anh ta? Vô Song ngẩn ra, rồi chợt lui một bước, cô bị người
đàn ông này hù, ánh mắt của anh ta vô cùng hung ác, vừa nhìn thì không
phải là người tốt rồi, cô không nên cứu anh ta sợ sẽ rước lấy phiền
toái. Xoay người, cô quyết định mặc kệ sống chết của anh
ta, cô cất bước đi về phía trước mấy bước, người đàn ông hình như rất
đau đớn, phát ra hơi thở yếu ớt đau đớn gào thét, Vô Song ôm túi vào
trong ngực thật chặt, báo cho mình biết, đừng xen vào việc người khác,
đừng xen vào việc người khác. . . . . . Ô ~ được rồi, cô thừa nhận mình không phải là người máu lạnh đến mức thấy chết mà không cứu! Quay đầu, nhìn người đàn ông trên đất, cô phiền não
mà nắm tóc, phim hành động cẩu huyết đã thấy nhiều, khó tránh khỏi sẽ
biết một chút. Người đàn ông này nhất định là đã chọc tới người
trong giới xã hội đen, nên mới chịu tổn thương nặng như vậy, cô cứu anh
ta, cũng rất có thể sẽ gây ra họa sát sinh, không thể cứ đem mạng của
mình đùa giỡn như vậy. ( ừ, phân tích rất thấu đáo, nhưng mà Vô Song à, sao
mày cũng không phân tích lại một chút, là ai muốn giết anh ta đây? Ai,
thằng nhóc mà biết mày cứu anh ta, nhất định sẽ rất lo lắng cho mày! ) Suy nghĩ một chút, cô hắng giọng rồi nói: “Này, trên người anh có tiền không?” Người đàn ông đau đến mức thần trí hôn mê, nên không nghe rõ cô nói, nằm trên mặt đất thở hổn hển. “Tôi không sống giống như Lôi Phong [1], có đạo đức
tốt thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, tôi rất thực tế, muốn tôi cứu anh, anh phải có hồi báo, hiểu không?” Nếu nói, người vì tiền mà chết, chim
vì ăn mà chết, thì lời này Vô Song đột nhiên cảm thấy cực kỳ kinh điển,
vì tiền mà chết, trong lòng quả nhiên thoải mái nhiều hơn!
[1]Sống Lôi Phong có ý chỉ những người giống như Lôi Phong
lấy giúp người làm niềm vui, dùng từ sống Lôi Phong để biểu đạt tôn kính với Lôi Phong. Lôi Phong là quân nhân TQ nổi tiếng toàn tâm toàn ý phục vụ cho nhân dân, đã giúp người vô số trong cuộc sống ngắn ngủi của
mình. “Mau lấy tiền ra, thì tôi sẽ cứu anh!” Cô không nhịn được mà thúc giục, cô sợ dây dưa nữa thì cô sẽ hối hận. “. . . . . . Ở trên người tôi, tự cô lấy đi!” Anh ta đau đến mức ngay cả cử động cũng không được. Vô Song cũng không khách khí, đi tới, sờ loạn ở trên
người của anh ta, cuối cùng ở bên trong trong túi âu phục của anh ta lấy ra một bóp da màu đen rồi mở ra, cô dùng điện thoại di động chiếu vào
lấy tiền ra rồi nhìn, “Tại sao là Đô-la, cho tôi nhân dân tệ đi, tôi
không muốn đi đổi!” “. . . . . . Tôi chỉ có. . . . . . Đô-la!” “Thôi, thôi, nhiều lắm là tôi chạy thêm một chuyến
vậy!” Từ trong bóp da lấy tiền bỏ vào trong túi tiền của mình, rồi Vô
Song lại hỏi: “Muốn tôi làm thế nào cứu anh?” “Giúp tôi gọi điện thoại, thì sẽ có người tới cứu tôi!” “Số điện thoại?” “XXXXXXXXXXXX” Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn Vô Song, bộ dạng cô hết sức chăm chú gọi điện thoại, điềm đạm nho nhã giống như là tiên nữ
không nhiễm phàm trần, đẹp đến mức lóa mắt, khóe môi xinh đẹp nhếch lên
một nụ cười. “Tôi nói gì với đối phương?” Cô lại hỏi. “Để tôi nói.” Người đàn ông chuyển động thân thể, ý
đồ muốn bò dậy, nhưng không thành công, mà ngược lại làm động tới vết
thương, Vô Song ngăn anh ta lại: “Anh đừng lộn xộn, tôi đưa cho anh
nói!” Cô đem điện thoại để lên bên tai của anh ta. Điện thoại vừa được nối, người đàn ông dùng một loại
ngôn ngữ mà Vô Song nghe không hiểu, trao đổi mấy câu với đối phương,
cuối cùng anh ta nói: “Cám ơn cô!” Vô Song gượng cười hơi có vẻ xấu hổ, có gì tốt mà tạ
ơn cô chứ, cô chỉ là lấy tiền của người thay người xài mà thôi. Năm phút sau, người của người đàn ông lái xe đến, hai người đàn ông cao lớn mặc âu phục nhảy xuống xe, đỡ người đàn ông dậy,
một người trong đó nói: “Thủ lĩnh, cô gái này. . . . . .” “Đồ khốn!” Người đàn ông thấp giọng khiển trách một
tiếng, hai người đàn ông hiểu ý, lại không dám lên tiếng, anh ta thích
thú cười với Vô Song: “Sau này gặp lại”. Dứt lời, người đàn ông được
nâng lên xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe nghênh ngang rời đi. Sững sờ ở tại chỗ, Vô Song lạnh lẽo mà co rút “Ách. . . . . . Vẫn là đừng nên gặp lại!” Theo dự cảm, nhìn thấy người đàn ông này
chính xác là không có chuyện tốt.