Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 167: Chương 167: Yêu đến mức không thể yêu




Mục Tư Viễn càng khẳng định suy đoán trong lòng.

Khi anh nhận được tin nói rằng sau khi Thân Văn Hạo tiếp nhận bồi thường toàn bộ cho Hằng Mỹ thì cũng chuyển 10 triệu vốn mà anh rót vào sang sổ tiết kiệm của mình, anh liền ngờ đến hôn lễ này không có cao thượng và đơn giản như bên ngoài tưởng tượng.

Thân Văn Hạo có thật là xuất phát từ sự giúp đỡ nên thời khắc nguy nan này mới lấy cô chủ nhà họ Trịnh?

Rõ ràng Thân Văn Hạo muốn thừa dịp cướp của!

"Tôi chỉ hỏi anh, anh có thật sự làm vậy không?"

"Tôi làm gì?"

Thân Văn Hạo ngạo nghễ nhìn anh: "Mục Tư Viễn, tôi nói cho anh biết, tôi rất vui vì được lấy Tâm Du làm vợ!"

"Đừng có nói những lời nhảm nhí này!"

Mục Tư Viễn hét lên: "Anh muốn tiền, tôi có thể cho anh! Xin anh bỏ qua cho cô Trịnh và Tâm Du, chẳng lẽ anh không biết, hiện nay dù chỉ nhận một chút xíu đả kích họ cũng không thể thừa nhận nổi ư?"

Thân Văn Hạo cười.

"Mục Tư Viễn, tôi thật không biết anh có ý gì nữa!"

Anh ta bước lại gần sát Mục Tư Viễn, đe dọa nhìn anh: ""Tôi không biết vì sao anh nói vậy nhưng tôi sẽ cho anh biết một điều, tôi thật lòng lấy Tâm Du! Chỉ có điều..."

Trong mắt anh ta hiện lên nét khinh miệt: "Việc này thì có liên quan gì đên anh?

Anh quan tâm người phụ nữ khác như thế, rốt cuộc đặt Bảo Bảo ở vị trí nào?"

Nhất thời Mục Tư Viễn không thể phản bác.

Thân Văn Hạo cười lạnh lùng. "Mục Tư Viễn, tôi không biết Bảo Bảo yêu cái gì của anh, nhưng nếu anh không thể đối xử tử tế với cô ấy, vậy đừng trách người có thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy muốn đưa cô ấy đi!"

"Anh..."

Mục Tư Viễn siết chặt tay, hận không thể cho anh ta một quyền.

Nhưng lúc này, giọng nói của Trịnh Tâm Du chợt vang lên.

"Văn Hạo, anh ở đây à!"

d!Đ~l_Q~đ

Giọng của cô ta tràn ngập sự ngạc nhiên mừng rỡ, Cố Bảo Bảo vội lui lại, giấu mình kỹ hơn.

Sau khi Thân Văn Hạo đến gần Mục Tư Viễn, cô đã không còn nghe rõ bọn họ nói gì.

"Tư Viễn?"

Trịnh Tâm Du đến thì lập tức cảm thấy bầu không khí thù địch giữa hai người đàn ông.

Cô ta khó hiểu nhìn Mục Tư Viễn: "Có... có chuyện gì không?"

Mục Tư Viễn nhìn trái phải cũng không có người nào khác, do thế nói thẳng ra.

"Tâm Du." Anh chỉ vào Thân Văn Hạo: "Tên khốn này làm gì, em không biết sao?"

Trịnh Tâm Du chẳng hiểu ra sao. "Tư Viễn, anh đang nói gì vậy?"

"Dù các anh đang nói gì thì có thể để Văn Hạo theo em được không? Bên kia có rất nhiều tân khách!"

Cô ta tiến lên vòng qua tay Thân Văn Hạo.

Mục Tư Viễn sốt ruột ngăn cản. "Tâm Du, chẳng lẽ em thật sự không biết? Tên khốn này đã chuyển toàn bộ số dư tài sản của nhà họ Trịnh vào sổ tài khoản của anh ta!"

Nói thẳng ra sự thật, anh cho rằng chí ít Thân Văn Hạo sẽ giải thích một chút trước mặt Tâm Du. Nhưng Thân Văn Hạo vẫn thách thức nhìn anh, cười như không cười.

Ngược lại Trịnh Tâm Du lập tức nói: "Tư Viễn, anh nói việc này à..."

Cô ta cười ngượng ngùng: "Chuyện này em cũng biết."

Mục Tư Viễn ngẩn ra: "Em biết?"

"Đúng vậy!"

Trịnh Tâm Du gật đầu. "Sau khi em và mẹ thương lượng đã quyết định làm như vậy.

Dù sao phương diện làm ăn em không hiểu, cơ thể mẹ lại không tốt, cho nên về sau chuyện trong nhà đều giao hết cho Văn Hạo."

Cô ta nói xong cười xấu hổ nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nụ cười này không thể nghi ngờ là sự mỉa mai cực lớn với Mục Tư Viễn, anh không nói được một câu.

Không đúng, không đúng, anh hô thầm, không phải như thế!

Với kinh nghiệm thương trường nhiều năm và thái độ vừa rồi của Thân Văn Hạo, sự việc không hề đơn giản như thế!

Nhưng không ai nghe anh, Thân Văn Hạo càng nói: "Mục tổng, cảm ơn sự quan tâm của anh với Tâm Du. Nhưng về sau, tôi hi vọng người có thể gánh vác trách nhiệm này là tôi mà không phải bất kỳ ai khác!"

Mục Tư Viễn ngẩng lên, rõ ràng thấy được sự mất kiên nhẫn chợt lóe trong mắt anh ta, nhìn lại Trịnh Tâm Du, vừa nghe xong câu đó, tự nhiên vô cùng vui vẻ.

Còn anh, đích xác đã trở thành một người dư thừa!

Anh tránh sang bên, không nói thêm gì nữa.

Thân Văn Hạo lạnh nhạt nhìn anh, mang theo Trịnh Tâm Du ra ngoài.

Nhìn bọn họ đi xa, dần dung nhập vào dòng người, Mục Tư Viễn trầm giọng lắc đầu thở dài.

Chú Trịnh, cháu đã cố gắng nhưng Tâm Du căn bản không nghe cháu, cháu cũng không thể làm gì được!

Đứng một lúc, anh cũng đi về phía bãi cỏ, vừa lấy điện thoại ra, muốn xem Bảo Bảo đã đến chưa.

Nhưng anh gọi vào số cô mà lại rơi vào tình trạng tắt máy!

Anh khó hiểu, tìm số của người lái xe.

***

Người đã đi xa, hẳn sẽ không ai phát hiện ra cô.

Cố Bảo Bảo vội vàng tắt máy rồi bỏ vào túi, đi ngược lại hướng tổ chức bữa tiệc.

Cô không muốn bị anh tìm ra.

Trong đầu cô rất loạn, không muốn suy nghĩ gì hết.

Đừng nói cô đang trốn tránh, khi ai đó mất hết ý chí, người đó sẽ tự bao trùm lên mình một tấm màng bảo vệ.

Không suy nghĩ, không hỏi tới, không nhìn đến chính là tấm màng bảo vệ của cô.

Cô lẳng lặng đến ngồi dưới một gốc cây, tiếng pháo hoa từ phía bên kia vọng lại.

Hôn lẽ hẳn đã bắt đầu.

Hôm nay dù sao cũng là đám cưới của Văn Hạo, là chuyện cả đời, cô nên đến dự lễ, chúc phúc cho anh! Vì vậy, cô đứng dậy quay lại đó.

Hòa vào đám người, cô thấy Văn Hạo đang đứng trước mặt người chủ trì, đợi bà Trịnh đi cùng Trịnh Tâm Du lên thảm đỏ.

"Bảo Bảo!"

Bỗng vai cô bị ôm lấy, giọng nói mang theo sự nôn nóng vang lên bên tai: "Em đi đâu vậy? Anh tìm em nãy giờ rồi!"

Cô cúi đầu, điều chỉnh lại vẻ mặt của mình rồi mới ngước lên nhìn anh: "Em đến phòng rửa tay ấy mà!"

Tiếng vỗ tay vang lên, Trịnh Tâm Du cùng mẹ đi lên thảm đỏ.

Cô vội mượn cớ ra hiệu anh đừng nói nữa, chăm chú xem lễ.

d~danfleequysdoon

Giờ phút này Trịnh Tâm Du rất hạnh phúc cho nên cô ta mới xinh đẹp như vậy có đúng không?

Cô dâu nào cũng nên được chúc phúc, hôn nhân với mỗi cô gái là chuyện vô cùng quan trọng!

Tôi chúc phúc cho cô, Trịnh Tâm Du!

Dù trước đây cô làm gì với tôi, dù cô có lẽ không thật lòng yêu Văn Hạo, tôi cũng chúc phúc cho cô!

"Bây giờ mời chú rể đón cô dâu!"

Người chủ trì hôn lễ phấn chấn nói.

"Chú rể cúi đầu với mẹ, cám ơn mẹ đã nuôi dưỡng và dạy dỗ cô dâu nhiều năm qua!"

Nhìn Thân Văn Hạo cúi đầu với bà Trịnh, hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay.

"Tốt rồi! Rất cám ơn!"

Người chủ trì hôn lễ tiếp tục nói.

"Xin mọi người yên lặng, thời khắc quan trọng nhất sắp đến, bây giờ... mời cô dâu chú rể trao lời thề và trao nhẫn!"

Thân Văn Hạo và Trịnh Tâm Du cùng cười lấy nhẫn ra.

Thân Văn Hạo nhẹ nhàng cầm tay cô ta, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út...

"Chờ đã!"

Một giọng nữ sắc bén thình lình phá ngang giờ phút đẹp đẽ ấy.

Một cô gái với sắc mặt đỏ bừng, bước chân lảo đảo xông lên thảm đỏ.

Sơ Hàn!

Xem chừng cô ấy đã uống rất nhiều rượu!

Trịnh Tâm Du cười nhìn cô ấy: "Sơ Hàn, cô tới chúc mừng tôi sao? Thật rất cám ơn cô!"

Cô ta ra hiệu cho hai phù dâu bên cạnh lập tức đến kéo Mục Sơ Hàn xuống.

Nhưng bọn họ chưa tới gần, hai mắt Mục Sơ Hàn đỏ bừng lên vì tức giận: "Các cô ai dám đụng vào tôi, tôi liều mạng với người đó!"

Bình thường trong đám bạn bè, cô ấy nổi danh là chua ngoa và tùy hứng, cộng thêm việc cô ấy là con gái Mục Phong Minh nên cũng không ai dám lên đụng vào cô ấy!

Cô ấy cười hài lòng, ánh mắt quay lại Trịnh Tâm Du và Thân Văn Hạo.

"Trịnh Tâm Du, cô nói... Tôi đến chúc mừng cô... Ha ha... Tôi đương nhiên... vì sao tôi lại không... Phúc khí này cô nên có mà..."

"Bạn bè cô, cha mẹ cô đều bị cô lừa, cô bỏ ra bao công sức, tôi đương nhiên... đương nhiên là chúc mừng cô..."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Cố Bảo Bảo muốn kéo cô ấy xuống thì bị Mục Tư Viễn giữ lại.

"Đừng đi." Anh thấp giọng nói. "Cứ để nó điên!"

Để cô ấy điên?

Cố Bảo Bảo kinh ngạc. Anh muốn Sơ Hàn giúp anh phá hôn lễ này sao?

Gương mặt Trịnh Tâm Du trắng bệch.

Cô ta rút tay nằm trong tay Văn Hạo về, đến trước mặt Mục Sơ Hàn.

"Sơ Hàn, cô uống say rồi, về nghỉ trước có được không?"

"Làm sao! Giả vờ quan tâm? Cút ngay!" Mục Sơ Hàn liền đẩy cô ta.

Cô ấy say thật, nhưng tay có đụng đến Trịnh Tâm Du không?

Cô ấy không cảm thấy rõ, dù sao cô ấy vừa đẩy thì Trịnh Tâm Du liền lùi lại, ngã xuống đất.

Cô dâu bị người ta bắt nạt vậy mà được sao?

Thân Văn Hạo lập tức tiến lên đỡ, tức giận nói với cô ấy: "Sơ Hàn, em say rồi, đừng có phát điên ở đây!"

Mục Sơ Hàn kinh ngạc nhìn lại anh. "Em đến, là để chúc mừng anh... Anh... anh không muốn thấy em... vậy em sẽ đi, sẽ đi..."

Nước mắt thương tâm liền tràn ra khóe mi.

Thân Văn Hạo không để ý tới cô ấy, đỡ Trịnh Tâm Du quay lại trước mặt người chủ trì hôn lễ.

Cố Bảo Bảo không nhìn nổi nữa.

"Thật không thấy người anh nào như anh!"

Cô thấp giọng mắng, giật thoát khỏi tay anh, chạy lên.

"Sơ Hàn." Cô ôm lấy Mục Sơ Hàn, mềm giọng nói: "Hôn lễ bắt đầu rồi, chúng ta qua bên kia ngồi nhé được không?"

"Tôi không muốn!"

Mục Sơ Hàn khóc đẩy cô ra, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn cô dâu chú rể ở đó, hét lên: "Anh Văn Hạo, Trịnh Tâm Du, tôi chúc hai người bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử..."

Cô ấy vừa khóc vừa cười, lời chúc phúc không biết là vui vẻ hay đau lòng quyết liệt: "Tôi chúc hai người trăm năm hòa hợp, bỉ dực song phi, tôi chúc hai người..."

"Đủ rồi!"

Mục Tư Viễn chẳng biết đi lên từ lúc nào, kéo Cố Bảo Bảo về sau, cả giận nói với Mục Sơ Hàn: "Mau đi về cho anh, đừng ở đây mất mặt nữa!"

"Mất mặt?"

Cô ấy cực kỳ bi thương nhìn anh trai, bỗng cười nhạt: "Anh à, anh trai yêu quý của em, anh giả bộ gì chứ, anh giả bộ cái gì hả?"

Cô ấy hét lên. "Tâm Du của anh lấy người khác kìa, anh không khó chịu sao? Chưa từng khó chịu sao... Ha ha, anh thật vô dụng, anh thật vô..."

"Bốp!"

Cái tát vang dội cắt đứt những lời nói xằng của cô ấy, bước chân cô ấy bất ổn, giật lùi lại, ngã bệt xuống đất.

Cô ấy chấn động, giống như đột nhiên tỉnh táo, lại như càng mơ hồ hơn.

Cô ấy không phân biệt rõ phương hướng, không phân biệt rõ mình đang ở đâu, trong lòng cô ấy chỉ có đau đớn, uất ức và tổn thương.

Mọi thứ đều nhao nhao ùa lên đầu, cô ấy không chịu nổi nữa, bật khóc lớn.

"Khóc cái gì!"

Mục Tư Viễn nhíu mày, định tiến tới dẫn cô ấy đi.

Nhưng Cố Bảo Bảo lại vượt lên, chắn trước người Mục Sơ Hàn.

"Đủ rồi đó Mục Tư Viễn!"

Ánh mắt cô kiên quyết mà xa lạ, lạnh lùng mà thất vọng.

"Bảo Bảo, em..." Trong lòng anh chấn động.

"Mục Tư Viễn." Cô lắc đầu. "Là em đã nhìn lầm anh, hóa ra anh là con người lạnh lùng vô tình như vậy? Cô ấy là em gái của anh, là em gái ruột đó! Anh bỏ mặc cô ấy bị người ta bắt nạt không tính, anh còn muốn dẫm đạp cô ấy thêm sao?"

"Em nói gì vậy?"

Anh hoàn toàn giật mình, cảm giác như mình không còn nhận ra người phụ nữ trước mặt!

"Tại sao anh muốn làm như vậy? Là muốn để cho ai đó vui vẻ sao?"

Nếu câu nói trước là vì Mục Sơ Hàn thì câu hỏi này chính là câu mà cô muốn hỏi.

"Người đó rốt cuộc chiếm vị trí thế nào trong lòng anh, đến mức anh không còn thấy được gì khác? Nếu đã như vậy, sao anh không thoải mái nói ra? Vì sao không thoải mái theo đuổi người anh thực sự muốn? Anh không theo đuổi được cho nên mới làm thương tổn tới những người bên cạnh anh?"

"Bảo Bảo..."

Trong mắt cô dần lộ ra sự quyết tuyệt khiến anh cảm thấy hoảng hốt. "Rốt cuộc em đang nói gì vậy?"

Anh muốn kéo cô, muốn cảm nhận xem người phụ nữ trước mặt có phải là Bảo Bảo của anh không.

Nhưng tay anh bị cô gạt đi, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn anh, không nói gì, chỉ xoay lại đỡ Mục Sơ Hàn.

"Sơ Hàn, chúng ta đi!"

Mục Sơ Hàn sớm bị biểu hiện vừa rồi của cô làm cho kinh hãi, bây giờ cô nói gì cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo cô ra ngoài.

Bọn họ đi xa rồi, hội trường vẫn rất im lặng.

Có lẽ mọi người còn chưa tỉnh táo sau chuyện vừa rồi nhưng cô cũng không muốn xen vào.

Cô chậm chạp không đi đến bước này, nếu đã bước thì sẽ không nghĩ tới việc quay lại.

"Chị Bảo Bảo!"

Giọng nói quen thuộc tới gần, cô quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: "Tuế Tuế, sao em cũng ở đây?"

Từ lần trước Tuế Tuế ra khỏi bệnh viện, không có để lại số điện thoại, sau đó cũng không liên lạc với cô, cô thực sự rất lo lắng!

Tuế Tuế cười nghịch ngợm. "Đám cưới của con mụ xấu xa đó, em đương nhiên phải xem, không ngờ... Chậc chậc, chị Bảo Bảo có tiến bộ đấy!"

Tiến bộ?

Chỉ có cô nhóc này mới dùng từ kỳ quái như vậy.

Cố Bảo Bảo cười đắng chát, chẳng biết nên nói cái gì.

"Được rồi, không nhiều lời nữa."

Tuế Tuế lập tức vẫy tay gọi taxi. "Chúng ta đi nhanh đi, lát nữa tên quỷ đáng ghét Mục Tư Viễn đuổi theo thì lại tốn nửa ngày nói lý lẽ đấy!"

Ba người lên xe, tài xế hỏi: "Đi đâu đây các cô?"

Cồn dâng lên, Mục Sơ Hàn mê man dựa vào Cố Bảo Bảo, một câu cũng không nói được.

Dáng vẻ này cũng không tiện đưa cô ấy về nhà, Cố Bảo Bảo suy nghĩ. "Ra khách sạn Hải Tân đi."

Đánh phải đến đó thuê cho cô ấy một phòng.

Với lại, cô cũng không muốn về biệt thự.

***

Dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ, cuối cùng cũng đưa được Mục Sơ Hàn lên giường.

Không biết cô ấy đã uống bao nhiêu, còn làm loạn ở hôn lễ cho nên giờ ngủ rất say, chỉ sợ trời có sập cũng không dậy nổi.

Cố Bảo Bảo lau mồ hôi trán, ngồi xuống nói chuyện với Tuế Tuế.

"Tuế Tuế, thời gian qua em đi đâu vậy? Đã lâu không liên lạc với chị, chị tưởng em đã về Mỹ rồi."

"Em chưa thể về Mỹ được!"

Tuế Tuế nháy mắt. "Em đã đáp ứng Công Tôn Diệp là phải nhìn thấy chị hạnh phúc, nhiệm vụ mới coi như xong."

Cố Bảo Bảo cười.

Bỗng nhiên, cô lại nhíu mày: "Tuế Tuế, chị xin em."

Cô khẩn trương nắm tay Tuế Tuế: "Chuyện hôm nay đừng nói với A Diệp!"

"Vì sao?"

Tuế Tuế lắc đầu. "Công Tôn Diệp giao phó, dù xảy ra chuyện gì cũng phải nói cho anh ấy biết!"

"Đừng nói, Tuế Tuế!"

Cố Bảo Bảo lo lắng nói: "Nếu A Diệp biết, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho chị. Chị sao có thể ích kỷ khiến cuộc sống của anh ấy lại thay đổi vì chị được?"

Tuế Tuế cảm thán. "Chị Bảo Bảo, đừng trách em nói chị. Trước giờ sao chị không nghĩ cho mình đi? Chị là phụ nữ, cần phải có đàn ông yêu thương, vì sao chị còn ở lại bên cạnh tên khốn Mục Tư Viễn?"

Cố Bảo Bảo không nói gì.

Cô đứng lên đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài bờ biển mênh mông, mới nói: "Tuế Tuế, chị biết mình nên làm thế nào."

"Nhưng dù chị lựa chọn ra sao, chị cũng không muốn để A Diệp biết. Chị đã ra khỏi cuộc sống của anh ấy thì không thể làm phiền anh ấy!"

Ánh mắt cô kiên định nhìn Tuế Tuế: "Em hiểu chứ?"

Tuế Tuế gật đầu, cô ấy sẽ thử hiểu.

Nhưng mà, "Chị Bảo Bảo, chị định làm gì?"

"Chị muốn về biệt thự."

Cô hít sâu, trong lòng đưa ra quyết định: "Chị nên đối diện. Hoan Hoan Nhạc Nhạc là con trai chị, chị phải cố gắng vì chúng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.