Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 162: Chương 162: Tin nhắn bị xóa




"Sao anh lại kéo em?" Cố Bảo Bảo bị anh kéo đi, giùng giằng nói: "Sắp ăn cơm rồi, em phải vào bếp giúp... ưm..."

Những câu còn sót lại đều bị môi anh lấp đầy, cái lưỡi bá đạo xộc vào quấy nhiễu khiến cô hít thở khó khăn...

"Mẹ, ba, hai người phải trốn kỹ nhé, nếu để con và Nhạc Nhạc bắt được thì ba mẹ sẽ bị bóp mũi đó, hì hì!"

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi có tiếng Hoan Hoan truyền đến cô mới nghĩ đến việc giãy ra.

Trán anh dựa vào trán cô, cười tà mị: "Đừng lên tiếng, nếu không sẽ bị bóp mũi đấy!" Anh ôm chặt cô, hai người cùng trốn vào một bụi cây xanh thấp.

"Anh làm gì thế!"

Lá rơi đầy lên đầu Cố Bảo Bảo, cô kháng nghị: "Là anh muốn chơi trốn tìm với Nhạc Nhạc mà, làm gì lại kéo cả em theo?"

Song nhìn lại anh cũng không khá hơn cô chút nào, khắp người toàn lá cây. Nghĩ lại dáng dấp bình thường anh ở công ty, rồi nhìn bộ dạng lúc này, cô thật muốn bật cười.

"Đừng có cười!"

Mục Tư Viễn vội vã che miệng cô, hất cằm về phía trước ra hiệu hai đứa bé đến rồi.

Quả nhiên cô ngay lập tức nghe được tiếng bước chân.

"Anh ơi, chia nhau tìm đi!"

Nhạc Nhạc bây giờ tỏ ra rất có thiên phú chỉ huy.

Nghe tiếng bước chân chia ra hai bên, Cố Bảo Bảo khẽ cười.

Mục Tư Viễn nhướng đôi mày rậm: "Vui chứ?"

Cô bỗng hiểu ra ý của anh. Anh làm vậy cũng là vì để cô vui sao?

Chưa kịp nghĩ thêm thì giọng nói non nớt vui sướng của Nhạc Nhạc bỗng vang lên phía sau: "Ba, mẹ, con tìm được rồi!"

Bị tìm được rồi!

Cô lườm anh, xem anh chọn chỗ nào kìa!

Anh không để bụng, chui ra ngoài kêu lên: "Woa, Nhạc Nhạc giỏi quá!"

Anh nhấc bổng Nhạc Nhạc lên cao, Nhạc Nhạc tức khắc trở thành một tiểu anh hùng!

"Bay lên nào, bay lên nào..."

Tiếng cười của Nhạc Nhạc vọng khắp cả vườn khiến cho buổi chiều hôm nay trở nên cực kỳ vui vẻ.

Cố Bảo Bảo phát ra tiếng cười từ trong nội tâm, cô bắt đầu có vô vàn chờ mong với hành trình đi Disneyland ngày mai.

***

Máy bay bắt đầu cất cánh

Nghe tiếng ù ù bên tai, hai má Nhạc Nhạc hồng lên, cặp mắt to sáng ngời toát lên vẻ cực kỳ hưng phấn.

"Hây ya!" Bé quơ múa hai tay, reo hò: "Đánh quái thú đi!", chọc cười những hành khách bên cạnh.

Hoan Hoan chen ngang: "Nhạc Nhạc, chưa đánh được quái vật thì cô chú đã cười em rồi đó!"

Hừ!

Nhạc Nhạc chu miệng lườm anh, nói xấu: "Anh thối, không giúp em!"

"Nhạc Nhạc."

Cố Bảo Bảo nói lời yêu thương: "Đánh quái vật cần rất nhiều sức lực, không bằng bây giờ con ngủ một giấc, hồi phục tinh thần cho khỏe đã được không?"

Dạ!

Nhạc Nhạc gật đầu hôn mẹ. Bé biết mẹ là người hiểu bé nhất trên đời này mà!

Đắp chăn cho Nhạc Nhạc xong, cô ngẩng lên đón nhận ánh mắt anh từ hàng phía trước. Ánh mắt thâm thúy ấy như mang theo sức hút kỳ lạ, hút lấy linh hồn người ta.

Người nào lần đầu tiên nhìn thấy chúng sẽ cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng cô lại đỏ mặt.

Bởi vì vào mỗi tối khi anh ôm cô, hôn cô thì đều dùng ánh mắt đó.

"Anh nhìn cái gì?" Cô hờn dỗi nhìn xuống dưới.

Trong đầu cô đang thấy may mắn vì không nghe theo anh ngồi máy bay tư nhân của chú Mục. Bằng không ở địa bàn của anh thì chẳng phải anh sẽ càng muốn làm gì thì làm sao?

Còn bây giờ, trong khoang máy bay có vô số hành khách dường như cũng không trói buộc gì anh được, anh rất nghiêm túc nhìn cô đến nỗi khiến Hoan Hoan ngồi cùng hàng với anh cũng không nhịn được phải quay ra hỏi: "Ba đang nhìn gì thế ạ?"

Anh cười. "Hoan Hoan, ba đang nhìn mẹ đó, con nói mẹ có đẹp không?"

"Đẹp ạ!"

Hoan Hoan lập tức gật đầu: "Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới!"

Mục Tư Viễn gật đầu hài lòng: "Vậy sau này con có muốn tìm một cô gái xinh đẹp giống mẹ không?"

Hoan Hoan nghiêng đầu nghĩ, chợt than thở: "Ba ơi, con không tìm được!"

"Tại sao?"

Mục Tư Viễn thấy lạ, Cố Bảo Bảo cũng ngạc nhiên.

Hoan Hoan nghiêm trang nói: "Vừa rồi con đã nói mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới, cho dù con tìm được một cô vợ xinh đẹp thì cũng không thể đẹp bằng mẹ được!"

Mục Tư Viễn bật cười.

Hành khách đều quay lại nhìn gia đình vui vẻ ấy, thấy thế Cố Bảo Bảo xấu hổ.

"Anh làm ba kiểu gì thế!"

Cô đành phải chuyển cơn giận sang Mục Tư Viễn. "Còn không để Hoan Hoan ngủ, lát nữa làm sao con còn tinh thần nữa?"

"Vâng, vâng, tuân lệnh bà xã đại nhân!" Nói xong anh cùng Hoan Hoan nghiêng đầu ngủ.

di..ễn-đa..n_l[e]q..úy+đ[ôn]

Một bà cụ bên cạnh mỉm cười nói với cô: "Con gái à, con có phúc lắm đó!"

Có phúc? Cố Bảo Bảo sửng sốt, sau đó cười nói: "Con cám ơn."

Nhưng cô thật sự có phúc ư?

Nhắm mắt lại đi ngủ, cô không muốn nghĩ nhiều nữa.

***

Công viên Disneyland vô cùng lớn, chỉ mới đi dạo Thế giới mộng ảo và Thế giới hoạt hình một vòng mà hai đứa bé vốn cực kỳ hưng phấn đã ngủ thiếp đi trong lòng ba mẹ.

Nhìn đồng hồ đã 5 giờ chiều, Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn bế hai đứa về khách sạn.

Khách sạn là sản nghiệp của tập đoàn Mục Thị, hiển nhiên phòng tốt nhất sẽ để lại cho tổng giám đốc.

Căn phòng rộng 160m, bố trí như phòng thượng hạng, thiết bị xa hoa, mọi thứ đầy đủ như ở nhà.

"Mẹ!"

Bật đèn treo thủy tinh ở phòng khách lên, Nhạc Nhạc xoa mắt tỉnh lại, miệng hỏi: "Mickey... đâu rồi?"

Cố Bảo Bảo cười: "Nhạc Nhạc về nhà, Mickey cũng về nhà."

Bé đó, khi còn ở nhà còn xem thường anh trai thích chuột Mickey, vào đến Thế giới hoạt hình Mickey liền vứt ngay thân phận "Chiến sĩ công lý" lên chín tầng mây, cả súng đồ chơi cũng quẳng đi.

"Mẹ."

Hoan Hoan cũng tỉnh ngủ, còn chưa kịp nói thì cái bụng đã "ùng ục" lên tiếng trước.

Nhạc Nhạc lập tức ôm bụng, hoàn toàn tỉnh táo: "Mẹ, anh đói bụng, Nhạc Nhạc cũng đói bụng!"

"Được rồi!"

Cố Bảo Bảo cởi áo vét cho hai đứa, nói với Mục Tư Viễn: "Anh Tư Viễn, anh đi gọi đồ ăn nhé, em tắm cho hai đứa trước."

Mục Tư Viễn gật đầu, lại nói: "Cứ ăn trong phòng thôi."

Anh cởi áo khoác: "Em tắm cho chúng đi, sau đó anh cũng phải tắm."

Cô đáp ứng rồi mới phát giác không đúng. Mắt nhìn anh, việc anh tắm thì có quan hệ gì với việc cô tắm cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc?

Trong phòng không phải có đến hai phòng tắm à?

di..ễn-đa..n_l[e]q..úy+đ[ôn]

"Ba."

Hoan Hoan cũng cảm thấy kỳ quái: "Lúc ba tắm cũng cần mẹ giúp sao ạ?"

Mục Tư Viễn nghiêm trang gật đầu: "Đương nhiên."

Cô bỗng hiểu ý anh, mặt đỏ hồng, lén lườm anh bảo anh đừng nói nữa.

Thế nhưng Hoan Hoan lại hỏi: "Ba ơi, nhưng trước đây ba tắm không cần ai giúp mà!"

Nhìn gò má đỏ hồng của cô, Mục Tư Viễn nén cười, đáp lại: "Trước là do ba chưa lấy mẹ, giờ khác rồi. Con phải biết rằng, sau khi đàn ông lấy vợ sẽ cần bà xã..."

"Còn không mau đi gọi đồ ăn?"

Cô sốt ruột ném áo của Nhạc Nhạc cho anh: "Mau đi đi, nhớ lấy canh đó!"

Rốt cuộc anh không nhịn được mà bật cười, cũng không trêu cô thêm, đi ra gọi điện.

"Cần bà xã làm gì ạ?"

Hoan Hoan vẫn không ngại học hỏi.

"Không có gì đâu."

Cố Bảo Bảo nói: "Chúng ta đi tắm thôi nào."

May là trong phòng tắm đầy hơi nóng khiến mặt hai đứa bé đỏ hồng. Bằng không, nếu Hoan Hoan truy hỏi vì sao mặt cô đỏ, cô thật không biết nên trả lời thế nào!

"Bảo Bảo!"

Bỗng tiếng anh từ ngoài phòng tắm vọng vào: "Anh xuống dưới lầu đây, hai mươi phút sau sẽ lên."

Cô đáp ứng.

Trước đó anh có nói, bình thường anh rất ít khi quản công việc khách sạn, nếu hôm nay đã tới thì anh cũng muốn đi xung quanh xem thế nào.

Nhưng mà hai mươi phút có thể xem được bao nhiêu chứ?

Cô cười nhạt, chẳng lẽ anh muốn đi tuần tra lần lượt?

"Được rồi!"

Đợi người phục vụ bưng thức ăn vào, cô liền dùng vòi phun nước sạch sẽ cho chúng, sau đó đưa cho hai đứa một bộ đồ ngủ.

Chẳng những là Hoan Hoan, bây giờ Nhạc Nhạc cũng đã tự mặc quần áo được rồi.

Hai đứa nhanh chóng mặc đồ xong xuôi, một đứa ôm lấy chân cô, giả bộ đáng thương hỏi: "Mẹ ơi, bây giờ đã có thể ăn cơm chưa ạ?"

"Được rồi!"

Cố Bảo Bảo bóp má chúng. "Các con vào nhà ăn đi, thức ăn đã dọn sẵn lên bàn rồi."

"Vâng ạ!" Cả hai đứa bé cùng reo hò.

Hôm nay chỉ lo chơi, trưa cũng không chịu ăn, lúc này tất nhiên sẽ đói bụng lắm!

Cô vào phòng khách, vẫn không thấy Mục Tư Viễn.

Bảo là hai mươi phút mà giờ đã qua hai mươi lăm phút rồi!

Cô lấy điện thoại định gọi cho anh thì nghe thấy tiếng tin nhắn "bíp" từ ghế sofa.

Điện thoại anh để trong túi áo khoác?

Cô thử tìm trong túi, quả nhiên có điện thoại của anh.

Sao anh ra ngoài mà cũng quên mang cả di động vậy?

Cô nhíu mày, lơ đãng thấy người gửi tin nhắn đến là thư ký chủ nhiệm.

Anh đi du lịch, thư ký chủ nhiệm gửi tin nhắn đến đương nhiên là báo cáo công việc.

Cô cũng biết năng lực của thư ký chủ nhiệm rất giỏi. Nếu không phải chuyện khẩn cấp thì cô ấy sẽ không quấy rầy kỳ nghỉ của cấp trên.

Nghĩ vậy, Cố Bảo Bảo không khỏi lo lắng công ty có chuyện gì đó, bất giác mở tin nhắn ra.

-- Mục tổng, xin lỗi đã quấy rầy kỳ nghỉ của anh. Nhưng chuyện này liên quan đến cô Trịnh, tôi không thể không báo lại cho anh biết. Tin mới nhất, tình huống nợ nần của công ty Hằng Mỹ gay go hơn nhiều so với chúng ta nghĩ, nếu tiếp tục giữ thư trái quyền sẽ làm ông Trịnh mất cả tiền thuốc men. Tình huống là như vậy, làm sao giải quyết xin anh đưa chỉ thị --

Cô ngơ ngác, trong đầu bỗng hiện lên lời Tuế Tuế đã nói -- Đi lần này sẽ có lần tiếp theo, bây giờ vào bệnh viện thì hay rồi, chuyện này sẽ không có ngày kết thúc --

"Mẹ ơi, đến ăn cơm ạ!"

Giọng nói của Nhạc Nhạc kéo cô về thực tại.

Cô không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, chẳng qua là buồn phiền vì sao mình lại xem tin nhắn này.

Giả vờ như không biết có phải một cách tốt?

Nhưng phải làm sao đây? Tin nhắn đã vào trạng thái đã đọc, bất kể thế nào anh cũng sẽ biết là cô đã đọc tin nhắn!

Cô rất lo sợ, rất hoảng loạn. Cô không ngờ, cô hoàn toàn để ý đến điều này.

Cô không muốn bị kéo vào trong bất cứ chuyện gì giữa anh và Trịnh Tâm Du!

Đúng lúc này điện thoại lại vang lên tiếng "bíp".

Tin nhắn lại được thư ký chủ nhiệm gửi đến.

Trong tâm cô chợt nhớ đến khi cô còn làm ở phòng thư ký có biết một thói quen của thư ký chủ nhiệm.

Khi Mục Tư Viễn đi công tác bên ngoài mà cô ấy không tiện gọi điện báo cáo chuyện gấp thì sẽ gửi tin nhắn, hơn thế còn gửi hai tin để chắc chắn anh nhận được.

Cho nên nội dung tin nhắn chưa đọc này giống hệt tin nhắn cô vừa xem.

Hít sâu một hơi, cô đưa ra quyết định, nhanh chóng xóa tin nhắn cô đã đọc!

Sau đó cô bỏ lại điện thoại về chỗ cũ rồi đến phòng ăn.

"Mẹ ơi, sườn ngon lắm ạ!"

"Mẹ ơi, bánh sủi cảo cũng ngon lắm!"

Nghe Hoan Hoan Nhạc Nhạc vui sướng giới thiệu, cô cố nặn ra một nụ cười, cầm lấy đôi đũa mà tay lại run rẩy.

Đúng vậy, ngay khi xóa tin nhắn kia đi, cô đồng thời đã tự đánh cuộc với chính mình.

Nếu anh thấy tin nhắn, chú ý tin nhắn chỉ có một, điều này không phù hợp với thói quen của thư ký chủ nhiệm. Vậy cô sẽ để bản thân tin rằng Trịnh Tâm Du thật sự không còn quan trọng như anh nói. Còn nếu...

Anh đọc tin nhắn xong đã hoảng loạn sốt ruột quên cả thói quen của thư ký chủ nhiệm, chỉ chú ý đến sự việc trong tin nhắn, vậy thì cô... nên làm gì đây?

"Bảo Bảo!"

Bất chợt anh đi vào.

Cô nhất thời ngây ra không biết nên nói gì, làm gì.

May là Nhạc Nhạc đã lập tức dời tầm mắt anh đi, kêu lên: "Ba ăn cơm!"

Anh xoa đầu hai đứa bé, kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Cố Bảo Bảo.

"Bảo Bảo, sao em không ăn?"

Anh nắm tay cô nhéo một cái.

"Em... em ăn đây!"

Cô vội rút tay lại, cầm lấy đũa.

Cô ấy làm sao vậy?

Không tập trung, ánh mắt cũng ảm đạm?

Mục Tư Viễn nghi hoặc.

"Bảo Bảo, thức ăn có ngon không?"

Anh tìm một chủ đề, hi vọng cô nói chuyện với mình.

Anh phát hiện mình rất sợ khi thấy ánh mắt phiêu hốt ấy của cô. Giống như đêm đính hôn, khi cô nói cô muốn đi cũng lộ ra ánh mắt như thế!

Mắt cô tập trung trên gương mặt anh. "Cũng được!"

Anh gắp thức ăn vào bát cô. "Vậy em ăn nhiều một chút, cái này, cái này..."

Thoáng cái đã gắp rất nhiều.

Một lúc sau, Hoan Hoan đặt bát đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, lễ phép nói: "Thưa ba mẹ, con ăn xong rồi, ba mẹ cứ từ từ ăn ạ!"

Nhạc Nhạc cũng bắt chước theo. "Thưa ba mẹ, Nhạc Nhạc cũng ăn no rồi!"

Cố Bảo Bảo gật đầu, đứng dậy định dẫn chúng ra phòng khách thì bị Mục Tư Viễn kéo lại.

"Hoan Hoan Nhạc Nhạc, phòng các con ở bên trái phòng khách, trong đó có truyện, cũng có cả tivi, các con tìm được chứ?" Anh hỏi.

"Được ạ!"

Nghe đến có truyện đọc, Hoan Hoan rất vui, lập tức kéo Nhạc Nhạc đi tìm phòng.

Cố Bảo Bảo cười, tiếp tục ăn thì bị anh siết cằm.

Cô sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú đã xít lại gần, không nói một câu đã hôn cô.

"Này..."

Cô cuống cuồng đẩy anh ra. "Hoan Hoan Nhạc Nhạc mới đi mà..."

Chúng lúc nào cũng có thể quay lại.

Anh không nghe, ngược lại ôm lấy eo cô, hôn từng cái lên má, lên xương sườn, lên cổ...

"Bảo Bảo, đã bỏ qua một tối rồi..."

Tiếng nỉ non kèm theo những nụ hôn nóng bỏng: "Em biết là mỗi ngày anh đều muốn..."

Tối qua khi đến nơi thì đã hơn tám giờ tối, mệt nhọc do đi đường dài cộng với cả phải dỗ Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi ngủ nên cô vừa lên giường đã thiếp đi làm anh không đành lòng lại khiến cô "mệt" thêm.

Nhưng tối nay, anh không chuẩn bị sẽ để mình "vất vả" như vậy nữa!

Mặt Cố Bảo Bảo đỏ rực, nhưng giờ cô không có chút tinh thần, người né sang một bên tránh nụ hôn của anh.

"Anh Tư Viễn, em... rất mệt." Mắt cô rũ xuống.

Mục Tư Viễn có chút ngạc nhiên.

Mấy ngày nay tới giờ, dù cô xấu hổ nhưng chưa bao giờ cự tuyệt anh!

Hôm nay cô ấy thật sự mệt à? Hay là có chuyện gì đó?

"Vậy mau ăn cơm rồi đi tắm xong nghỉ ngơi sớm được không?" Anh dịu dàng nói, đè những nghi ngờ trong lòng xuống.

Cố Bảo Bảo gật đầu, tiếp tục ăn.

Nhưng thức ăn có vị gì, cô thật sự không có tâm đâu mà thưởng thức!

Ăn xong cơm tối, cô như mọi khi sẽ kể chuyện cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc.

Nhưng vào phòng bọn trẻ mới thấy hai đứa bé đã gục đầu xuống ngủ, một đứa ở đầu giường còn một đứa ở cuối giường.

"Mấy cái đứa nghịch ngợm này!"

Cô chịu thua, lại cười yêu bế chúng vào chăn, sau đó ngồi bên cạnh mép giường nhìn gương mặt phấn hồng của hai đứa.

Qua một tháng nữa, chúng sẽ được sáu tuổi!

Bình thường cô không để ý, bây giờ nhìn kỹ mới thấy hai khuôn mặt càng ngày càng giống ba!

Nhưng dù là vậy thì các cong cũng vĩnh viễn là bảo bối của mẹ đúng không?

Chỉ thuộc về mẹ mà không phải bất kỳ một người phụ nữ nào khác!

Khóe mắt cô cay cay!

Cô vừa đau lòng vừa vui mừng hôn lên mặt chúng.

Ra khỏi phòng bọn trẻ, cô vẫn thấy anh đang ngồi ở sofa phòng khách.

Bên cạnh anh chính là áo khoác. Anh đã lấy điện thoại ra rồi à, anh đã thấy tin nhắn chưa?

"Chúng ngủ rồi à?"

Câu hỏi của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô ngẩng lên, ánh mắt mang theo chút ngỡ ngàng.

Một lúc sau cô mới ý thức anh đang hỏi gì, vội vã gật đầu.

Anh không bỏ qua vẻ sững sờ đó của cô, nhưng rốt cuộc cô làm sao?

Vừa rồi cô vào phòng, anh vẫn ngồi chờ ở đây, anh nhất định phải biết!

Nhưng mà, anh sẽ từ từ... từ từ tìm hiểu nó.

"Chúng ta đi tắm rồi ngủ thôi!"

Anh đứng dậy kéo tay cô vào phòng tắm.

Cô ngây ngốc đi theo anh hai bước mới nghĩ đến là phải nói: "Anh.. Anh tắm đi, em dùng phòng tắm khác..."

Tư thế nắm tay cô biến thành cái ôm thật chặt, mặt anh gần sát cô: "Sao thế? Không muốn tắm cùng anh à?"

Cô đang muốn giải thích thì anh đã nhếch môi: "Khó mà làm được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.