Edit : Sóc Là Ta
Tiêu Cẩn Chi sầm mặt lại, nói: “Ông nội, đây là hai chuyện khác nhau.”
Ông cụ Tiêu phẫn nộ quát một tiếng: “Nói láo! Chuyện này làm sao khác nhau. Cháu sinh ra ở nhà họ Tiêu này thì nên biết rằng mình phải gánh vác trách nhiệm. Mỗi thành viên trong nhà họ Tiêu, mỗi người giúp một tay thì sẽ vượt qua tất cả. Lại nói, lần phạm tội này của Lương Kinh Diễm nặng như vậy, chắc chắn lần này nhà họ Lương cũng phải vì hành vi của cô ấy mà trả nợ. Nếu như lão Lương không chịu nhượng bộ thì cô ấy cũng sẽ nhất định bị bỏ tù. Cũng như vậy, nếu cháu không nhượng bộ, thì cũng đồng nghĩa cháu không muốn nể mặt nhà họ Lương và ba cháu cũng sẽ không thể có địa vị vững chắc. Lẽ nào cháu thật sự muốn hai nhà họ Lương và họ Tiêu khiêu chiến để những gia tộc khác thừa cơ hội thả câu. Vậy đó cũng là kết quả cháu muốn nhìn thấy sao?”
Tiêu Cẩn Chi cũng không vì sự tức giận của ông nội mà khiếp sợ. Anh chỉ lạnh nhạt nói: “Ông nội, cháu cũng không cho rằng chúng ta không thỏa hiệp, cũng không nói chúng ta sẽ không nể mặt nhà họ Lương. Cháu nghĩ, với tính cách của ông cụ Lương, ông ta sợ rằng còn tuyệt tình hơn so với ông nội đây. Ông ta sẽ chỉ vì một lỗi lầm nhỏ của cô cháu gái cưng mà chấp nhận điều kiện của ông nội để hai nhà trở mặt thành thù sao? Cháu không tin điều đó. Nếu ông nội không tin lời cháu thì ông có thể thử gọi điện thoại điều tra thêm về vụ án xem cháu nói có đúng hay không?”
Ông cụ Tiêu trừng mắt nhìn anh một hồi, nhìn biểu hiện cứng rắn cùng kiên quyết trên mặt cháu trai mình mà khinh thường hừ một tiếng. Dù sao đã lăn lộn ngoài đời lâu như vậy, tầm nhìn của ông cũng thuộc hạng lão làng nên ông cũng thấy những lời nói của Tiêu Cẩn Chi cũng có lý. Ông cũng nghĩ mình không nên bảo thủ mà nhanh chóng quyết định, cầm lấy điện thoại di động trên bàn và đi ra ngoài.
Từ sau khi ông cụ Lương gọi điện thoại cho ông cụ Tiêu, ông vẫn chờ ông cụ Tiêu gọi lại báo tin. Giờ đây, vừa thấy điện thoại của ông cụ Tiêu điện đến thì trong lòng ông cũng hiểu nhưng ông chỉ sợ ông cụ Tiêu sẽ ra điều kiện với mình.
Chỉ có điều, điều kiện gì thì ông ta mới bằng lòng buông tha cho cháu gái của mình đây. Đó chính là việc khiến ông cụ Lương bồn chồn không yên.
Hay có thể nói như thế này, bọn họ là những lão làng tinh thông trí tuệ nên lúc này ông cụ Lương cũng có thể đoán được nhà họ Tiêu đang cần gì. Chỉ là lời còn chưa nói ra thì trong lòng ông vẫn còn một tia may mắn, hi vọng lần này nhà họ Tiêu sẽ không giở công phu sư tử ngoạm(*), đừng làm khó ông hơn nữa. Như vậy đều tốt cho cả đôi bên.
(*) từ gốc 狮子大开口 (sư tử đại khai khẩu): là cụm từ có hàm nghĩa chỉ việc nói quá, làm quá so với khả năng và thực tế.
Ông cụ Tiêu vừa ngồi nhìn Tiêu Cẩn Chi vừa quay về phía trong loa nói chuyện với ông cụ Lương: “Việc này nói trong điện thoại cũng không tiện nên chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ cũ rồi nói chuyện.”
Ông cụ Lương cũng vui vẻ đáp ứng.
Tiêu Cẩn Chi nhăn đôi mày rậm nhìn ông nội Tiêu, con ngươi thâm thúy sâu thẳm không rõ, giọng nói có chút chế nhạo hỏi: “Ông nội à, có chuyện gì mà không thể nói ngay trước mặt cháu? Không phải ông cũng đang nghĩ đến chiêu rút củi dưới đáy nồi (ý là giải quyết tận gốc) làm dao động lòng cháu chứ?”
Nói xong hai câu cuối cùng, khoé môi hơi cười nhạt lúc nãy của Tiêu Cẩn Chi cũng dần biến mất. Ánh mắt anh hơi híp lại để lộ ra tia nhìn lạnh lùng và tàn nhẫn khiến trong lòng ông cụ Tiêu chợt run rẩy.
Trong lòng ông cụ Tiêu âm thầm oán than: càng ngày khí thế áp đảo của tên tiểu tử thúi này càng lớn, ngay đến cả mình cũng không thể đấu lại nó.
Nhưng dù sao cũng sinh sống trong gia đình trưởng giả, từng vô số lần đao to búa lớn thô bạo giết chóc ngoài chiến trường cùng mấy chục năm uy nghiêm như kẻ bề trên thì giờ đây sao ông lại chịu thua một đứa cháu trai như nó đây?
Cảm giác được khí thế hào hùng cùng tàn nhẫn của cháu trai mình thì ông cụ Tiêu cũng tỏ vẻ uy vũ thô bạo không kém ra bên ngoài. Ông trực tiếp trợn mắt nhìn đối diện về phía Tiêu Cẩn Chi.
“Cháu… tên tiểu tử thúi này, hiện tại ông phải làm gì, nên làm gì thì còn chưa tới phiên cháu vung tay múa chân ở đây. Bây giờ, cháu mau mau cút đi cho ông, ngoan ngoãn chờ điện thoại của ông. Ông cũng cảnh cáo cháu, nếu chưa có quyết định của ông thì dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cháu cũng không được phép làm điều xằng bậy. Nếu không, dù cháu có là cháu trai của ông thì ông cũng hành xử theo gia pháp.”
Sau khi ông cụ Tiêu nói xong, cũng nhanh chân bước ra khỏi thư phòng, tên cảnh vệ cũng dõng dạc bước theo ông ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Cẩn Chi ngồi yên trong thư phòng cả nửa ngày.
Anh đang trầm tư suy đoán về kết quả đàm phán giữa ông cụ Lương và ông nội Tiêu. Nếu đúng như trong dự đoán của anh thì ông cụ Lương sẽ đồng ý thoả hiệp với ông nội Tiêu của mình, mà ông nội Tiêu cũng chấp nhận với điều kiện phải giúp đỡ ba anh tiến thân. Nếu mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng đó thì anh nên làm gì đây?
Nếu như Cửu Cửu biết việc chẳng những không lấy lại được công bằng cho Phượng Thần mà ngược lại điều đó lại trở thành điều kiện để hai nhà họ Tiêu và họ Lương cá cược thì chắc chắn cô ấy nhất định tức điên.
Một khi cô mất lý trí, nhìn như hờ hững, vô tâm nhưng thực ra tính khí cô sẽ hung hăng đến cực điểm cũng không thể biết cô sẽ làm ra những chuyện gì. Anh cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ, Tiêu Cẩn Chi chỉ có thể khẩn cầu, cầu cho ông nội Tiêu đừng nghĩ đến đại cục và lợi ích, mà nể tình đứa cháu này nhường anh một bước.
Nhưng khả năng này sẽ có sao?
Tiêu Cẩn Chi buồn bực, anh cũng không muốn lại chạy tới chạy lui nên cứ ngồi im ở trong thư phòng như vậy, chờ ông nội Tiêu trở về cho anh câu trả lời chính xác.
Đợi từ buổi trưa cho đến khi mặt trời lặn, ngồi từ thư phòng chuyển đến phòng khách, uống trà hết ly này đến ly khác, TV chuyển kênh liên tục và cuối cùng Tiêu Cẩn Chi cũng nghe thấy tiếng động báo hiệu ông nội Tiêu đã trở về.
Tiêu Cẩn Chi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài đón.
Hai ông cháu gặp nhau ngay cửa chính.
Bốn mắt nhìn nhau, không hề có một tiếng động giống như một cuộc tranh tài lại sắp bắt đầu.
Hơi nghiêng người, ông nội Tiêu mạnh mẽ dùng hết sức bình sinh lớn tiếng nói: “Ông cụ Lương đã dùng gia pháp trừng trị con bé kia, đánh cho nó nằm hơn nửa tháng rồi. Hơn nữa, ông ấy cũng đáp ứng với ông sẽ ngay lập tức đưa nó xuất ngoại, vĩnh viễn không được phép trở về nước. Cháu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cũng nên bỏ qua việc này đi thôi, cháu chỉ cần ở bên cạnh con bé kia, chăm sóc cho nó thật tốt là được.”
Nghe ông nội Tiêu nói đến phần sau, ánh mắt Tiêu Cẩn Chi đều muốn phun ra lửa.
Hai tay anh nắm chặt thành quyền, cảm giác thất vọng vô hạn lan tràn khắp toàn thân anh.
Anh trực tiếp nhìn người đang đứng trước mặt mình. Người này chính là người một đời anh vô cùng tôn kính mà lúc này hai mắt anh nhiễm phải một vệt đỏ đậm, giọng nói kiên quyết rành rọt, nói từng câu từng chữ: “Ông nội, ông đã từng là người ông mà cháu kính yêu nhất trên đời nhưng hôm nay ông tàn nhẫn làm sụp đổ niềm kính trọng đó trong lòng cháu. Cháu cũng không quan tâm chuyện giao dịch giữa các ông thế nào, nhưng cháu đã nói rồi, nếu Lương Kinh Diễm không trả giá thật lớn cho hành động của mình thì cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Và đến giờ cháu vẫn giữ ý như vậy, cháu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Anh cũng sâu sắc nhìn lại ông nội Tiêu lần nữa và nhanh chân rời khỏi đó.
“Tiểu tử thúi, cháu quay trở lại cho ông, trở lại đây cho ông.”
Những lời gào thét của ông nội Tiêu đã bị anh ném phía sau. Thực ra, anh cũng đã đoán trước được kết quả chuyện này sẽ là như vậy. Ông cụ Tiêu sẽ không vì một Phượng Thần nhỏ bé mà làm đảo lộn cả nhà họ Lương. Bọn họ đã ngầm đạt thành lợi ích mà đương nhiên Phượng Thần chỉ là một vật hy sinh trong cuộc trao đổi giữa bọn họ mà thôi.
Tiêu Cẩn Chi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.
Nhưng tất cả những người phụ trách vụ án kia đều nói với anh như cũ: “Cấp trên đã căn dặn, vụ án Phượng Thần gặp tai nạn xe cộ cũng nên kết án đúng như một cuộc tai nạn xe cộ. Nếu thiếu gia Tiêu còn có vấn đề gì, xin mời tìm ông cụ Tiêu để giải quyết.”
Tiêu Cẩn Chi vô lực bất động nhắm mắt lại, dựa vào chỗ ngồi phía sau, khoé mắt chợt rớt xuống dòng lệ nóng xuống áo mình, trong lòng bất lực không thể làm gì khác.
Biết rõ kết quả sẽ là như thế nhưng tại sao lòng anh vẫn đau đớn khôn nguôi?
Một luồng cảm giác nặng nề và sự bất lực tập kích lên đầu Tiêu Cẩn Chi. Sau này, anh lấy mặt mũi gì mà đối mặt với Cửu Cửu đây?
Nếu Cửu Cửu biết, Phượng Thần cứ vậy mà chết vô ích, mà anh – một Tiêu Cẩn Chi luôn luôn tự xưng là không gì không làm được - cũng không thể lấy lại công bằng cho Phượng Thần thì cô sẽ làm thế nào?
Cô nhất định sẽ phát điên mất, nhất định là vậy.
Không được, anh không thể ngồi bó tay chờ chết như vậy được. Anh phải nhanh chóng nghĩ ra cách khác, phải mở ra lối đi riêng. Vì chuyện này, anh nhất định phải mở ra một con đường để lấy lại công bằng cho Phượng Thần.
Nói chung, trước tiên việc này cũng không thể giải quyết rồi.
Phượng Thần cũng tuyệt đối không thể bị chết oan như vậy được. Tuyệt đối không thể.