“Chú có bị bệnh không, tôi tắm bao lâu mắc mớ gì tới chú!” Thiên Ca Tuệ đẩy người đàn ông đang đứng sững sờ ra, tùy tiện nằm lên trên giường, đắp chăn ngủ.
Trong nháy mắt Úy Nam Thừa hơi kinh ngạc, con nhóc này không có khóc, hơn nữa còn bình tĩnh như vậy, có điều không đúng.
Chắc nhóc ấy sẽ không ôm ý nghĩ xấu gì với anh chứ, haizzz. . . . . . Con nít đúng là con nít!
Nghĩ tới đây, không khỏi nhếch môi cười, còn nhiều thời gian, anh không ngại vui đùa với cô một chút, xem cô có thể đùa ra cái gì.
Đêm tân hôn, chú rễ và cô dâu cùng nhà khác phòng, theo đuổi tâm tư riêng của mình.
Chắc hẳn cuộc sống sau này sẽ rất thú vị!
**********************
Sáng ngày hôm sau, Nam Xu Nhiên tự mình vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng phong phú cho con trai và con dâu.
Sữa đậu nành, cháo táo đỏ cẩu kỷ ( một vị thuốc đông y ), cải thìa thịt bằm, bánh bao hấp, bánh bao đậu, đồ chua thập cẩm, canh, đầy đủ dinh dưỡng.
Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ một trước một sau xuống lầu, một người chuẩn bị đến công ty, một người chuẩn bị đến trường học.
Cuộc sống trước khi kết hôn và sau khi kết hôn hoàn toàn không thay đổi, không có tuần trăng mật cũng như không có quấn quýt nhau như keo sơn.
Ngược lại, rất giống người xa lạ.
“Thừa nhi, Tuệ Tuệ, mau tới đây ăn điểm tâm, sao hai đứa không ngủ nhiều thêm một chút, dậy sớm như thế?” Nam Xu Nhiên mặc tạp dề kêu con trai và con dâu tới đây.
Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ thịnh tình khó chối từ, rất không tình nguyện ngồi cùng bàn ăn điểm tâm.
“Mẹ, nấu quá nhiều rồi, ngay cả cháo cũng nấu đặc biệt như vậy, quá cực khổ.” Úy Nam Thừa có chút không biết làm sao, mẹ vốn là một người suy tính tỉ mỉ chu đáo cho người nhà, cũng không bận tâm mình khổ cực.
“Cháo táo đỏ cẩu kỷ này là đặc biệt nấu cho Tuệ Tiệ, dưỡng nhan bổ máu, con thì biết cái gì.” Nam Xu Nhiên cáu giận nói.
Thiên Ca Tuệ nghe được hai chữ “Bổ máu” này thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, sao mẹ Nam phải nói rõ ràng như vậy!
Úy Nam Thừa híp tròng mắt nhẹ nhàng liếc nhìn đậu cô ve ở phía đối diện, dưỡng nhan bổ máu? Chắc mẹ sẽ không cho rằng tối hôm qua anh làm gì con nhóc đó chứ!
“Tuệ Tuệ, ăn nhiều một chút, bánh bao hấp này rất ngon, con nếm thử một chút?” Nam Xu Nhiên gắp một bánh bao hấp trắng noãn đặt ở trong chén của con dâu.
“Mẹ Nam, nhiều quá..., con không biết nên ăn cái nào mới được đây.” Thiên Ca Tuệ ăn đến sung sướng, híp mắt lại.
“Ăn ngon là được, nhất định mẹ sẽ nuôi con đến trắng trắng mập mập.” Nam Xu Nhiên cười đến cưng chiều.
Nuôi đến trắng trắng mập mập? Sao nghe giống như là nuôi heo vậy. . . . . .
⊙﹏⊙ đổ mồ hôi
“Thừa nhi, uống ly sữa đậu nành, chắc tối hôm qua chơi đùa rất khuya, Tuệ Tuệ còn nhỏ, con phải thông cảm, thương yêu nó, đừng để nó mệt mỏi biết không?” Nam Xu Nhiên rót một ly sữa đậu nành cho con trai, nói thẳng thắn.
Thì bà cho rằng, Thừa nhi và Tuệ Tuệ đã có quan hệ vợ chồng, cũng không cần kiêng kỵ cái gì.
“Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . .” Úy Nam Thừa bị sặc một miếng cháo trong cổ họng.
Căn cứ vào đâu mà mẹ nói như vậy? Đúng là chơi đùa rất khuya, nhưng hoàn toàn không phải giống như suy nghĩ của mẹ?
“Mẹ Nam, anh Thừa không có chút thương hương tiếc ngọc nào, tối hôm qua chơi đùa người ta rất khuya còn không nói, còn liều mạng đả kích con, nói con là đậu cô ve xào!” Bộ dáng của Thiên Ca Tuệ lã chã chực khóc.