Anh mở vòi nước, tình cảnh y hệt như lần trước, cô lắc đầu: "Anh... Tư Viễn, em hơi mệt, tắm qua một lúc là được!"
"Được thôi!" Anh tiện tay tắt nước ở bồn đi.
Thấy thế, Cố Bảo Bảo tiến tới đóng cửa kính phòng tắm lại.
Tốc độ của cô rất nhanh, tất nhiên là muốn đóng cửa kính lại, không muốn
tắm cùng với anh. Vậy mà vẫn bị tay anh chặn lại, đôi mắt đong đầy ý
cười nhìn cô: "Bảo Bảo, em muốn chặn anh ở bên ngoài à?"
Trên khóe môi anh hiện lên ý cười.
Trong cô nhất thời hoảng loạn, bối rối nhìn anh.
Không phải do kháng cự và khẩn trương, mà là bởi vì...
Nụ cười trên gương mặt đẹp trai ấy quá cuốn hút!
"Bảo Bảo!"
Anh nhảy vọt vào, hai cánh tay mở ra chặn cô lại bên trong bức tường kính.
"Em đang chơi trò gì với anh thế hả?" Nụ cười của anh vừa dịu dàng vừa tà mị, đôi mắt thâm thúy hút lấy linh hồn cô.
Người cô dính vào cửa kính, ngẩng đầu nhìn anh.
Gương mặt quen thuộc đã không thể quen thuộc hơn, mỗi khi chăm chú nhìn nó lại mang đến một sự rung động.
Cô chính là vậy, yêu người đàn ông này như thế.
Yêu đến mức dù đau khổ cũng muốn ngừng mà không được.
"Anh Tư Viễn!" Cô nghiêng người đến trước, ôm chặt lấy anh. Dùng toàn bộ sức lực, như muốn kéo anh vào bên trong thân thể mình.
"Anh Tư Viễn!"
Cô muốn nói cô không muốn mất anh, cô không muốn trong lòng anh còn vị trí cho người khác.
Nước mắt trào ra, cô lại không nói nên lời.
"Bảo Bảo, em làm sao thế?" Anh nâng gương mặt đầy nước của cô lên, đau lòng
hỏi: "Có phải anh đã làm sai điều gì khiến em đau lòng không?"
Cô lắc đầu, không muốn nói gì hết.
Anh cuống cuồng: "Rốt cuộc em làm sao thế Bảo Bảo?"
Cô vẫn lắc đầu, cặp môi tiếp xúc với môi anh.
Trừ lần đầu tiên giữa bọn họ, cô chưa từng chủ động dùng môi chạm vào anh thế này.
Anh ngẩn ra, cô đã học theo anh, lưỡi cạy hàm răng anh ra, quấn lấy lưỡi anh.
Bé con, em gấp đến vậy à?
Anh cười, trượt tay xuống ôm lấy eo cô, một tay giữ ót cô, lập tức đảo khách thành chủ.
Hơi thở nóng bỏng đòi hỏi lập tức cuốn lấy những nỗi lo sợ, hồi hộp, bất
an, hoang mang... bao gồm cả linh hồn cô đều biến thành dục vọng cuồng
nhiệt.
Cô mang theo chút suy nghĩ tuyệt vọng, có lẽ chỉ vào giờ phút này, cô mới có thể hoàn toàn có anh cho riêng mình...
Ý nghĩ này sau đó đã bị sự nhiệt tình như nước chảy cuồn cuộn gột sạch...
Bỗng, không biết là ai không cẩn thận chạm vào vòi nước, nước nóng liền ào ào đổ xuống dội ướt hai người.
Nhưng cả hai không quan tâm, trong mắt họ chỉ còn đối phương, dư lại là sự khao khát vô tận...
Với cô, anh luôn có cảm giác không đủ, sự mềm mại của cô luôn như đóa hoa nở rộ không giữ lại chút nào với anh.
Màn đêm tĩnh lặng, dưới ngọn đèn cam ấm áp, hai trái tim quấn chặt lấy nhau.
Nhờ ánh mặt trời bên ngoài rọi vào, Cố Bảo Bảo đờ người nhìn những dấu đỏ nhạt trên cánh tay.
Phía trên tủ đầu giường có một tờ giấy do anh để lại -- Bảo Bảo, anh ra ngoài một lúc, em dậy rồi thì gọi cho anh --
Dù là vậy, nhìn chỗ trống bên cạnh mình, trong lòng cô vẫn cảm thấy mất mát.
Cô còn nhớ, tối qua khi cô mơ màng thiếp đi thì đã năm giờ sáng.
Ấy vậy anh vẫn như một đứa bé tham ăn lăn lộn trên người cô, sau khi bị cô đẩy ra thì hai người mới đi ngủ.
Còn bây giờ mới hơn chín giờ sáng, anh có chuyện gì gấp mà ngay cả thời gian ngủ bù cũng miễn?
Cô nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm.
"Mẹ ơi, mẹ ơi!" Những giọng nói lanh lảnh vang lên, Hoan Hoan Nhạc Nhạc gõ cửa muốn vào.
Cô khẩn trương lấy đồ ngủ, sau đó lại chui vào chăn.
"Mẹ ngủ nướng, xấu hổ xấu hổ!" Nhạc Nhạc bò lên, cũng chui vào chăn.
" Nhạc Nhạc đừng làm rộn." Cô hoảng hốt nói. "Mẹ dậy rồi đây."
Hoan Hoan nhíu mày: "Nhạc Nhạc, em quên ba đã dặn gì à? Mẹ không thoải mái, chúng ta không được ầm ĩ làm phiền giấc ngủ của mẹ!"
"Em muốn nằm với mẹ!"
Nhạc Nhạc kháng nghị, chớp mắt, lập tức nghĩ đến một biện pháp điều hòa.
"Mẹ ơi!" Bé vỗ lên chăn, cười nói: "Mẹ ngủ đi!"
Sau đó bé ngồi ở đầu giường, bật ti vi: "Nhạc Nhạc xem ti vi!"
"Vậy còn được!" Hoan Hoan gật đầu, cũng ngồi xuống cạnh em.
Cố Bảo Bảo thở phào, vội vàng mặc đồ trong chăn, nói: "Các con ăn sáng chưa?"
"Rồi ạ!"
d.đ.l.q...đô.n
Nhạc Nhạc gật đầu, còn nói: "Mẹ ơi, bữa sáng ba để ở ngoài đó ạ!"
Cô gật đầu, tay sờ lên tóc.
Cô còn nhớ tối qua tóc bị nước dội ướt, nhưng lúc này lại khô ráo.
Chẳng nhẽ tối qua, những tiếng ù ù khó hiểu bên tai cô thật ra là anh đang giúp cô sấy tóc ư?
Từng chuyện xảy ra tối qua hiện lên trong đầu, mặt cô bắt đầu đỏ lên.
"Ồ, viên kim cương lớn quá đi mất!"
Tiếng kinh ngạc thán phục của Hoan Hoan cắt ngang suy nghĩ của cô.
Trên ti vi đang chiếu một viên kim cương tuyệt mỹ, họ nói bằng tiếng Anh, Hoan Hoan rất có hứng thú cho nên không đổi kênh.
Cô xem một lúc cũng hiểu ra đây là một buổi đấu giá truyền hình trực tiếp.
Viên kim cương đang đấu giá lúc này là viên lớn nhất trên thế giới, nó từng
nằm trong tay hoàng thất Anh Quốc, qua tay nhiều người mới đến được buổi đấu giá, chỉ giá sàn của nó thôi cũng đủ khiến người ta líu lưỡi.
Nhạc Nhạc nghe không hiểu, buộc phải hỏi: "Anh ơi, cái gì vậy?"
Hoan Hoan dùng tay tạo thành hình máy bay, thở dài: "Nhạc Nhạc, em có biết
không, viên kim cương nhỏ này có thể đổi lấy vô số máy bay đồ chơi đó,
Thế giới của trẻ con thật đơn giản!
Cố Bảo Bảo cười khẽ, tiếp tục mặc đồ trong chăn, bên tai thì nghe những người có tiền báo giá.
Nghe một lúc, hình như có một người luôn báo giá lớn hơn những người khác 1 triệu, có vẻ nhất định phải giành được nó.
Cô nhìn lên ti vi, máy thu hình đúng lúc quay qua người này.
Người đó có hơi quen mắt, nhưng máy quay lại dời sang chỗ khác. Chắc do người kia cũng là người Hoa!
Sau khi mặc đồ xong, cô xuống giường vào phòng tắm.
"Ba tỷ lần thứ nhất, ba tỷ lần thứ hai, ba tỷ lần thứ ba!"
"Thành giao! Tiên sinh, viên kim cương giờ đã là của anh!"
Một tràng tiếng vỗ tay vang lên.
Vật đấu giá tiếp theo được đưa ra, người giành được viên kim cương đứng dậy rời đi.
Anh ta rẽ vào cánh cửa bên trái phòng đấu giá, rồi lại vào một căn phòng nhỏ không ai thấy.
Hai nam một nữ đang đợi bên trong phòng.
Anh ta cung kính nói với một người đàn ông trong đó: "Mục tổng, đã làm xong."
Mục Tư Viễn mỉm cười: "Làm tốt lắm."
Anh nhìn sang thư ký chủ nhiệm: "Lát nữa cô đi ghi vào sổ, đóng gói viên kim cương rồi đưa đến khách sạn, tôi về trước."
Ba người còn lại gật đầu, đồng thanh: "Mục tổng đi thong thả!"
Mục Tư Viễn bước mau ra khỏi phòng đấu giá, trong đầu luôn đoán xem nét mặt sau khi Cố Bảo Bảo nhận được món quà này sẽ thế nào.
Cô ấy có thích không, có thấy vui không?
Khóe môi anh nhếch lên, liệu có thể... yêu thương nhung nhớ như tối qua không?
Cảm giác ấy rất tốt, vô cùng tốt!
"Mục tổng, Mục tổng!"
Anh còn chưa lên xe thì đã bị giọng nói gấp gáp của thư ký chủ nhiệm gọi lại.
Anh quay ra nhìn, thấy cô ấy sắc mặt lo lắng cầm điện thoại đưa cho anh: "Điện thoại của cô Trịnh!"
Nghe thế anh có hơi do dự, cô ấy lại nói: "Ông Trịnh... Ông Trịnh không ổn!"
Anh liền cầm lấy điện thoại.
d!đ!l.ê!qu.ý!đ..ôn
"Tâm Du, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trịnh Tâm Du chỉ một mực khóc, một câu cũng không nói.
Giọng nói của Thân Văn Hạo ở đầu bên kia vang lên: "Mục Tư Viễn, chú Trịnh
không qua khỏi, ông ấy hi vọng được gặp anh lần cuối!"
Anh biết
Mục Tư Viễn cùng Cố Bảo Bảo đang đi du ngoạn, nếu không phải khi chú
Trịnh chỉ còn hơi thở mong manh gọi tên Mục Tư Viễn, anh nhất định không để Trịnh Tâm Du quấy rầy bọn họ!
"Không qua khỏi?" Mục Tư Viễn lặp lại rồi mới hiểu ra chuyện gì!
"Tôi lập tức đến ngay!"
Cúp máy, anh hỏi thư ký chủ nhiệm: "Máy bay tư nhân ở đâu?"
"Đậu ở sân bay!"
Anh gật đầu, ngồi vào xe: "Chúng ta đi!"
Chiếc xe vội vã phóng đến sân bay, Mục Tư Viễn cứ chốc cầm điện thoại lên, chốc lại bỏ xuống.
"Mục tổng." Thư ký chủ nhiệm đoán được tâm tư của anh: "Có cần gọi cô Cố đi cùng không?"
Mục Tư Viễn suy tư rồi lắc đầu: "Thôi không cần."
Anh không muốn vì chuyện của Trịnh Tâm Du mà gián đoạn chuyến du lịch của cô và con.
Anh cầm điện thoại gọi cho Cố Bảo Bảo.
"Bảo Bảo."
"Dạ?"
Nghe giọng nói của cô, nghĩ đến việc phải rời xa cô mười mấy tiếng đồng hồ, trong lòng anh vô cùng không muốn.
"Bà xã à..." Anh lại gọi cô: "Anh có việc gấp nên phải về trước, sau khi xong việc sẽ lập tức quay lại với em, em chờ anh nhé?"
"Vâng anh!" Cô gật đầu.
Anh bận công việc, cô hiểu chứ.
Nghe được câu trả lời khẳng định từ cô, anh cười khẽ, trái tim trở nên mềm mại.
Chờ anh nhé, Bảo Bảo!
Cố Bảo Bảo bỏ điện thoại xuống, trong lòng khẽ thở dài.
Cô tin những gì anh nói, nhưng vì sao mà cô lại có trực giác rằng, chuyện anh cần phải làm có liên quan đến Trịnh Tâm Du?
"Mẹ ơi." Nhạc Nhạc nhảy lên đùi cô: "Có đi phố Main Street USA [1] không ạ?"
[1] Một trong 7 khu vui chơi ở công viên Disney.
Hôm qua đã nói hôm nay sẽ đi phố Main Street USA mà!
May là bé còn nhớ được cái tên.
Cố Bảo Bảo cười khổ: "Bảo bối, đợi ba về rồi chúng ta cùng đi nhé?"
Công viên Disney có quá nhiều người, hai đứa chạy tới chạy lui, một mình cô sợ sẽ lạc chúng.
"Ba đi đâu rồi ạ?" Nhạc Nhạc dẩu môi hỏi, cả trưa nay cũng không thấy ba!
"Ba đi làm rồi, sẽ về nhanh thôi."
Nghe Cố Bảo Bảo kiên nhẫn giải thích, Hoan Hoan vốn muốn nói lại không nói
nữa, kéo tay Nhạc Nhạc: "Thôi nào! Chúng ta đến phòng đồ chơi đi!"
Cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Cố Bảo Bảo mở rộng cửa, người đến là A Minh - một trợ thủ của Mục Tư Viễn.
"Phu nhân!" Bọn họ đã sớm thay đổi cách xưng hô, luôn gọi cô như vậy. "Mục
tổng nói nếu hôm nay các vị muốn đi công viên Disney chơi thì tôi và A
Cường sẽ đi cùng cô và tiểu thiếu gia!"
Có hai người đi cùng!
Cố Bảo Bảo cười, quay lại nhìn Nhạc Nhạc: "Bảo bối, vậy chúng ta đi thôi!"
"Âu yê!" Hai đứa vui sướng nhảy cẫng lên.
Có hai trợ thủ bên cạnh Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, Cố Bảo Bảo cảm thấy thoải mái hơn.
Chẳng qua lại khiến A Minh và A Cường mệt mỏi rồi. Bọn họ cùng Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngồi tàu lượn, rồi ngồi thuyền rơi từ trên thác nước xuống, cuối
cùng mồ hôi ướt đẫm trán, quần áo cũng ướt.
"Vui quá, vui quá!"
Chỉ hai đứa bé là vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không thấy mệt mỏi!
"Uống nước đi, hôm nay các anh vất vả rồi." Cố Bảo Bảo đưa chai nước cho A Minh A Cường.
"Cám ơn phu nhân!"
Cô mỉm cười lau mồ hôi cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc.
"Mẹ ơi." Nhạc Nhạc không muốn uống nước. "Đi vệ sinh!"
Hoan Hoan cũng nói: "Con cũng muốn đi."
Nhà vệ sinh cách đó không xa, Cố Bảo Bảo dắt tay hai đứa: "Mẹ đi cùng các con."
Năm phút sau trở về, A Minh và A Cường ngồi nghiêng người vào nhau, không biết đang nói gì.
Cố Bảo Bảo không có ý định nghe lén, chỉ là Hoan Hoan Nhạc Nhạc đang
nghiên cứu đồ chơi mới, bước chân của họ không những chậm mà còn không
phát ra tiếng.
Cho nên Cố Bảo Bảo nghe được.
"Cô Trịnh cũng thật đáng thương, ông Trịnh cứ đi như vậy, để lại một công ty đã phá sản cho cô ấy!"
"Đúng vậy, nếu trước đây cô ấy đồng ý lấy Mục tổng, có phải chuyện hôm nay sẽ không xảy ra sao?"
"Cậu đừng có nói vậy. Cậu không nhìn ra à? Người phụ nữ trong lòng Mục tổng bây giờ là phu nhân!"
"Vậy cũng đúng. Nếu Mục tổng hồi đó thật lòng muốn lấy cô Trịnh như với phu nhân thì bọn họ đã sớm kết hôn rồi."
"Đừng nói nữa! Nói chung Mục tổng đối xử không tệ với cô Trịnh, nếu không thì sao trước lúc lâm chung, người ông Trịnh muốn gặp lại là Mục tổng chứ?"
"Các anh đang nói gì vậy?" Cố Bảo Bảo nghe không nổi nữa, bước ra hỏi.
"Phu nhân!" Hai người đứng dậy, ánh mắt không che dấu nổi vẻ hoảng hốt nhìn cô, không xác định được cô đã nghe được bao nhiêu.
"Các anh nói gì mà trước khi ông Trịnh lâm chung? Ông Trịnh làm sao rồi?"
A Cường và A Minh nhìn nhau, xem ra phu nhân đã nghe hết.
"Phu nhân à..."
A Minh chuẩn bị nói, Cố Bảo Bảo đột nhiên hiểu ra, lập tức hỏi: "Mục tổng đột nhiên quay về là vì chuyện gì? Các anh nói cho tôi biết đi!"
Kỳ thực không cần trả lời, toàn bộ những gì cô vừa nghe được đã chứng minh trực giác của cô hoàn toàn đúng!
"Các anh..." Vành mắt cô đỏ lên. "Các anh nói cho tôi biết!"
"Phu nhân, cô đừng như vậy!"
A Minh vội xua tay. "Mục tổng không có gì với cô Trịnh cả! Nhưng ông
Trịnh không qua khỏi, ông ấy nhất định muốn gặp Mục tổng lần cuối cho
nên Mục tổng mới quay về."
"Đúng, đúng!" A Cường lập tức bổ sung. "Mục tổng về bằng máy bay tư nhân, mười mấy tiếng sau sẽ quay lại đây!"
Bọn họ đang nói gì, Cố Bảo Bảo không còn nghe nữa.
Bọn họ cố gắng giải thích, cũng không phải lý do cô quan tâm.
Cô chỉ không rõ, vì sao anh gạt cô, vì sao không nói cho cô sự thật?
Anh che giấu vậy là để giấu giếm điều gì?
"Các anh không phải nói nữa." Cố Bảo Bảo lắc đầu. "Tôi không sao. Có chuyện này không biết có thể nhờ các anh không?"
"Phu nhân, cô có gì cần thì cứ nói."
Cố Bảo Bảo gật đầu. "Làm phiền các anh đặt vé máy bay giúp tôi, tôi muốn về."
***
Mục Tư Viễn vào bệnh viện, Trịnh Tâm Du và Thân Văn Hạo đã chờ ở cửa.
Thấy Trịnh Tâm Du khóc sưng đỏ hai mắt, lại nghĩ đến nguyên do ông Trịnh ngất xỉu, anh thở dài.
"Làm sao lại trở nên nghiêm trọng đến vậy?" Anh vừa đi cùng họ vừa hỏi.
"Ba, ba..." Trịnh Tâm Du nói được vài từ lại nghẹn ngào, cuối cùng để Thân Văn Hạo nói tiếp.
"Tình huống mấy ngày nay của Trịnh rất thất thường, hơn nữa tim chú ấy không tốt cho nên càng nghiêm trọng."
Anh ngừng một lúc nói tiếp: "Hôm qua bác sĩ đã đưa thông báo là bệnh tình khó qua khỏi."
Vừa đi vừa nói đã đến trước cửa phòng bệnh.
Thân Văn Hạo không nói gì nữa, đẩy nhẹ cửa ra.
Người nằm trên giường đeo ống thở, cặp mắt khép hờ chính là ông Trịnh, bà Trịnh ngồi bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh đến khác lạ.
Mục Tư Viễn nhìn bà khẽ nói: "Dì Trịnh, cháu đến rồi."
Bà Trịnh ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt bình tĩnh cũng không có gì thay đổi.
Sau đó bà cúi đầu, dịu dàng nói với ông Trịnh: "Ông nó, Tư Viễn đến này."
Thấy ông Trịnh không phản ứng, bà lại nói: "Ông à, không phải ông muốn gặp Tư Viễn sao? Cậu ấy tới rồi đây!"
Dần dần, ông Trịnh mở đôi mắt yếu ớt ra.
Qua con ngươi đục ngầu, ông nhìn khắp phòng bệnh, hồi lâu mới rơi vào người Mục Tư Viễn.
"..."
Ông ngọ nguậy như muốn biểu đạt gì đó, bà Trịnh mỉm cười tháo chụp ô-xi của ông xuống.
"Tư... Tư Viễn..." Ông lên tiếng, đồng thời đưa tay ra.
"Chú Trịnh, cháu ở đây!" Anh liền cầm lấy tay ông.
Cảm nhận được nhiệt độ từ hai tay anh, hốc mắt ông Trịnh chợt trào ra những giọt lệ đắng.