Trong khi hôn hít, hai người lại lăn xuống giường lần nữa, không khí mập mờ cũng sôi trào đến cực điểm, Đông Bác Hải mới vừa tách chân của
cô ra, chuẩn bị đem thân xâm nhập, thì đột nhiên —— ‘ đông đông đông ’ tiếng gõ cửa truyền đến, thức tỉnh kích tình của hai người, Đông Bác Hải ẩn nhẫn gào thét giọng nói lạnh
lùng: “Ai đó?” “Tam Thiếu Gia, quần áo ngài muốn, tôi đưa tới cho ngài.” Giọng nói của cô gái tràn đầy khiêm tốn cung kính. “Đặt ở cửa đi!” “Vâng” cô gái để quần áo xuống rồi đi. Vô Song quay đầu dùng chăn đắp lên mình, 囧hận không
thể đào cái hang để chui vào, mới vừa rồi cô làm gì vậy? ! A a a a ~~~ Đông Bác Hải đưa tay sờ sờ lên mặt đỏ hồng của cô, và cười cười, “Hôm nay anh bỏ qua cho em, dù sao chúng ta cũng còn nhiều
thời gian.” Anh đứng dậy xuống giường, nhặt áo ngủ rơi ở trên ghế sa lon khoác lên người, mở cửa ra bên ngoài lấy quần áo vào, rồi đưa
cho Vô Song, Vô Song thò tay nhận lấy, lại thấy anh không có ý xoay
người, cô có chút ngượng ngùng, mới đầu là nổi nóng, bây giờ có vẻ như
không còn tức giận nữa. Anh gãi đầu, rồi xoay người đi vào phòng tắm, nghe
thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền đến, Vô Song mới dám lộ thân
thể ra “Hô ~” thở phào nhẹ nhõm, cô muốn phát điên, nếu như tối hôm qua
là dụ gian, vậy mới vừa rồi thiếu chút nữa thì cô lại xảy ra quan hệ với anh, đây chính là cô đang ở trạng thái hoàn toàn thanh tĩnh nha, my
god, không phải là cô thật sự thích anh ta chứ? ! “Không thể ——” Cô kêu lên tiếng, rồi sau đó bụm miệng lại lập tức,
liếc mắt nhìn phòng tắm một cái, không có động tĩnh, cô phải mau tìm
đường trốn mới đúng, nghĩ đến điều này thì cô vội vàng mặc áo lót quần
lót vào, quần lót vừa người còn chưa tính, khi nó là đều cùng một mã,
nhưng áo lót này lại rất vừa vặn. . . . . . Sao anh ta lại biết! Vô Song ngổn ngang trong gió một lúc, mặt nóng đến
mức sôi trào lên, không nghĩ nhiều nữa, cô vội vội vàng vàng lấy đồ công sở mặc vào, sau khi mặc xong thì cô lại phát hiện vấn đề cũng giống như vậy, bộ y phục này cũng rất vừa vặn, sao Đông Bác Hải hiểu rõ số đo của cô như vậy. Vô Song có loại cảm giác bị người giải phẫu, không thoải mái, cả người cũng không được tự nhiên! Đợi cô mặc chỉnh tề, thì Đông Bác Hải cũng tắm xong
đi ra, anh vừa lau tóc ướt sũng, vừa hỏi: “Y phục có vừa không?” “Rất vừa, cám ơn.” Vô Song cười cười xấu hổ, khẩn trương đến mức đầu ngón chân đều quắp chặt. “Xem ra tay anh cảm giác còn rất chuẩn!” Anh đắc ý mà lầm bầm lầu bầu, mặt của Vô Song đỏ ửng, đầu ngón tay thì xoắn xuýt, và cúi đầu xuống, tại sao luôn có loại cảm giác kia, người đàn ông này
không xem cô như phụ nữ. . . . . . Mẹ kiếp // rốt cuộc anh ta có biết
cô sẽ xấu hổ hay không, xấu hổ đó! “Tôi đi trước.” Tình cảnh xấu hổ này, một khắc cô cũng không muốn dừng lại lâu. “Đợi chút ~” anh lên tiếng gọi lúc cô muốn đi, Vô
Song quay đầu, có chút bực mình mà nhìn anh, còn có chuyện gì nữa. “Em cứ như vậy mà đi làm?” Ngón tay của anh chỉ chỉ
bàn chân của cô, rất trắng rất sạch sẽ, tối hôm qua Đông Tam Thiếu đã
ngâm rửa qua giúp cô rồi, nhưng vấn đề không phải ở chân của cô, mà là
không có mang giày. “Ách ~” Vô Song nhớ lại, giày của cô đã đưa cho Ngả Mễ rồi. “Chờ anh một chút.” Chờ anh một chút, có ý gì? Vô Song không hiểu mà nhìn anh, chỉ thấy anh đi tới trước tủ quần áo, sau đó lột khăn tắm xuống,
cô theo bản năng mà vội vàng nhắm mắt lại, dời tầm mắt đi, nhịp tim như
sấm đánh trống, nữa rồi, lại giở trò lưu manh! Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc lên,
sau khi mặc chỉnh tề , thì anh mở miệng gọi Vô Song, “Em qua đây.” “Làm gì?” Cô cũng không phải là sủng vật anh nuôi, tại sao phải nghe lời anh nói. “Muốn giày thì tới đây.” Anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía cô, Vô Song nhíu mày, rồi bất đắc dĩ bước tới phía anh. “Thắt giúp anh.” Anh đem một cái cà vạt màu lam đưa cho cô, môi mỏng nâng lên một nụ cười dịu dàng. “Anh tự mình thắt không được sao?” “Em thắt giúp anh mới có ý nghĩa.” Ý nghĩa của gia đình. Vô Song không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy anh cố ý làm phiền cô, do ăn nhờ ở đậu nên cô không thể không làm theo, làm
trái ý của anh, thua thiệt là cô, nhận lấy cà vạt của anh, Vô Song chuẩn bị thắt giúp anh, nhưng mà thân cô cao không đủ, cho dù nhón chân cũng
không đủ, Đông Bác Hải thấy bộ dạng cô sốt ruột cố hết sức nhón chân rất đáng yêu, nhịn cười không được, nên đưa tay nắm lấy eo thon nhỏ của cô, khẽ nghiêng thân hình cao lớn xuống, để cho cô với tới. “Phốc ——” Anh như vậy, lại khiến Vô Song nhịn không được mà bật cười, từ cổ áo anh đem caravat thắt lên cổ của anh. “Em cười cái gì?” Anh tò mò hỏi. “Không có gì.” Vô Song lắc đầu một cái, vừa thắt giúp anh vừa cúi đầu bật cười. “Nói, rốt cuộc là em đang cười cái gì.” Anh đột nhiên buộc chặt lấy hai tay của cô, đem cô dán chặt vào ngực, chóp mũi đụng
vào cô, hơi thở dịu dàng nam tính phất qua môi của cô, làm cho Vô Song
khẩn trương đến mức tim đập nhanh, mở to đôi mắt sáng ngời, vẫn lên
tiếng phủ nhận: “Thật sự không có cười cái gì.” “Chừng nào thì em mới có thể thành thật đây?” Mặc dù
anh đang cười, cũng không coi ra là cười lạnh, môi mỏng hạ xuống, Vô
Song lập tức lấy tay chặn anh lại, lông mày của anh trầm xuống, bất đắc
dĩ, cô chỉ có thể phun ra thật tình, “Tôi chỉ là nhớ đến một chuyện
cười.” “Chuyện cười gì?” “Anh thật sự muốn nghe?” “Ừ.” Anh gật đầu, nụ cười dịu dàng và cưng chìu mà anh cũng chưa từng nhận thấy. “Con kiến và hươu cao cổ mới vừa kết hôn đã làm thủ
tục li hôn, quan toà hỏi vì sao. Con kiến nói: “Có thể không ly hôn sao? Muốn hôn môi lại phải bò cả nửa ngày, mệt chết đi được!” Sau đó hươu cao cổ ở bên cạnh cũng mắng: “Mẹ nó, ly
hôn thì ly hôn, nhận cái hôn cũng phải cầm kính viễn vọng tìm nửa ngày
~! ! Vẫn không thể thở ~” “Ha ha ha, có phải rất buồn cười hay không.” Vô Song
lại tự nhiên cười lên, hoàn toàn không có chú ý tới khuôn mặt người đàn
ông đang tối lại. “Sao anh lại không cười?” Cười xong thì cô mới phát hiện người nghe không có cười, nên lúng túng. “Em so sánh anh giống như hưu cao cổ, anh có thể cười được sao?” Anh lạnh lùng mỉa mai và hỏi ngược lại. “Ách. . . . . .” Anh ta đã biết, thật thông minh! Môi mỏng lạnh lùng cong lên, anh nắm tay đang che môi anh, “Bà xã con kiến của anh, bây giờ thì để cho anh thí nghiệm một
chút, hôn em có phải cần kính viễn vọng hay không.” “Không. . . . . . ưm” câu nói kế tiếp đã bị anh nuốt xuống. **************************************** “Xích ——” xe tới cửa siêu thị thì thắng gấp lại, ở
trên đường xe toàn chạy như gió bão, Vô Song không có một chút hoảng sợ
nào, bình tĩnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế. “Em không sợ?” Đông Bác Hải kỳ quái hỏi. “Sợ cái gì, với tốc độ xe này của anh mà cũng có thể hù dọa người.” Nghe lời này của Vô Song, trong nghề nha! “Em biết lái xe?” Không phải là anh xem thường cô, mà là anh thật sự tò mò, cô vậy mà biết lái xe. “Trên thế giới có nước nào quy định người nghèo không thể lái xe không?” Không có nhỉ. Anh nhếch miệng cười một tiếng, “Em biết lái xe thì anh đưa cho em một chiếc.” “Cám ơn, vô công bất thụ lộc!” Vô Song cỡi dây an
toàn ra, rồi đẩy cửa xe ra, nhưng Đông Bác Hải đã đưa tay giữ cô lại ——