Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 112: Chương 112: yêu ở sự thực trước mặt (2)




“Gâu gâu.

.

.

.

.

.” Trong phòng bệnh vang lên một trận tiếng chó sủa, đã đánh thức Vô Song, Kiều Lệ Vũ ôm một con chó sư tử nhỏ đi tới, ngồi ở bên mép giường cô, thấy cô mở mắt, thì dịu dàng mà nói: “Đã đánh thức em?” “Thật đáng yêu nha.” Vô Song không nhìn anh mà nhìn sư tử nhỏ lông xù cười cười, trước kia cô mơ ước nuôi một con chó lông xù làm bạn, nhưng điều kiện trong nhà không cho phép.

“Thích, thì anh tặng cho em.” Kiều Lệ Vũ nói rất rộng lượng hào phóng, vốn là cố ý mua con chó này cho cô giải sầu.

“Thật, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha.” Vô Song đưa tay ôm lấy sư tử nhỏ từ trong ngực anh, vẻ mặt cười hồn nhiên.

Khó được cô có thể dứt bỏ không vui, Kiều Lệ Vũ cũng cười thỏa mãn, có thể làm cái gì đó cho cô, anh đều rất vui vẻ! “Đói bụng không, muốn ăn cái gì thì anh đi mua cho em.” Vô Song nhìn anh rồi nghĩ nghĩ, “Tôi muốn ăn cháo.” “Đựơc, em chờ anh một chút, anh sẽ trở lại lập tức.” Kiều Lệ Vũ vốn định sờ sờ đầu của cô, nhưng sợ cô sẽ để ý, nên bàn tay vươn ra rơi lên trên đầu sư tử nhỏ, anh đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài —— Nhìn bóng lưng anh có chút cô đơn, Vô Song đè nén nước mắt đang bừng lên, tim giống như là bị một tảng đá lớn đè ép, khó chịu thở không nổi.

Kiều Lệ Vũ à Kiều Lệ Vũ, rốt cuộc mặt nào mới thật sự là anh ~ Lúc đầu làm chuỵên tuyệt tình như thế, tại sao bây giờ lại đối với cô tốt như vậy? Là quan tâm thật sự không phải giả vờ, mà còn là phát ra từ trong lòng, Vô Song thấy được, sự quan tâm của anh là thật sự phát ra từ trong lòng.

Lau nước mắt, cô cầm lấy điện thoại đặt ở bên giường, mở điện thoại ra, bên trong có vài chục cuộc điện thoại Đông Bác Hải gọi tới, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì nước mắt đã nhịn không được mà vỡ đê rồi, cô để điện thoại xuống rồi ôm sư tử nhỏ xuống giường, muốn đi toilet.

“Uông Uông ~” Cô vừa để sư tử nhỏ xuống, thì nó liền sủa rồi chạy ra ngoài, Vô Song mang dép vào đuổi theo, “Tiểu đáng yêu, dừng lại, đừng có chạy lung tung.” Sư tử nhỏ chạy tới đại sảnh bệnh viện, dựa vào cái ghế mà đái, Vô Song không nhịn được mà nín khóc rồi mỉm cười, thì ra là nó mắc đái, cô nhẹ nhàng đi tới ngồi chồm hổm ở bên cạnh ôm lấy nó, “Tiểu đáng yêu, đại tiểu tiện tùy chỗ là sẽ bị tiền phạt đó, ha ha.” “Ô ô ~” Sư tử nhỏ hình như nghe hiểu, nên kéo lỗ tai lên, rồi ngoan ngoãn rúc vào trong ngực cô không ầm ĩ không quậy phá.

Vô Song đứng dậy, liếc mắt nhìn đại sảnh này, có bảy tám lối đi, cô mới vừa chạy quá nhanh nên quên là mình chạy từ đừơng nào tới, không tìm được đường trở về nên cô có chút bối rồi, ôm con sư tử nhỏ đi tới trứơc quầy bệnh viện hỏi thăm.

“Wase, trời ạ, đây cũng quá bạo lực đi.” “Đúng vậy, cô gái này cũng không biết vận cứt chó gì, mà có thể rơi vào đàn ông cực phẩm như Đông Tam Thiếu vậy, mình hâm mộ, ghen tỵ, hận ~” “Ai ~ mình cũng thế.” “Thật không ngờ, Đông Bác Hải luôn luôn không dính xì căng đan, lại có thể truyền ra hình khiêu dâm bạo lực như vậy, xem ra tin đồn về công tử nhà giàu của xã hội thượng lưu, sau lưng đều là cầm thú một chút cũng không sai.” “Ai ~ xem cái tin tức này, tôi lại nghĩ khoảng mấy ngày không được ăn.” Hai cô hộ sĩ ở trước quầy bệnh viện, hướng về phía tờ báo bàn luận ầm ĩ, mặc dù mặt cô gái trên báo đã đánh gạch đen, nhưng nửa người trên của cô ta căn bản đã lộ ra ngoài trọn vẹn, khuôn mặt ngươi đàn ông mặc dù không có chụp đựơc, nhưng bên cạnh có một hình nhỏ, không phải là hình cái đầu của người khác, mà chính là Đông Bác Hải, Đông Tam Thiếu .

“Ai ~ cô làm gì đấy?” Tay Vô Song run run cầm tờ báo đặt ở trên bàn của bọn họ lên, cẩn thận đọc, hai cô hộ sĩ ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy mặt cô đầy nước mắt, mi tâm run rẩy, con sư tử nhỏ trong ngực bị cô làm đau nên ‘ Uông Uông ’ kháng nghị.

“Cô ấy sao thế?” Cô hộ sĩ này hỏi cô hộ sĩ kia.

“Mình làm sao biết, đoán chừng là người ái mộ Đông Tam Thiếu, thấy anh ta có tin vui mới, nên không chịu nổi đả kích chứ sao.” Cô hộ sĩ kia suy đoán.

“Ừ, có lý.” “Ô ô.

.

.

.

.

.” Tay cô buông lỏng, nên sư tử nhỏ rơi trên mặt đất, ngã đau ô ô gào thét.

Đem tờ báo vò thành một cục, Vô Song hung hăng ném nó ra ngoài, vùi mặt rồi từ từ ngồi xổm người xuống, vùi đầu vào đầu gối khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Tại sao anh lại đối với cô như vậy, tại sao, tại sao.

.

.

.

.

.

“Vô Song ~ Vô Song ~” ở trong phòng không tìm được người nên Kiều Lệ Vũ đang hốt hoảng tìm cô khắp nơi, anh lộn trở lại đại sảnh thì thấy người ngồi chồm hổm trên mặt đất rất giống Vô Song, anh đi tới nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Vô Song.” “Ai ai ai, tiên sinh, anh là thân nhân của vị bệnh nhân này.” Một cô hộ sĩ kéo anh hỏi.

“Đúng, là tôi.” Kiều Lệ Vũ gật đầu nói, cơ bản anh có thể xác định cô chính là Vô Song, bởi vì trên tay cô có mang một chiếc nhẫn kim cương rất to.

“Cô ấy chắc là ngừơi ái mộ Đông Tam Thiếu, Đông Bác Hải đi, mới vừa rồi cô ấy nhìn thấy hình khiêu dâm của Đông Tam Thiếu, thì sau đó bộ dạng giống như điên, khóc đến mức dọa người nha.” “Cô ấy không phải là người ái mộ Đông Bác Hải, cô ấy là.

.

.

.

.

.” Kiều Lệ Vũ vừa định thay Vô Song giải thích, nhưng lại nghĩ làm gì phải giải thích với các cô này, anh thật là giận đến hồ đồ rồi.

Anh ngồi xổm người xuống ôm lấy Vô Song, an ủi: “Vô Song, bác sĩ nói em không thể tức giận, như vậy đối với thai nhi thật sự không tốt, ngoan, đừng khóc.” “Ô ô.

.

.

.

.

.” Nói tới hài tử cô càng hơn thương tâm, đứa bé này tới thật không đúng lúc, thật không đúng thời điểm.

“Đựơc rồi, đừng khóc.” Kiều Lệ Vũ vuốt tóc của cô, không biết nói gì mới có thể an ủi cô, tờ báo buổi sáng anh đã thấy.

“Lệ Vũ, em đau quá.” Hồi lâu, Vô Song mới nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mắt đã sưng đỏ giống như con thỏ.

“Chỗ nào đau, bụng sao?” Kiều Lệ Vũ lo lắng hỏi.

“Nơi nào cũng đau, Lệ Vũ em thật là loạn, em thật sự không biết nên làm sao đây.” Cô khóc đến mức không biết làm sao, yếu ớt giống như thủy tinh nhỏ dễ vỡ, giống như đứa trẻ bị lạc ở trong rừng rậm, không biết thuộc về nơi nào.

“Vô Song, anh mang em rời khỏi anh ta có được hay không, cho dù em không còn yêu anh cũng không sao, cả đời chúng ta đều chỉ làm bạn, để cho anh chăm sóc em cả đời.” Kiều Lệ Vũ ôm cô, nghiêm túc cam kết.

“Lệ Vũ ~” đầu óc của cô thật loạn ~ rất loạn.

“Vô Song, anh ta không thích hợp với em.” “.

.

.

.

.

.” Ngực của Vô Song bị tắc nghẽn nói không ra lời, chỉ có run rẩy, cô thật sự cần thời gian suy tính ~ “Chúng ta trở về phòng thôi.” Kiều Lệ Vũ ôm lấy cô, mới một đêm, mà cô đã nhẹ đi rất nhiều.

Trở về phòng, Kiều Lệ Vũ đặt cô lên giường bệnh, Vô Song lên tiếng nói: “Lệ Vũ, để cho em yên lặng một mình một chút được chứ?” Anh chần chờ.

.

.

.

.

.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không làm việc gì ngốc đâu, tôi không có yếu ớt như vậy.” Vô Song kéo ra nụ cừơi nhạt.

“Đựơc, đói bụng thì gọi anh.” Kiều Lệ Vũ gật đầu một cái, rồi lui ra khỏi gian phòng.

Vô Song ngồi dậy ôm hai chân, cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, cô không muốn khóc nhưng nước mắt cũng không chịu khống chế mà chảy xuống, cô không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào một chỗ, nhớ lại từng ly từng tý thân mật với Tam Thiếu ~~ Nhìn chiếc nhẫn trong tay, cô mới chợt nhớ anh chưa bao giờ nói qua một câu với mình: anh yêu em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.