Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 166: Chương 166: Ngoảnh lại, xoay người




"Em còn nhìn gì nữa?"

Mục Tư Viễn xoay vai cô đi, không để cô nhìn theo hướng Thân Văn Hạo.

Cố Bảo Bảo lấy lại tinh thần, né khỏi ngực anh.

"Anh đến rồi à."

Trong lòng cô cũng hiểu, anh đến được đây, nhất định là đã qua tiệm mỳ.

Vậy thì chuyện mẹ không bị ốm anh cũng đã biết.

"Bảo Bảo, anh vừa gặp mẹ, bệnh của bà cũng đã khỏi rồi, hay em về nhà với anh đi."

Cố Bảo Bảo không nhìn anh, chỉ nói: "Em muốn ở lại thêm mấy ngày nữa."

Thêm mấy ngày nữa? Cô ấy còn giận sao?

"Vậy em còn muốn ở lại bao lâu?"

Anh hỏi vậy bảo cô trả lời thế nào?

Cô không cần trả lời, đây cũng không phải vấn đề của anh.

Bởi vì ngay sau đó, anh còn nói thêm: "Em nói với ba mẹ là anh đi vắng, cho nên mới về nhà ở mấy ngày, giờ anh đã về, Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng ở lại biệt thự, vì sao em còn muốn ở đây? Nếu ba mẹ hỏi em thì em trả lời thế nào?"

Cố Bảo Bảo có chút bực mình. Anh luôn như vậy, không cho cô chút đường lui.

"Anh ép em thế thì có gì tốt đâu?"

Cô không nhịn được hỏi.

"Bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn mà chút tự do em cũng không có sao?"

"Bảo Bảo, em nói gì vậy?"

Mục Tư Viễn rất ngạc nhiên, Cố Bảo Bảo cũng thấy kinh ngạc, sao cô có thể nói ra lời như thế?

Trước kia cô chưa từng nói vậy bao giờ!

Trước kia cô chỉ nghĩ đến việc được sống cùng anh và Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã nhảy nhót vui sướng. Nhưng bây giờ, nghĩ đến ngôi biệt thự ấy, cô lại có cảm giác khó thở.

"Em..."

"Anh về trước đi, một hai ngày nữa em sẽ về."

"Không được!"

Anh cương quyết giữ tay cô, ra lệnh: "Bây giờ em phải trở về cùng anh ngay!"

Thấy cô giãy dụa, anh liền bổ sung: "Nếu em không muốn để ba mẹ lo lắng!"

"Anh uy hiếp em?"

Uy hiếp?!

..d!Đ-l++Q..đn

Sao cô có thể nói vậy?

Cô không nhìn thấy, không đoán được ra là anh sợ mất cô lắm sao?

Cho dù chỉ có một chút linh cảm, anh đã thất kinh, mất hết hồn vía.

Vậy nên...

"Dù có là uy hiếp đi nữa!" Anh bày ra dáng vẻ hung ác.

"Em cũng biết, chuyện gì anh cũng có thể làm mà!"

"Anh..."

Tay cô bị anh giữ, liền nhấc chân đá anh.

"Em hận anh, Mục Tư Viễn, em hận anh!"

Nhìn gò má đỏ bừng vì căm phẫn của cô, anh cười tà: "Bảo Bảo, anh đột nhiên phát hiện ra khi cái miệng nhỏ của em gọi cả họ tên anh nghe cũng rất êm tai đó. Ở đây không tiện lắm, tối em lại gọi nữa có được không hả?"

Anh thừa dịp hôn trộm lên môi cô rồi mới tiếp tục kéo cô đi.

"Anh thả em ra."

Cố Bảo Bảo vừa xấu hổ vừa giận.

"Anh là tên lưu manh."

Nhưng mặc kệ cô nói gì, anh cũng giả mắt điếc tai ngơ.

Mãi đến khi lên cầu, anh mới ôm chầm lấy cô, thấp giọng nói: "Đừng gọi nữa, bằng không anh sẽ hôn em ngay tại đây đấy!"

Xung quanh đây đang có mấy người hàng xóm đi tản bộ sau khi ăn cơm.

Bọn họ cũng đến uống rượu mừng hôm tổ chức tiệc đính hôn, giờ nhìn thấy hai người liền hăm hở nói: "Bảo Bảo đang đi dạo với cậu Mục đấy à!"

"Người trẻ tuổi thật tốt, lãng mạn lắm!"

Cố Bảo Bảo cười miễn cưỡng, chỉ có thể đi theo anh, không để hàng xóm chê cười.

Nếu ở đây đã bị anh uy hiếp thì khi đến tiệm mỳ cô càng bất lực hơn.

Trước đây ba mẹ vì theo ý cô mới đồng ý cho việc cưới xin của bọn họ, giờ mà cô lại cãi nhau thì không phải sẽ khiến ba mẹ lo lắng sao?

Cô thật không không đành lòng.

"Bảo Bảo, tối nay con về cùng Tư Viễn à?"

Thấy mẹ hỏi vậy, Mục Tư Viễn liền cướp lời: "Mẹ, bọn con về cùng nhau."

Cô buộc lòng phải im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

Bà Cố cười: "Bảo Bảo, mai mẹ muốn đến thăm Hoan Hoan Nhạc Nhạc, con có ở nhà không?"

"Có chứ ạ." Mục Tư Viễn lại cướp lời.

"Ngày mai Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng không phải đến trường, mẹ đi lúc nào để con bảo lái xe đến đón."

"Không cần đâu, không cần đâu." Bà Cố vui vẻ nói.

"Giờ giấc của mẹ không chính xác, đến lúc đó để mẹ tự đi."

Cố Bảo Bảo không thể nói được gì, im lặng ngồi yên.

Một lúc sau, Mục Tư Viễn đứng lên: "Ba mẹ, chúng con về trước."

Hai ông bà Cố cũng đứng lên: "Lái xe cẩn thận."

Ánh mắt họ chuyển sang Bảo Bảo, chắc là có hơi lạ sao cô không đứng dậy.

Cố Bảo Bảo nhận thấy ánh mắt ba mẹ, buộc phải đứng dậy: "Ba mẹ, con về đây. Mẹ, mai mẹ đến sớm nhé rồi cùng con ăn cơm."

Nói xong, cô không còn lý do trì hoãn đành đi theo anh ra ngoài.

Trong lòng cô vô cùng bất đắc dĩ. Không thể tìm được lời nào để nói.

Về đến nhà, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã ngủ, cô cứ ngồi mãi trong phòng bọn trẻ, không muốn ra ngoài.

Cô muốn ngủ trong phòng khách, nhưng cô biết là anh sẽ không đồng ý.

"Bảo Bảo!"

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, anh khẽ gọi cô: "Về phòng ngủ đi."

Cô quay lại nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc nhưng lại mang đến cho cô cảm giác xa lạ chưa bao giờ có.

"Em..."

Cô hít sâu, nói ra điều mình muốn: "Mấy ngày qua không gặp các con, tối nay em muốn ngủ cùng chúng."

Hôm nay tạm dùng lý do này đã, ngày mai, ngày mai sẽ tìm lý do khác!

Mục Tư Viễn cười nhạt: "Cũng được, vậy em ra ngoài một lát được không? Anh sợ nói chuyện sẽ đánh thức chúng."

Anh muốn nói gì với cô?

Cô đứng dậy đi ra cửa, anh liền nhét gì đó vào tay cô.

Cô cúi nhìn, kinh ngạc nhìn cái hộp trong tay!

Chính là cái hộp đêm đó cô bỏ lại ngăn cà vạt!

"Cái này..." Cô khó hiểu.

Anh cười, mang theo sự áy náy.

"Anh đã mua lúc đi Disneyland, xin lỗi vì bây giờ mới đưa được cho em!"

Cố Bảo Bảo không nói gì, mở hộp ra, là viên kim cương ấy.

Viên kim cương xinh đẹp... nhưng lạnh lẽo.

Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng nắp hộp lại, không có nói cám ơn mà đi đến ban công cuối hành lang.

Anh kinh ngạc đi theo cô.

Cái hộp được cô đặt lên cái bàn ở ban công.

"Bảo Bảo, em không thích sao?"

Trông cô thật sự không có chút vui thích nào cả.

Đôi mắt cô không chút gợn sóng nhìn anh, hỏi ngược lại: "Ngươi, anh có tin trên thế giới này có một người, khi anh ta không có được người mình yêu thì sẽ đem tình cảm trong lòng đặt lên người khác?"

Anh không hiểu sao cô lại hỏi như thế. Nhưng anh vẫn nghiêm túc rồi trả lời: "Anh nghĩ là không. Dẫu sau mỗi người mỗi khác, có đúng không?"

Căn bản không một ai có thể làm thế thân cho người khác.

Nghe vậy, cô cười, nụ cười mơ hồ và xa cách.

"Tư Viên, anh nói rất đúng. Vì vậy, người được coi là thế thân kia vĩnh viễn không chiếm được trái tim của người ấy."

!lee..Qu!y+đ[ô]n

Cô còn lắc đầu cười nhạo.

"Không, không, em nói sai rồi. Đừng nói là toàn bộ trái tim, phải nói là một góc nhỏ cũng không có được."

"Bảo Bảo, em nói gì? Vì sao lại nói những câu kỳ lạ vậy chứ?"

"Kỳ lạ sao? Em cảm thấy anh phải hiểu rõ mới đúng."

Cô tiếp tục đi xuống vườn hoa.

Nỗi đau khổ dâng lên, cô lấy ra một điếu thuốc trong túi rồi đốt.

Anh đứng lại bên cạnh cô. "Bảo Bảo, em làm sao vậy?"

Bình thường cô không hút thuốc, trừ những lúc căng thẳng và đau lòng ra.

"Có phải em... còn đang giận anh?"

Cô lắc đầu. "Em không giận. Em không có gì phải giận cả."

Người trong lòng anh không phải em, em đâu có tư cách không vui.

Hút xong điếu thuốc, cô dập tắt đầu lọc. "Em đi ngủ trước, anh cũng nghỉ sớm đi."

Cô xoay người đi, không để anh có cơ hội nói thêm một câu.

"Bảo Bảo!" Anh gọi nhưng cô đã biến mất.

Anh mới đuổi theo được hai bước, ánh mắt bỗng dừng lại trên bàn.

Viên kim cương anh mới tặng cô, cô không cầm đi.

Cô đã quên hay là cố ý không cần?

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Anh vò tóc nhưng không nghĩ ra lý do.

Cố Bảo Bảo quay lại phòng trẻ em, cởi bỏ giày, khẽ leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Nhạc Nhạc.

Tuy cô đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng Nhạc Nhạc ngủ say vẫn bị đánh thức.

Chẳng lẽ đây chính là mối liên hệ giữa hai mẹ con sao?

Cặp mắt nhập nhèm nhìn thẳng vào cô.

"Mẹ!"

Mắt bé sáng lên, lập tức vui sướng chui vào ngực mẹ.

"Tiểu bảo bối của mẹ!"

Cô hôn bé, chợt nhớ lại những tháng ngày trước đây lúc còn ở Mỹ.

Khi đó tuy Nhạc Nhạc không quan tâm đến người khác, nhưng tối đi ngủ được cô ôm đều rất ngoan ngoãn.

Có lẽ... Cô càng nên rời khỏi đây.

Cô cuối cùng không có cách nào thắng nổi Trịnh Tâm Du.

Quá trình vĩnh viễn như nhau, kết quả cũng chỉ có một.

Song cái cô có không phải đau lòng mà là sự hết hi vọng với anh.

Lần này, cô sẽ không giống như năm năm trước.

Cô không muốn ba mẹ lo lắng cho cô, cũng không muốn Hoan Hoan Nhạc Nhạc đột nhiên rơi vào hoàn cảnh không có mẹ.

Nếu có thể, cô muốn dẫn chúng đi cùng.

Nhưng mẹ phải đưa các con đi theo thế nào đây!

"Mẹ không vui à?"

Nhạc Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn nhìn hàng lông mày nhíu chặt của mẹ.

Cố Bảo Bảo khẽ lắc đầu, cười dịu dàng: "Nhạc Nhạc có thích ở đây không?"

Nhạc Nhạc gật đầu không chút nghĩ ngợi. "Thích ạ! Nhạc Nhạc thích anh, ba, ông nội!"

Bé rất là vui, lúc nói chuyện, cặp mắt to cười híp lại thành một đường.

Cô nuốt cay đắng xuống, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, không muốn để bé thấy nước mắt của mình.

Tuy nhiên cảm giác của trẻ con xưa nay rất nhạy bén, huống chi Nhạc Nhạc từng là đứa bé không có ba.

Bé lập tức nhận ra sự bất thường của mẹ.

"Mẹ ơi." Bé sốt ruột hỏi. "Có phải mẹ lại muốn đi Mỹ không?"

"Không có, không phải vậy." Cố Bảo Bảo nén nước mắt, khi nhìn Nhạc Nhạc, trên mặt lại hiện ra nụ cười. "Không phải đâu Nhạc Nhạc, mẹ sẽ không để con chỉ có một mình nữa, sẽ không."

Nhạc Nhạc gật đầu, vậy thì thật tốt. Nhưng vì sao trông mẹ không vui chút nào?

Bé nhăn mày.

Cố Bảo Bảo thương yêu vỗ đầu bé. "Nhạc Nhạc, mau ngủ đi, ngày mai còn phải đi học."

Bé ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi rất nhanh.

Trong lúc ngủ, tay bé còn nắm chặt góc áo của mẹ, sợ mẹ sẽ bỏ lại bé không quan tâm đến.

"Nhạc Nhạc..."

Cô nghẹn ngào nói nhỏ, tất cả những tủi thân và đau đớn những ngày qua, rốt cuộc hóa thành nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên má...

***

Mục Tư Viễn cầm viên kim cương về phòng ngủ.

Nhìn một vòng, anh bỏ nó vào hộp trang sức của cô.

Bên trong không có mấy đồ nữ trang nên có thể đựng được cả cái hộp có mật mã.

Anh nghĩ cô biết mật mã, bởi vì đó là ngày sinh nhật của cô.

"Bảo Bảo." Anh thận trọng cất nó vào, nhẹ nhàng nói: "Hi vọng em sớm nguôi giận!"

Quay lại nhìn chiếc giường lớn vắng vẻ, anh thở dài nặng trĩu, thật không muốn ngủ một mình.

Vẫn nên đi tắm trước rồi đến thư phòng để giết thời gian thôi!

Đang định đứng lên thì điện thoại báo có tin nhắn do thư ký chủ nhiệm gửi tới.

-- Mục tổng, văn kiện trái quyền của công ty Hằng Mỹ đã thu lại. Nhưng phát hiện có tình huống khác thường. --

Tình huống khác thường?! Anh sửng sốt.

Chốc lát lại có một tin nhắn khác được gửi tới.

-- Điều tra sơ bộ tình hình thì thấy một lượng lớn số tiền hiện có trong tài khoản của cô Trịnh được lấy ra, cụ thể thế nào tôi không điều tra ra --

Việc của cô ấy là báo cáo, nếu Mục tổng cũng thấy khác thường, tự nhiên sẽ cho người đi thăm dò.

Mục Tư Viễn đặt điện thoại xuống, những lời mới nghe được ở khu rừng ven sông hiện lên trong đầu.

-- Bảo Bảo, em đừng như vậy. Mỗi người đều có một ước nguyện, ước nguyện của anh chính là được nhìn thấy em hạnh phúc. --

Ước nguyện của anh ta là được thấy... Bảo Bảo hạnh phúc?!

Tại sao lại như thế?

Người phụ nữ anh ta muốn lấy rõ ràng là Tâm Du, vì sao ước nguyện của anh ta không phải là khiến Tâm Du hạnh phúc?

Vì sao?

Anh nghi ngờ, ánh mắt chuyển sang chiếc điện thoại, lập tức có chủ ý.

***

Cố Bảo Bảo thay một cái váy kiểu dáng rất bình thường, một bông hoa được cái trước ngực khiến cho cái váy có vẻ như một bộ lễ phục.

Tóc thì khỏi cần chỉnh sửa đặc biệt, cô búi lên đầu rồi dùng một cây trâm cài lại là xong.

Cũng không phải là cô không coi trọng hôn lễ của Thân Văn Hạo và Trịnh Tâm Du, cô chỉ muốn yên lặng tham dự mà thôi.

Vì vậy ngay cả Hoan Hoan Nhạc Nhạc cô cũng không đưa đi mà đưa chúng đến ở cùng ông bà ngoại.

Cô cầm lấy một cái túi rồi đi ra ngoài.

"Thiếu phu nhân." Lái xe đi đến mở cửa xe cho cô, nói: "Thiếu gia nói anh ấy có việc gấp nên sẽ chờ cô ở lễ cưới."

Ngồi lên xe, cô mở hộp trang sức trông thây viên kim cương.

Tối đó cô đã hiểu lầm, viên kim cương này không phải anh mua để tặng Trịnh Tâm Du.

Nhưng với cô thì có gì khác biệt sao?

Vì Trịnh Tâm Du, anh rời khỏi tiệc đính hôn của bọn họ, anh bỏ đi trước trong khi bọn họ đang đi du lịch, anh quên mua quà cho cô...

Trong lòng anh, người quan trọng nhất chỉ là Trịnh Tâm Du.

Trịnh Tâm Du vĩnh viễn chắn ngang cuộc sống của bọn họ, vĩnh viễn... Nếu cô lựa chọn tiếp tục đi cùng anh...

"Thiếu phu nhân, đến nơi rồi!"

Cố Bảo Bảo khẽ mỉm cười. "Cám ơn. Có điều, sau này anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa được không? Xưng hô ấy... rất buồn cười."

Người lái xe nhíu mày: "Đây là căn dặn của lão gia và thiếu gia..."

Có bao nhiều người phụ nữ ước muốn xưng hô này, vì sao cô ấy lại không muốn?

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo không phí lời thêm, xuống xe vào nhà hàng.

Nói là nhà hàng nhưng thật ra giống một biệt thự, nghi lễ được tổ chức trên bãi cỏ của biệt thự.

Khi cô đến đã có rất nhiều khách khứa.

Cô đứng trong góc, ngửi hương thơm từ hoa bách hợp, bỗng thấy Mục Tư Viễn vội vã đi vào.

Cô đang nghĩ có nên tìm anh không, anh lại hoàn toàn không có ý tìm kiếm cô, trực tiếp đến phòng cô dâu chú rể.

Vẻ mặt anh rất kỳ lạ khiến cô không nhịn được đi theo từ xa.

Anh đến cạnh Thân Văn Hạo, không biết nói gì mà Văn Hạo lại cùng anh đi ra rừng cây nhỏ bên ngoài.

Cô vẫn đi phía sau, xác định không ai phát hiện mới tiến tới gần, núp sau một thân cây cách bọn họ không xa lắm.

"Tôi muốn anh lập tức dừng lại!"

Vừa đứng lại, giọng nói nghiêm nghị của Mục Tư Viễn đã vang lên.

Cô chấn động, không tin được điều mình vừa nghe.

Anh đang bảo Văn Hạo lập tức dừng hôn lễ lại ư?

"Mục Tư Viễn, anh đang nói xằng bậy gì đó?"

Thân Văn Hạo cau mày. "Anh có biết bây giờ mình đang nói gì không?"

"Tôi biết rất rõ." Mục Tư Viễn trả lời vô cùng rõ ràng: "Tôi nói lại lần nữa, lập tức dừng tất cả mọi chuyện anh đang làm với Tâm Du!"

Nghe vậy, Thân Văn Hạo nhìn anh, bỗng bật cười ha ha.

Rồi anh ta đột ngột ngừng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: "Mục Tư Viễn, anh lấy thân phận gì nói điều này với tôi? Bằng vào việc anh là tình nhân cũ của Trịnh Tâm Du sao?"

Giọng điệu xa lạ và tàn nhẫn khi thốt ra ba từ - Trịnh Tâm Du - cô dâu của anh ta hôm nay khiến người khác kinh ngạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.