Dù sao nữ sinh cũng rất coi trọng vóc người của mình, nhất là bộ ngực, nào có ai hy vọng mình bị người ta mắng thành bằng phẳng!
Nữ sinh khác đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhưng Thiên Ca Tuệ chỉ cắn chặt môi dưới, mạnh mẽ kiên cường, đã khóc một lần trước mặt chú, cô không muốn lại khóc lần thứ hai.
Tối nay đúng là nhục nhã trước nay chưa từng có! Đầu tiên bị xé váy, sau đó bị soi mói giống như món hàng, dù là ai cũng cảm thấy uất ức, cảm thấy khó chịu, cảm thấy bị sỉ nhục!
Nước mắt đảo quanh hốc mắt từng vòng từng vòng, chính là không rớt xuống.
Úy Nam Thừa xưa nay thấy tốt mới làm, vốn anh chỉ muốn hù dọa cô nhóc không biết trời cao đất dày này một chút, không ngờ có phần hơi quá rồi, nhưng tự ái của đàn ông không cho phép anh nói xin lỗi.
Chống khuỷu tay chậm rãi đứng dậy, cầm khăn tắm vây kín, đi tới tủ treo quần áo định tìm áo ngủ, vừa đúng lúc nhìn thấy áo lót viền tơ màu đen bên cạnh.
Thở dài, “Bộ ngực không trổ mã được, ăn mặc hấp dẫn nữa cũng chỉ uổng công.”
“Cút đi!” Thiên Ca Tuệ cầm gối đầu ném tới.
Nhảy dựng lên chạy vào phòng tắm như một làn khói, khóa trái cửa, mở vòi nước, mặc cho nước nóng “Rào rào” lên người mình, khom lưng ngồi chồm hổm xuống, hai cánh tay ôm đầu gối.
“… Úy Nam Thừa! Để cho chú bắt nạt tôi! Để cho chú bắt nạt tôi! Cuộc sống sau này chú sẽ biết tay!!!” Thiên Ca Tuệ cắn chặt môi dưới thề, trong mắt bắn ra ánh mắt kiên định.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô bị bắt nạt thảm như vậy, nói ra cũng xấu hổ mất mặt.
“Hừ! Trong từ điển của Thiên Ca Tuệ tôi cũng chưa có hai chữ nhận thua này!!” Thiên Ca Tuệ cắn răng kêu “răng rắc”.
Trong đại viện, không ai biết Thiên Ca Tuệ cô là vua của đám trẻ, tuy là phụ nữ, nhưng dũng cảm bá đạo hơn bé trai, đánh lộn kiểu gì cũng từng làm, là chúa gây chuyện không sợ!
Trước mười tám tuổi, chỉ có cô bắt nạt người khác, còn không ai dám cưỡi lên đầu cô kéo bánh, nhưng hôm nay, Úy Nam Thừa rõ ràng làm được, không chỉ bắt nạt cô, còn đánh cô, có ý đồ với cô.
Rõ ràng giở trò lưu manh với cô! Khiêu khích!
Không phản kích lại thì không phải bản tính của Thiên Ca Tuệ cô, chờ xem!
Úy Nam Thừa nghe tiếng nước chảy “rào rào” bên trong phòng tắm, sờ lỗ mũi, tự nhủ: cô nhóc này sẽ không ở bên trong khóc chứ, chẳng lẽ mình thật sự hơi quá mức?
Bĩu môi, đây vẫn chỉ mới bắt đầu đã không chịu được, cuộc sống sau này đảm bảo không dài hơn bao nhiêu đâu.
Sau một tiếng, tiếng nước chảy vẫn vang lên không ngừng.
Úy Nam Thừa ngồi không yên, đứng dậy gõ cửa.
“Này, đừng khóc quá đau lòng, cẩn thận thiếu dưỡng khí.”
…
Không có phản ứng.
“Chúng ta đã kết hôn rồi, tôi hôn em là chuyện rất bình thường, đừng nghĩ không ra.”
…
Vẫn không có phản ứng.
“Này! Nếu không ra, tôi cạy cửa…”
…
“Rầm” một tiếng cửa mở, Thiên Ca Tuệ mặc áo ngủ vẫn nhàn nhã thong dong đứng đó.
“Chú có bị bệnh không, tôi tắm bao nhiêu thời gian mắc mớ gì tới chú!” Thiên Ca Tuệ đẩy một người đàn ông sững sờ, tùy tùy tiện tiện nằm trên giường, đắp chăn ngủ.