Mục Tư Viễn hiểu ông Trịnh có lời muốn nói với anh!
"Chú Trịnh." Anh cúi thấp người. "Chú muốn nói gì với cháu?"
Ông Trịnh bình tĩnh nhìn anh, hít thở trở nên gấp gáp và gian nan.
"Chăm..." Chỉ mới nói ra một từ mà mồ hôi ông đã tuôn ướt trán, nhưng ông cắn răng, ông nhất định phải nói!
"Chăm sóc... Du Nhi..."
Mục Tư Viễn có hơi ngạc nhiên, Tâm Du không phải đang ở cùng Thân Văn Hạo à? Sao chú Trịnh còn nói vậy với anh?
Nhưng lúc này anh chỉ có thể gật đầu. "Chú yên tâm..."
Lạ là khi ông Trịnh nghe anh trả lời xong, vẻ đau khổ trên gương mặt vẫn chưa biến mất.
Ngược lại, đôi mắt kiên định đục ngầu của ông như đang tìm kiếm ai đó.
Rồi không biết ông nhìn thấy gì, ánh mắt dừng lại, trong cổ phát ra những tiếng rít "A.. A..."
Cả người ông run rẩy kịch liệt.
"Chú Trịnh, chú Trịnh!"
Mục Tư Viễn lo lắng gọi ông, Thân Văn Hạo thì chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Nhưng chân anh còn chưa ra đến cửa, Trịnh Tâm Du đã phát ra tiếng thét chói tai: "Ba ơi!"
Cả căn phòng đột ngột trầm xuống.
***
Mục Tư Viễn trở về biệt thự đã là nửa đêm.
Anh mệt mỏi đẩy cửa xe, nghĩ đến lời người trợ thủ nói: "Phu nhân đã biết chuyện, cô ấy đưa tiểu thiếu gia về rồi ạ."
Ngẩng lên nhìn, đèn bên trong phòng khách quả thật vẫn sáng.
Bước vội lên bậc tam cấp, anh đẩy cửa ra, Cố Bảo Bảo nghe thấy tiếng động cũng đứng dậy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt gắn đầy tơ máu của anh, cô đau lòng hỏi: "Anh có sao không?"
Anh mỉm cười. "Em mau đi ngủ đi."
Trong giọng anh lộ ra sự áy náy: "Sự việc phía bên kia rất nhiều, anh về tắm rồi lát nữa có thể lại phải đi!"
Cô gật đầu, lòng dạ lại bối rối phức tạp. Nhưng cô không nói, chỉ đi lên gác.
Không biết tại sao, nhìn cô quay đi, anh lại cảm thấy trống trải và đau lòng.
"Bảo Bảo..." Anh khẽ gọi cô lại. "Em có trách anh không?"
Cô dừng bước: "Trách gì anh cơ chứ?"
Anh nhún vai. "Trách anh không nói thật với em đã về trước, Bảo Bảo, thật ra anh..."
"Em không trách anh."
Cô cắt ngang. "Sao em lại trách anh đây? Xảy ra chuyện như thế, cô Trịnh... nhất định rất cần anh."
Trên gương mặt cô hiện lên nụ cười mỉm: "Anh tắm thì mau đi đi, thay em hỏi thăm sức khỏe cô Trịnh."
Nói xong, cô tiếp tục đi lên lầu.
Bầu không khí trở nên lặng ngắt, anh nhíu mày.
Không đúng, vô cùng không đung. Từng câu đối thoại giữa bọn họ rất bình
thường, nhưng sao tim anh vô duyên vô cố thắt lại thế này?
"Bảo Bảo. . ."
Anh lẩm bẩm, định đuổi theo nói thêm với cô, điện thoại đúng lúc này vang lên.
Anh trước giờ qua lại thân thiết với nhà họ Trịnh, dù bây giờ có Thân Văn
Hạo với thân phận con rể xử lý chuyện lớn chuyện nhỏ, nhưng có rất nhiều chuyện anh không rõ lắm.
Cho nên trợ thủ được Mục Tư Viễn phái đến giúp đỡ buộc phải gọi điện hỏi ý anh.
Chuyện thế này không lớn không nhỏ, rất rườm rà, trong mấy phút Mục Tư Viễn đi tắm đã có đến ba cuộc gọi nhỡ.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay."
Cố Bảo Bảo nghe anh nói chuyện trong phòng tắm, trở mình, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân, tiếng mặc quần áo, tiếng mở cửa... Cô chờ anh nói câu ấy, nhưng anh không nói gì cả, đáp lại là tiếng sập cửa.
Nước mắt lăn xuống theo tiếng xe đi xa, người cô co ro, hai tay vòng chặt quanh người.
-- Người phụ nữ tôi muốn là Trịnh Tâm Du, không phải cô, cô nên nhớ điều đó --
-- Thư ký Cố, mỗi chủ nhật tôi chỉ ăn tối với Du Nhi một lần, xin hỏi cô,
tôi có ý bảo cô là có thể lấy bất cứ chuyện gì chiếm dụng khoảng thời
gian này ư?
-- Lần sau cô còn tự chủ trương nữa thì mời cô chủ động từ chức --
dieEndDanLeEqu.yDdoOn
-- Cố Bảo Bảo, cô dẹp ý nghĩ đó đi, dù cô có con của tôi thì sao? Nhà giàu có chuyện của nhà giàu cô chưa từng nghe à? Chuyện mang thai hộ có ở
khắp nơi, nó nói lên được gì hả? --
Thật kỳ lạ, chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, giờ cô rõ ràng là vợ chưa cưới của anh, sao cô lại nhớ đến chuyện quá khứ đó nữa?
Tiết trời đang là đầu hạ, mà sao cô lại thấy lạnh thế?
Do mùa đông lạnh lẽo quá dài, hay do sự ấm cúng nó quá ngắn ngủi?
Cho nên những chuyện đau lòng ấy sẽ theo cô suốt đời?
Suy nghĩ lung tung cả đêm, tới sáng sớm cô mới ngủ được, khi tỉnh lại Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã được chú Mục đón đi.
Người giúp việc thấy cô ngủ không yên giấc nên tự chủ trương không gọi cô dậy.
"Không sao, hôm qua tôi đã nói với ba rồi, Hoan Hoan Nhạc Nhạc sẽ ở chỗ ông
mấy ngày." Cô mỉm cười nói với người giúp việc rồi ngồi xuống sofa.
"Thiếu phu nhân, cô muốn ăn gì để tôi đi làm."
"Cho tôi một ly sữa nóng, cám ơn."
Thực sự cô không muốn ăn gì cả, nhưng nếu không ăn thì người giúp việc sẽ lo lắng thay cô.
Người giúp việc gật đầu vào phòng bếp, lúc này điện thoại của cô rung chuông. Cô nghe máy, bên kia truyền đến giọng của Mục Sơ Hàn.
"Cố Bảo Bảo." Cô ấy vẫn gọi thẳng họ tên cô như trước, nhưng ngữ điệu đã không còn đâm chọc nữa. "Chị ở nhà à?"
Cố Bảo Bảo có hơi kinh ngạc: "Sơ Hàn, chị không ở nhà thì ở đâu?"
"Chị không đến chỗ Trịnh Tâm Du hả?" Mục Sơ Hàn hỏi. "Tôi nghe nói hai ngày nay anh đều ở chỗ cô ta, sao chị lại không đi?"
"Chị... đi?" Cô cần phải đi sao?
"Chị đi thì không hay lắm đâu."
Mục Sơ Hàn "Hừ" một tiếng. "Câu này không phải là tôi nói, có người nhờ tôi chuyển lại cho chị. Nếu chị muốn củng cố vị trí Mục thiếu phu nhân thì
chị phải đi ngay lập tức!"
-- Củng cố vị trí Mục thiếu phu nhân --
Cô cười, lập tức hiểu ra câu nói này là do mẹ chồng tương lai nhờ Sơ Hàn chuyển lại.
Cô thật không ngờ mẹ chồng lại dạy cô điều ấy, trong lòng cô vô cùng vui mừng.
Ít nhất thì bà ấy đã thừa nhận cô là con dâu đúng không?
"Sơ Hàn."
"Phiền em cám ơn mẹ giúp chị, nhưng chị sẽ không đi."
"Chị có thể đoán được là mẹ!"
Mục Sơ Hàn lại hỏi: "Sao chị lại không đi? Ở đó có rất nhiều phóng viên,
anh bị chụp ở đó một mình thì không biết lại nổi lên tin tức gì nữa!"
"Ngày kia chị sẽ đi, nhưng hôm nay và ngày mai thì không được. Cám ơn em, Sơ Hàn!"
"Không đi thì thôi, ai cần lời cám ơn của chị!" Mục Sơ Hàn nói xong liền dập máy.
Ngày kia là ngày cuối cùng, rất nhiều người sẽ đi, xuất phát từ sự lễ phép cô nên đi.
Còn hai ngày này, cô nên đi không?
Không, cô không đi.
Tối hôm qua cô luôn chờ anh nói: "Bảo Bảo, em và Tâm Du cũng coi là người
quen cũ, không bằng em đi cùng anh xem có thể giúp một tay không tốt hơn sao?"
Nếu anh nói thế, cô nhất định sẽ vui vẻ đi cùng.
Nhưng anh lại không nói, cho nên cô không có lập trường đi hay không.
Hoặc giả, chuyện quan trọng này anh vốn không muốn cô tham gia vào.
"Thiếu phu nhân, sữa của cô đây, cô mau uống khi còn nóng!"
Tiếng nói của người giúp việc vang lên, cô bừng tỉnh, mình lại suy nghĩ lung tung rồi.
"Cám ơn cô!"
Cả ngày anh không về, Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng không ở đây, cô ở ngoài ban công phòng ngủ, cảm nhận sự trống trải trong căn biệt thự.
Nó vô cùng yên tĩnh.
d...đ.le.e..q.u!yd[ôn]
Cô dựa người vào ghế, lúc ngủ lúc tỉnh, chưa từng cảm nhận thời gian lại trôi chậm đến thế.
Ăn cơm tối xong, Hoan Hoan Nhạc Nhạc gọi cho cô, lúc đầu thì tranh nhau
nói chuyện với cô, sau đó thì nói đến đồ chơi, hai đứa liền phân tâm.
Sau đó nữa, điện thoại chưa tắt thì hai đứa đã chạy đi chơi rồi.
Rõ là!
Cô cười yêu, trong lòng lại có cảm giác mất mát.
Chúng ngày càng trưởng thành, dần dần rồi sẽ có thứ mình thích, sẽ không quấn lấy người mẹ này như trước nữa.
Về sau, khi chúng lớn, sẽ có sự nghiệp và gia đình riêng, số lần về nhà sẽ càng ít.
Ở bên cạnh cô sẽ chỉ còn chồng.
Nghĩ tới đây, cô càng hoảng hốt. Chồng của cô...
Cô cúi xuống nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, chồng của cô...
Không nên suy nghĩ lung tung nữa, cô nên tìm chuyện gì đó để làm!
Cô về phòng ngủ thu dọn.
Bình thường người giúp việc đã làm rất tốt, thật sự không còn gì cần cô thu dọn lại.
Cô đành phải lấy quần áo ra rồi cất lại.
Nghĩ đến nơi ngày kia phải đến, cô liền chuẩn bị sẵn quần áo.
Sau đó cô mở ngăn kéo chuyên để cà-vạt của anh, ban đầu định sắp xếp lại
đống cà-vạt nhưng ánh mắt cô lại bị một cái hộp nhỏ ở trong góc ngăn kéo hấp dẫn.
Cái hộp thật đẹp!
Bên ngoài nó màu hồng, hoa văn được mạ vàng khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.
Trước kia cô cũng không thấy, có phải cà-vạt anh mới mua không?
Cô tò mò mở ra, bên trên món đồ bên trong được phủ một lớp vải nhung mềm
mại, khi kéo tấm vải ra, ánh sáng rực rỡ lóa mắt khiến hai mắt cô đau
nhói.
Đây là một viên kim cương!
Ánh sáng xinh đẹp, hi hữu trên thế gian khiến người ta than thở sợ hãi, cả căn phòng như bông hoa nở rộ!
Cô bỗng nhớ đến buổi đấu giá được truyền hình trực tiếp, lập tức khẳng định, đây là viên kim cương cô thấy trên ti vi.
Bởi vì viên kim cương xinh đẹp như thế, người nào đã thấy một lần thì khó mà quên!
Nhưng cô không ngờ, bây giờ nó lại đang ở trên tay mình!
Hèn chi cô cảm thấy người nâng tấm bảng có chút quen mắt, hóa ra là một trợ thủ của Mục Tư Viễn.
Vậy tại sao anh lại mua viên kim cương này?
Hôm đó cô nghe người giới thiệu nói, viên kim cương này từng là quà do một
Bá tước tặng cho người vợ của mình, có phải anh mua nó để tặng cho cô?
Ý nghĩ đó khiến cô không kìm nổi ý cười. Không phải vì sự đáng giá của viên kim cương, mà là tấm lòng của anh.
Nhưng cô lại thấy khó hiểu, nếu là mua tặng cô, vì sao anh lại bỏ trong ngăn đựng cà-vạt?
Những vật quý trọng thường được đặt trong két sắt, nếu anh lấy từ trong két ra thì sao lại tùy tiện bỏ vào ngăn kéo vậy?
Nếu hắn đã từ tủ sắt lý đem ra, vì sao hựu như vậy tùy tiện nhét vào trong ngăn kéo?
Cô hiếu kỳ cầm viên kim cương lên, cũng không phải tiếp xúc trực tiếp.
Ngoài viên kim cương còn một cái hộp nhỏ, cái hộp cũng cần mật mã, cô hoàn toàn không mở được.
Do tò mò nên cô chỉ muốn xem trong hộp còn vật gì nữa không.
Quả nhiên, lấy viên kim cương ra, lật cái hộp lên thì một mảnh giấy nhỏ rơi ra.
Trên mảnh giấy có chữ, là chữ viết của anh.
Cô nhìn câu chữ trong đó, cả người cứng đờ.
Người anh từng yêu
Bước qua muôn ngàn sông núi
Hò hét gọi em trong giấc mơ
Tỉnh lại chỉ có nỗi đau xa cách
Mất đi hay có được
Là có hi vọng được đến bạc đầu
Là mất nhưng em mãi trong tim
Thời gian đảo ngược, khi còn bé cô luôn trốn bên ngoài phòng tập đàn, nhìn
anh và Trịnh Tâm Du như công chúa và hoàng tử cùng đàn hát ca khúc này.
Tuy cô cảm thấy mất mát, nhưng bọn họ hát thật sự rất hay. Nếu không phải
sợ bị anh phát hiện cô nhìn trộm, cô thật sự sẽ không nhịn được vỗ tay
khen!
Khi đó cô không biết, cái gì là -- hò hét gọi em trong giấc mơ, tỉnh lại chỉ có nỗi đau xa cách --
Nhưng giờ cô đã hiểu.
Nước mắt tuôn rơi, cô vội bỏ mảnh giấy ra, sợ nước mắt sẽ làm nhòe mặt chữ.
Sau đó cô lau khô nước mắt, cất mảnh giấy và viên kim cương rồi bỏ chúng lại chỗ cũ.
Tay cô run rẩy nhưng trong lòng lại bình tĩnh, bình tĩnh như chuyện nhỏ này không ảnh hưởng đến cô chút nào, cô còn tiếp tục sửa soạn phòng ngủ cho xong.
Tiếp đó cô xuống dưới lầu xem ti vi, xem đến mười hai giờ, anh cũng chưa có về.
Chắc hẳn bên đó rất bận rộn nên cô cũng không gọi điện quấy rầy.
Anh gọi về, giọng nói có vẻ mệt mỏi: "Bảo Bảo, em đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa."
Im lặng một lúc, cô tìm chuyện để nói: "Bên đó thế nào rồi?"
"Vẫn ổn."
Anh cười khổ, cô lại không thấy được: "Có liên lụy đến vấn đề của công ty chú Trịnh cho nên rất nhiều người đến."
Cô gật đầu. "Vậy anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi."
"Ừ, Bảo Bảo." Giọng anh bỗng trở nên gấp gáp. "Bên đó có chút việc, anh đến xem một lúc, lát nữa sẽ gọi cho em."
"Vâng." Cô cúp máy.
Nghĩ một lúc, cô để điện thoại lại ghế rồi đi lên gác ngủ.
Đêm khuya sâu lắng.
Giấc mộng thâm trầm.
Nước mắt không còn chảy nữa.
***
Sáng ngày thứ ba, cô thay xong quần áo, chuẩn bị đến nhà họ Trịnh.
Xe anh đã về.
Cô bước xuống bậc tam cấp, người xuống xe là trợ thủ của anh: "Phu nhân, Mục tổng mời cô qua."
Cô mỉm cười gật đầu, ngồi lên xe.
Người trợ thủ vừa lái xe vừa nói: "Phu nhân, mấy ngày nay Mục tổng bận sứt
đầu mẻ trán, thân thích của nhà họ Trịnh trong tình huống như thế còn
đến đòi nợ, thật sự..."
Cố Bảo Bảo đưa mắt từ bên ngoài cửa sổ nhìn người trợ thủ: "Chuyện kia đã giải quyết rồi chứ?"
"Mục tổng đứng ra thì tất nhiên không thành vấn đề, nhưng chỉ khổ cho anh
ấy, hai ngày qua không ngủ, người cũng gầy đi hẳn một vòng."
Nghe thế, cô mỉm cười, tiếp tục nhìn bên ngoài cửa sổ, không nói thêm.
Người đến truy điệu ông Trịnh rất nhiều, bà Trịnh và Trịnh Tâm Du quỳ một bên đáp lễ, bầu không khí rất tiêu điều.
Thân Văn Hạo đứng bên cạnh họ thấy cô, khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
Cô cũng khẽ gật đầu, sau đó bước lên dâng hương cho ông Trịnh.
"Bà Trịnh, cô Trịnh..." Cô đến bên cạnh ngồi xổm xuống dịu giọng nói: "Hai người hãy nén bi thương."
Bà Trịnh đáp lễ lại, Trịnh Tâm Du thì không để ý đến cô.
Cô cũng không để tâm, đứng dậy ra ngoài.
"Bảo Bảo!"
Mục Tư Viễn chẳng biết đi ra từ khi nào, đang đứng bên ngoài chờ cô.
Hai ngày không gặp, cô nhìn khuôn mặt anh như cách cả một thế hệ.
Một lúc sau cô mới nhớ ra là phải nói: "Anh... Anh có khỏe không?"
Đôi mắt anh lóe lên tia đau thương. "Chú Trịnh là người tốt." Anh trầm giọng nói: "Chú rất tốt với anh."
Cố Bảo Bảo im lặng nhìn anh.
Cô không biết mình nên nói cái gì.
Nói với anh là "Hãy nén bi thương" sao?
Có vẻ rất buồn cười.
"Bảo Bảo." Anh ngước mắt nhìn cô, chuyển đề tài: "Em có muốn về trước không? Có lẽ chiều anh mới về được."
"Được." Cô không có ý kiến, nói xong liền cất bước.
"Bảo Bảo!"
Giọng nói của Thân Văn Hạo đột ngột vang lên.
Cô quay lại nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh: "Văn Hạo... anh có khỏe không?"
Thân Văn Hạo gật đầu, nhìn thoáng qua Mục Tư Viễn mới nói với cô: "Em ăn cơm xong rồi hẵng đi. Anh muốn nhờ em chăm sóc cô Trịnh!"
Nếu anh đã lên tiếng thì cô không có lý do gì không ở lại, nhưng Mục Tư Viễn mới
bảo cô về trước, cô liền nhìn anh để trưng cầu ý kiến.
Anh thoáng suy tư mới gật đầu: "Bảo Bảo, vậy lát nữa em về với anh."
Vì vậy cô đi cùng bọn họ vào.
Dần dần, Cố Bảo Bảo phát hiện ra điều bất thường.
Văn Hạo bảo cô chăm sóc cô Trịnh, nhưng cô Trịnh không cần người chăm sóc đặc biệt.
Tâm tình bà ấy rất ổn định, không khóc lóc cũng không hoảng hốt, bà ấy chỉ
quỳ ở đó, hành lễ với những người đến thắp hương cho chồng bà.
Nhưng sự yên lặng ấy khiến người ta khó chịu.
Cố Bảo Bảo không đành lòng nhìn nữa, muốn đi giúp việc khác, Thân Văn Hạo lại không để cô đi.
Thế là cô chờ sau khi xong hết mọi việc thì cùng Mục Tư Viễn đưa bọn họ về nhà.
Trịnh Tâm Du đỡ mẹ vào phòng khách, nói: "Con đỡ mẹ vào phòng nghỉ ngơi nhé."
Bà Trịnh không nhìn cô mà nhìn Thân Văn Hạo. "Văn Hạo, không phải cháu có lời muốn nói với cô à? Bây giờ cháu nói đi."
Bà ngồi xuống ghế salon.
Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn đứng một bên, không đến gần.
Thân Văn Hạo thoáng do dự rồi quỳ xuống trước mặt bà Trịnh.
Cố Bảo Bảo cả kinh.
Cô bỗng nhiên hiểu anh muốn nói chuyện gì!
Sự nôn nóng dâng lên, cô muốn kêu, muốn ngăn cản Thân Văn Hạo làm như vậy!
Nhưng trong bầu không khí này, cổ họng cô như bị cái gì chẹn lại, một từ cũng không thốt ra nổi.