Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 165: Chương 165: Vết thương sâu đậm (2)




"Cô Trịnh!"

Thân Văn Hạo trịnh trọng nói: "Có lẽ giờ chưa phải thời điểm để nói chuyện này, nhưng nếu bây giờ không nói thì sẽ phải chờ đến hai năm sau. Cháu thật sự không muốn để cô và Tâm Du không ai chăm sóc, cho nên cháu chỉ có thể đánh bạo thỉnh cầu với cô, xin cô hãy gả Tâm Du cho cháu!"

"Văn Hạo"

Môi Trịnh Tâm Du run run gọi tên anh, sâu trong đôi mắt khó che giấu nổi sự vui mừng khôn xiết.

So ra thì bà Trịnh có vẻ hết sức bình tĩnh.

Có lẽ bà đã sớm đoán ra.

Bà không trả lời ngay, ánh mắt đảo qua Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo rồi nhìn con gái mình, trên khóe môi hiện lên sự đau khổ bất đắc dĩ.

Đây coi như phản ứng khác biệt nhất trong mấy ngày qua của bà, nhưng nó chỉ thoáng qua!

d!đ..lơee..qiy!d00n

Sau đó, gương mặt bà vẫn không thay đổi nhìn Thân Văn Hạo, chầm chậm nói: "Cô không có ý kiến. Mấy đứa muốn làm gì thì làm cái đó!" Bà nói xong đi lên gác.

"Mẹ." Trịnh Tâm Du lập tức đứng dậy, muốn đỡ bà đi nhưng bà lại phẩy tay.

Cố Bảo Bảo kinh ngạc nhìn Thân Văn Hạo, không nói gì cả, ra khỏi biệt thự nhà họ Trịnh.

Cô đi rất nhanh, lúc Mục Tư Viễn đuổi ra thì bóng dáng cô đã biến mất.

Anh lên xe, cuối cùng gặp cô tại cổng vào biệt thự.

"Bảo Bảo!"

Anh quay cửa kính xe xuống, kêu lên: "Em lên xe đi!"

Nhưng cô như không nghe được, tiếp tục bước về phía trước.

Anh đành phải dừng xe, chạy xuống nắm vai cô: "Bảo Bảo, em làm sao vậy?"

Cô quay lại, sững ra một lúc mới nhìn rõ mặt anh.

"Bảo Bảo, em làm sao vậy? Có phải em khó chịu ở đâu không?"

Trông cô rất không bình thường!

"Em không sao."

Cô nén nước mắt, lắc đầu: "Em không sao, em chỉ là muốn được yên tĩnh một lúc!"

Cô thật không có cách nào chấp nhận nổi điều mình vừa thấy, vừa nghe, cô hận mình quá yếu đuối, cô hận mình lại phải khiến Văn Hạo dùng cách đó để bảo vệ cô!

Muốn được yên tĩnh một lúc?

"Vì sao?"

Anh không yên lòng: "Vì sao em muốn như vậy? Một mình em có gì phải suy nghĩ?"

Rất nhiều!

Vô cùng nhiều!

Cố Bảo Bảo bỏ tay anh ra, nghiêm túc đề nghị: "Anh đừng động vào em, cứ để mặc em đi!"

Cô nói xong quay đầu chạy đi, trong lúc anh còn hoảng hốt liền bắt một chiếc taxi rồi đi xa.

***

"Anh Tư Viễn, anh yêu em chứ?"

"Cô bé ngốc, anh không yêu em thì yêu ai?"

"Anh yêu em? Nhưng anh cũng yêu cô ấy đúng không?"

"Cô ấy? Là ai?"

"Anh không thừa nhận sao? Đúng rồi, có tình yêu không cần phải thừa nhận, chỉ cần đặt nó trong tim thôi."

"Bảo Bảo, rốt cuộc em đang nói gì vậy?"

"Em hả? Đang nói lung tung thôi. Anh Tư Viễn, em đi đây, hẹn gặp lại."

"Đi? Em muốn đi đâu?"

"Tới nơi em nên đến."

"Bảo Bảo, em quay lại, em đừng đi mà Bảo Bảo "

Mục Tư Viễn giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt trán.

Anh giơ tay lau, nhìn rõ mình đang ngủ ở ghế salon ngoài phòng khách.

Bên ngoài, nắng sớm đã dịu dàng tiến đến, anh ngủ ở đây cả đêm mà Bảo Bảo vẫn chưa về!

Chết tiệt, anh đang đợi cô, thế mà lại không cẩn thận thiếp đi mất!

Anh lấy điện thoại ra gọi, vẫn tắt máy!

Cô rốt cuộc làm sao vậy?

Hôm qua cô lên taxi đi rồi anh mới nhớ ra là phải đuổi theo, nhưng lại không tìm được, gọi điện thì cô tắt máy!

Có phải cô đang giận không?

Giận anh về trước, lại còn giấu diếm cô?

Hay là giận anh mấy ngày nay không ở nhà?

Thế nhưng chú Trịnh và anh đã quen biết nhiều năm, dù thế nào anh cũng phải giúp ông ấy những việc cuối cùng này!

Anh tin cô có thể hiểu, anh tin như vậy!

Nhưng cả đêm cô không về, cô đã đi đâu?

Anh hơi suy nghĩ, chuẩn bị gọi đến tiệm mỳ vằn thắn.

Cánh cửa lúc này liền bị đẩy ra, anh sửng sốt nhìn bóng hình quen thuộc đi vào.

"Bảo Bảo!"

Anh vừa mừng vừa sợ chạy đến nắm tay cô: "Em đã đi đâu thế? Vì sao lại tắt máy?"

Cố Bảo Bảo nhìn anh, không hiểu sao mình còn có thể cười, có lẽ việc cười với anh đã sớm thành thói quen của cô.

"Tối qua em đến tiệm mỳ vằn thắn, di động hết pin."

Hết pin!

Mục Tư Viễn hoài nghi, còn muốn nói thêm thì cô đã nói: "Tư Viễn, em muốn về nhà ở vài ngày."

Cô đến thu dọn mấy bộ quần áo thay, không ngờ anh đang ở nhà, đúng lúc nói với anh luôn.

"Vì sao?" Anh hỏi.

"Mẹ bị cảm cho nên em muốn về chăm sóc mẹ."

Đây không phải một lý do tuyệt vời ư?

Điều này khiến anh không biết nên nói gì.

Vậy là tốt, nếu cô nói cô chỉ không muốn ở biệt thự chờ anh, anh nhất định sẽ không cho cô đi.

"Mẹ có sao không?"

Cô lắc đầu: "Chỉ là cúm vặt thôi, anh không cần lo."

Cô rút tay khỏi tay anh, đi lên lầu. "Em lên cầm theo ít đồ dùng."

"Bảo Bảo" Anh vừa đi theo cô lên vừa hỏi: "Em muốn đi mấy ngày?"

Cô nghĩ ngợi, cô cũng không nói chính xác được là bao nhiêu ngày.

"Cứ xem đã."

Cô khẽ thở dài. "Thân thể mẹ không khỏe, hơn nữa..."

Hơn nữa? !

Anh dừng lại, nhìn cô đi lên, sau đó biến mất ở đầu cầu thang.

Bầu không khí trầm xuống, giống như có bàn tay vô hình bóp chặt tim anh khiến anh hít thở khó khăn.

Bây giờ, anh không biết nên làm những gì, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn cô cầm túi du lịch đi xuống.

Cố Bảo Bảo không nghĩ anh còn đứng đây, sửng sốt một lát rồi nói: "Em về trước đây."

Cô không chờ anh có phản ứng liền đi qua người anh.

Mùi hương quen thuộc phả qua mặt, anh cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, toàn bộ ý thức như quay trở về.

Thật sự không giống cô, mỗi tiếng nói cử động, thậm chí ánh mắt đều khác nhau rất nhiều so với lúc bình thường.

Ngay lúc này anh mới thật sự nhận thức việc cô đang làm đó là rời khỏi anh!

"Bảo Bảo!"

d_đ@n!l3!qvYdd00..n

Anh hoảng hốt bước xuống ôm chặt lấy cô.

"Em đang tức giận sao?"

Mặc dù là giọng nghi vấn, nhưng thấy cô lắc đầu trả lời, anh lại không tin.

"Anh biết em đang giận!" Anh xoay cô lại đối mặt với mình. "Vì sao em lại giận hả?"

Cô bị tâm tình kích động bất ngờ của anh hù dọa, mặt quay về phía anh, ánh mắt lại như đang trốn tránh. "Anh nói gì vậy, em không có giận gì cả, em..."

Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng ánh mắt đã bán đứng cô!

Đứng đối diện nhau như thế sao anh có thể không nhận ra?

"Anh đang giận anh về trước, giận anh không nói cho em biết tình hình thật sự, hay là giận anh mấy ngày nay không về nhà?"

Hóa ra anh cũng biết mình đang làm gì, trong lòng cô cười hờ hững.

Nhưng lý do thật sự có nằm trong mấy lý do anh nói không?

Hình như đúng, mà lại giống như không đúng.

Cô không muốn nghĩ sâu hơn.

"Sao anh lại nói em tức giận?"

Giọng nói của cô hờ hững đến nỗi không có bất kỳ biến hóa nào. "Em hiểu, cô Trịnh quen anh đã nhiều năm, quan hệ giữa hai người rất tốt, bây giờ nhà cô ấy lại xảy ra chuyện, anh đương nhiên phải giúp đỡ, em có gì phải tức giận? Em không giận, tuyệt đối không giận chút nào."

Cô đã nói sự thật rồi, nhưng anh nghe lại giống như nói ngược với lòng.

Ánh mắt anh trầm xuống, cánh tay ôm cô cũng dần buông ra. "Bảo Bảo, em nói đúng. Chú Trịnh xảy ra chuyện, ngay cả thân thích ngày thường cũng mượn việc đến thắp hương để đòi nợ, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn cô Trịnh và Tâm Du rơi vào hoàn cảnh như thế? Nếu em vì chuyện đó mà giận anh, anh thật sự rất thất vọng về em."

Thất vọng? !

Những lời cô nói ra không biết là chế giễu hay đáp trả: "Em thật sự rất xin lỗi vì đã khiến anh thất vọng." Cô nói rồi đi thẳng ra ngoài cửa.

Anh nhìn theo cô, siết chặt nắm tay.

Bỗng, anh lại xông lên trước, kéo cô lại: "Vậy em nói đi, em rốt cuộc muốn anh làm gì? Làm gì hả?"

Anh đoạt lấy túi của cô ném đi thật xa. "Em nói đi! Không nói rõ thì đừng hòng đi đâu hết!"

Túi đồ bị anh ném sang một bên vang lên tiếng "bịch".

Nét mặt không chút biểu cảm của Cố Bảo Bảo dần đỏ lên vì giận. "Em nói gì đây?"

Sâu trong lòng cô sinh ra cảm giác ngột ngạt ép cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh bảo em nói gì? Nói gì hả?"

"Rất đơn giản" Anh cũng tức tối. "Nói em muốn anh làm gì? Bảo anh làm gì mới có thể dẹp loạn cơn giận của em, vợ chưa cưới của anh!"

Âm điệu ở ba từ "vợ chưa cưới" được anh lên cao có vẻ cực kỳ châm biếm.

Cô cười nhạt: "Anh thực sự coi em là vợ chưa cưới ư?"

Cô dùng hết sức đẩy anh ra, bản thân cũng lùi lại vài bước: "Nếu anh thực sự coi em là vợ chưa cưới, những điều này anh sẽ không cần hỏi em!" Cô xoay người bước xuống thật nhanh.

"Cố Bảo Bảo!"

Anh đuổi theo thì cô đã ra khỏi vườn hoa rồi.

Chết tiệt!

Anh tức giận nắm tay lại, đấm vào lan can được xây từ đá hoa.

"Thiếu gia!"

Người giúp việc nghe thấy tiếng động, chạy đến xem có chuyện gì thì thấy tay Mục Tư Viễn đang chảy máu.

"Thiếu gia" Cô ấy lo lắng la lên: "Tay anh..."

"Cút ngay!" Mục Tư Viễn hét lên, trở về phòng ngủ.

Chết tiệt!

Anh không ngừng mắng thầm, đi đi lại lại trong phòng nhưng không thể giảm bớt được cơn giận.

Ánh mắt phẫn nộ nhìn xung quanh, anh hận không thể đập nát mọi thứ.

Sau khi mở tủ quần áo, nhìn hàng áo sơ mi được cô sắp xếp ngay ngắn, anh không ra tay được.

Cuối cùng, anh chỉ có thể dùng nắm tay bị thương nện lên cánh tủ, thống khổ gọi: "Cố Bảo Bảo!"

***

"Mục tổng, tay anh đã đỡ hơn chưa?"

Thư ký chủ nhiệm đến đứng trước bàn làm việc của anh, đưa tài liệu rồi hỏi.

Mục Tư Viễn nhìn cô ấy, buồn bực hừ một tiếng.

Thư ký chủ nhiệm cười thầm, xem ra nhất định là cãi nhau với vợ rồi.

Bằng không Cố tiểu thư sao lại để Mục tổng bị thương, trưa hai ngày nay đều phải ra ngoài ăn?

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cô ấy đang nhìn tay mình, Mục Tư Viễn ký xong tài liệu rồi đưa cho cô ấy: "Không có việc gì thì cô ra ngoài đi!"

Cô ấy cũng muốn ra lắm, nhưng còn chưa được.

Cô ấy lấy một tấm thiệp mời trong cặp ra: "Mục tổng, đây là thiệp của anh."

Anh hơi sửng sốt, mở ra xem, cái tên viết bên dưới cô dâu chú rể chính là của Thân Văn Hạo và Trịnh Tâm Du!

Nhìn xuống thời gian thì là năm ngày sau!

"Nhanh vậy" Anh thấp giọng nói.

Nhưng thư ký chủ nhiệm đã nghe được. "Mục tổng, cũng không thể nói là nhanh, dù sao tình huống của bọn họ đặc biệt, hiếu hỉ cùng làm, thời gian cũng không thể cách nhau quá xa!"

Mục Tư Viễn lại buồn bực hầm hừ, ý bảo cô ấy có thể ra.

Xuất phát từ chuyện công, cô ấy đương nhiên có thể đi ra, còn nếu xuất phát từ việc riêng, cô ấy còn chưa thể đi.

"Mục tổng!" Cô ấy đến gần hơn, tươi cười hỏi: "Viên kim cương anh đã tặng cho cô ấy chưa? Cô ấy có phản ứng gì? Nhất định là rất vui!"

Một viên kim cương xinh đẹp như thế, tất cả phụ nữ đều sẽ thích!

Nghe vậy, Mục Tư Viễn sửng sốt.

Anh còn chưa tặng!

Ngày đó vì chuyện của chú Trịnh mà đã quên mất!

Hình như anh để viên kim cương vào trong ngăn kéo!

Thấy nét mặt này của anh, thư ký chủ nhiệm đã đoán được một hai: "Mục tổng, không phải anh còn chưa tặng chứ?"

Cô bĩu môi. "Cho dù mấy hôm trước vì chuyện của cô Trịnh mà anh chưa tặng được, nhưng mấy ngày nay anh cũng có thể tặng cô ấy mà!"

Mấy ngày nay tặng cho cô ấy? !

Mục Tư Viễn không khỏi tự giễu, mấy ngày qua cô ấy đều ở tiệm mỳ vằn thắn.

Nhưng cũng qua mấy ngày rồi, cơn giận của cô ấy hẳn cũng có thể biến mất chứ, hôm nay, anh muốn đón cô về biệt thự.

Sau đó tặng viên kim cương cho cô.

Nghĩ tới đây, khóe môi anh nhướng lên.

Sau khi hết giờ làm, anh về nhà tìm viên kim cương, sau đó mới lái xe đến tiệm mỳ vằn thắn. Anh muốn tặng cho cô một sự vui mừng, cho nên không gọi điện trước.

Dĩ nhiên, trước đó anh đã gọi nhiều lần, cô không có nghe, lần này dứt khoát không gọi nữa.

Song đến tiệm mỳ rồi lại chỉ thấy hai ông bà Cố đang thu dọn bàn ăn.

"Ba mẹ" Anh bước vào khiến bà Cố thấy bất ngờ: "Tư Viễn, không phải Bảo Bảo nói con đi công tác hai tháng sau mới về à?"

Thì ra là thế!

Mục Tư Viễn cười: "Ba mẹ, thời gian qua ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ?"

Bà Cố cười nói: "Tốt lắm, ba mẹ ngày nào cũng đến muộn về sớm, cơ thể rất khỏe mạnh!"

Bà ngẩng đầu gọi với lên: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, Tư Viễn đến này con!"

"Bà gọi gì nữa!"

Ông Cố cả tiếng nói: "Bảo Bảo không phải vừa đi ra ngoài à?"

Ra ngoài?

Bà Cố vỗ đầu: "Xem đầu óc tôi này, ban nãy Văn Hạo có đến, nó đi tản bộ ở ven sông với Văn Hạo rồi!"

Thân Văn Hạo! Nghe vậy, Mục Tư Viễn chấn động, không phải anh ta sắp kết hôn với Tâm Du à?

Vì sao còn đến tìm Bảo Bảo!

"Ba mẹ, con đi tìm bọn họ đây!" Anh nói xong liền mang sắc mặt giận dữ đi ra.

Giờ đã tám giờ tối, đèn đường khắp nơi đều bật, bờ đê cũng không ngoại lệ.

Mục Tư Viễn đi theo cây cầu ven sông, lập tức thấy hai người ở rừng cây.

Cái bóng người thấp bé kia, anh nhìn cái đã nhận ra đó là Bảo Bảo.

Còn cái người cao lớn kia nhất định là Thân Văn Hạo.

Anh tức giận đi đến, cũng không thả nhẹ bước chân, nhưng bọn họ nói chuyện rất nhập tâm nên không phát hiện anh đến gần.

Lúc anh đang chuẩn bị gọi cô thì thấy hai người dừng lại, giọng nói kích động của Cố Bảo Bảo truyền đến: "Văn Hạo, anh không thể làm vậy đâu, không thể được!"

Anh đứng lại phía sau một cái cây, muốn nghe xem là có chuyện gì.

Thân Văn Hạo cười khẽ. "Bảo Bảo, chúng ta không nên tranh cãi vấn đề này nữa, không cần vì nó mà làm hỏng tâm tình của em."

"Đây là việc nhỏ sao?"

Cố Bảo Bảo không đồng ý. "Chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của anh, vì sao anh ngốc thế chứ?"

"Có ngốc hay không phải do anh nói, em không tính!"

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, trong lòng rất khổ sở.

Cùng một câu nói, Công Tôn Diệp cũng từng nói với cô.

"Văn Hạo" Cô áy náy nhìn anh. "Có phải em nói gì đi nữa cũng không thay đổi được quyết định của anh?"

"Bảo Bảo, em đừng như vậy. Mỗi người đều có một nguyện vọng, nguyện vọng của anh chính là được thấy em hạnh phúc."

Cố Bảo Bảo nhìn sang khoảng trống, trong lòng mờ mịt.

"Văn Hạo, anh không nên nghĩ như thế, em thật sự hi vọng anh có thể hạnh phúc với cô Trịnh!"

Nói xong câu này hai người đều không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn nước sông chảy xuôi, rất lâu.

Cho đến khi giọng nói của Mục Tư Viễn truyền đến. "Bảo Bảo!"

Anh cố ý đợi lâu như thế là không muốn để bọn họ biết cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị người khác nghe thấy.

Quả nhiên, thấy anh đến, bọn họ không hoài nghi gì mà chỉ có ngạc nhiên.

"Thân Văn Hạo, anh cũng ở đây!" Anh bước đến ôm lấy vai Bảo Bảo nói.

"Tôi đến tìm Bảo Bảo trò chuyện, nhưng mà cũng xong rồi."

Ánh mắt anh chuyển sang Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, anh về trước đây. Hôn lễ còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị."

Cố Bảo Bảo chưa kịp nói thì Mục Tư Viễn đã nói: "Tạm biệt không tiễn!"

Thân Văn Hạo lơ đểnh, phất tay với cô rồi đi.

"Văn Hạo" Cố Bảo Bảo hô lên. "Anh phải bảo trọng!"

Nghe vậy, Thân Văn Hạo không quay lại, vẫn tiếp tục bước đi. Một lát sau, bóng hình anh liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.