Editor: Puck
Nữ cảnh sát kia dẫn đầu đi vào, đưa tầm mắt nhìn qua, khi thấy Tiêu Cửu Cửu sửng sốt một chút, rồi lớn giọng gào thét, “Trưởng trại giam tuần tra, đều đứng lên cho tôi, theo quy củ, đứng ngay ngắn cho tôi!”
Nữ phạm nhân một phòng không có ai dám chống lại, tất cả đều nhanh chóng đứng dậy, chia hai hàng đứng ngay ngắn.
Nhưng Tiêu Cửu Cửu mà bọn họ phải đón ra, lại giống như hồn nhiên không nghe thấy mệnh lệnh này, vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nằm trên giường, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, yên tĩnh dưỡng thần.
Chu Vĩ Viêm và mấy người canh ngục khi nhìn thấy cô gái nhỏ mà bọn họ cho rằng sẽ bị bắt nạt rất thảm, lại một thân hoàn hảo không chút tổn hại, thần thái vẫn còn rất nhàn nhã thản nhiên, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn lại nữ phạm nhân trong phòng, mỗi một người đều toàn thân sưng đỏ, trên mặt còn lưu không ít vết cào, hai mắt xanh đen giống như gấu trúc quốc bảo, giống như bọn họ bi người hung hăng hành hạ ngược lại, Chu Vĩ Viêm và mấy canh ngục từng người một nghẹn họng trân trối, ngây ngốc ở đó, hồi lâu không kịp phản ứng.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chuyện này, chuyện này, tình hình của người này hoàn toàn khác trong tưởng tượng của bọn họ!
Khóe mắt nữ cảnh sát kia hung hăng co rút, tối ngày hôm qua, cô dĩ nhiên nghe được tiếng kêu rên trong phòng, cho rằng giống như trước kia, là trưởng ngục thu thập cô gái mới đến, lai nói cũng không nghe ra được trong các cô ai là người phát ra tiếng kêu cứu, cô cũng sẽ không cố ý sang đây nhìn.
Không nghĩ tới, thế mà ngược lại, là người thiếu nữ này thu thập mấy người trưởng ngục.
Chu Vĩ Viêm nhìn về phía thiếu nữ nằm trên giường kia, suy cho cùng anh là nhân tinh *, sau khi sửng sốt, rất nhanh đã hiểu.
(*) nhân tinh: chỉ một người đặc biệt để tâm, đặc biệt tính toán, khôn khéo với thế sự, không dễ lừa bịp, xử sự khôn khéo, người không chịu thiệt thòi. Nghĩa tốt: Chỉ người già trường thọ, đứa nhỏ đặc biệt thông minh. Nghĩa xấu: người sành sỏi, đặc biệt khôn khéo, đặc biệt tính kế. (Nguồn: Baike)
Tiêu Cửu Cửu này có thể yên ổn trôi qua một đêm trong phòng giam gai góc này, cũng thu thập toàn bộ nữ phạm nhân cả phòng, còn từng người một mang theo vẻ sợ hãi nhìn cô, bản lĩnh của cô tuyệt đối không tầm thường! Từ xưa người mạnh làm vua, huống chi, người đứng sau Tiêu Cửu Cửu chính là Tiêu Cẩn Chi!
Vẻ mặt Chu Vĩ Viêm cung kính mấy phần trong nháy mắt, lại nghĩ đến căn dặn của Tiêu Cẩn Chi, anh cung kính đi tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, mặt lấy lòng cười nói, “Tiêu tiểu thư, Tiêu thiếu gia sẽ lập tức tới đón ngài, ngài theo tôi ra ngoài đi!”
Tiêu Cửu Cửu chợt mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh lấp lóe, ngay sau đó nở nụ cười, “Anh Cẩn tới, anh ấy tới còn rất nhanh đó! Được! Vậy đi thôi!”
Tiêu Cửu Cửu nhảy từ trên giường lên, dẫn đầu đi ra ngoài phòng trước, bản lĩnh lưu loát này lại khiến cho người ta mở ra tầm mắt một lần.
Sau lưng, truyền đến tiếng thét to chỉnh tề của cả đám nữ phạm nhân, “Đại tỷ, đi thong thả!”
Chu Vĩ Viêm và mấy vị canh ngục nghe tiếng thét to thế, trái tim nhỏ không khỏi thắt lại.
Cường hãn!
Trong một đêm, cô đã thu thập tất cả các nữ phạm nhân trong phòng khiến người ta đau đầu này trở nên quy củ như thế, còn nhận cô làm đại tỷ, thật sự là bất thường trước nay chưa từng có!
Đợi cửa sắt mở lên, trong phòng đau đầu lại sôi trào lên.
Người phụ nữ béo cao lớn cường tráng phát ra một tiếng kêu, “Mẹ nó! Người phụ nữ này có lai lịch gì? Ngay cả trưởng trại giam cũng phải cúi đầu khom lưng cho cô ta?”
Ánh mắt Phương Dong lóe lên, nói, “Mới vừa rồi tôi nghe trưởng trại giam gọi cô ấy là Tiêu tiểu thư, nói Tiêu thiếu gia sẽ tới đón cô ấy, nếu như mà tôi không đoán sai, cô ấy chính là người phụ nữ nhỏ mà Tiêu thiếu gia là Kinh thành đệ nhất thiếu nổi danh cưng chiều nuôi dưỡng!”
Bà chị bá đạo nhàn nhạt nhếch mắt, “Kinh thành đệ nhất thiếu? Lai lịch rất lớn sao?”
Phương Dong nhíu mày, ra sức khoe khoang tin đồn nho nhỏ với nhóm chị em cùng chung hoạn nạn, “Đại tỷ, lão mập, các chị không biết sao? Em nói cho các chị biết, Tiêu thiếu gia này có lai lịch cũng lớn, anh ta xuất thân tướng môn *, nghe nói người một nhà đều là tướng quân đó, còn nghe nói ông nội nhà anh ta chính là lão tướng quân nắm thực quyền ** ở trung ương, mặc dù bây giờ ông cụ đã lui xuống, nhưng uy thế còn lại của ông cụ vẫn còn đó, lại nói đến cha của Tiêu thiếu gia này đi, chính là phó tư lệnh quân khu B, mẹ của anh ta dường như cũng là quan lớn của bộ ủy *** gì đó, tóm lại, nhà Tiêu thiếu gia hiển hách, địa vị cao đến dọa người! Nghe nói người cùng lứa tuổi ở Kinh thành vốn không ai dám trêu chọc anh ta!”
(*) tướng môn: chỉ thế hệ con nhà làm tướng. Cũng chỉ đời cha có tài, đời con có bản lĩnh phi phàm. Cũng chỉ con cháu đời sau không làm nhục gia phong. Trong bối cảnh này chỉ thế hệ con nhà làm tướng.
(**) thực quyền: Quyền hành có thật, không phải trên danh nghĩa
(***) bộ ủy: chỉ các bộ và ban chấp hành (ủy ban ngang bộ) cấp dưới hội đồng nhà nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Các nữ phạm nhân mặt bừng tỉnh hiểu ra, “Khó trách Tiêu Cửu Cửu này có bản lĩnh khủng bố như vậy, chắc đều do Tiêu thiếu gia bồi dưỡng ra được.”
“Đó là chắc chắn. Tôi còn nghe nói, năm đó Tiêu Cẩn Chi làm giận hồng nhan *, đắc tội Tiêu Cửu Cửu ở quầy bar Thiên Thượng, cả đêm để cho người gây rắc rối...”
(*) hồng nhan: má hồng, chỉ người con gái đẹp.
Lời này của Phương Dong vừa ra, nhất thời rước lấy tiếng thét chói tai cả phòng, từng người một xanh cả mặt.
“A? Không phải chứ? Xong rồi, xong rồi, vậy chúng ta làm như thế nào?”
“Đúng đấy, chúng ta làm sao bây giờ? Chúng ta còn chỉnh cô ấy, cô ấy có thể mang thù hay không? Chúng ta sẽ không có chuyện gì?”
Phương Dong cũng không dám khẳng định, “Cũng không thể nào? Dù sao chúng ta không chỉnh cô ấy, sẽ bị cô ấy chỉnh, cô ấy cũng sẽ không để ý đến chúng ta mới đúng...”
Lúc này bà chị bá đạo vung tay lên, “Binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, suy nghĩ nhiều như vậy có ích gì?”
Ặc...
Một câu của đại tỷ, quả nhiên không ai còn dám nói chuyện.
Tiêu Cửu Cửu quả thật như Phương Dong nói, cô sẽ không để ý đến bọn họ, dù sao, những nữ phạm nhân này định bắt nạt cô, nhưng còn không kiếm được thứ tốt gì trong tay cô, cô mới sẽ không phí tâm đi nhớ bọn họ đâu.
Vào lúc này, Tiêu Cửu Cửu đang cùng Chu Vĩ Viêm đến phòng làm việc của trưởng trại giam của anh, Tiêu Cẩn Chi còn chưa tới, Chu Vĩ Viêm ân cần rót cho cô một ly trà ngon, để cho cô ngồi trên ghế sa lon chờ một lát.
Tiêu Cẩn Chi không để cho Tiêu Cửu Cửu đợi quá lâu, một ly trà còn chưa uống xong, điện thoại của Chu Vĩ Viêm đã vang lên.
Tiêu Cửu Cửu thấy Chu Vĩ Viêm gật mạnh đầu ở đó nói, “Được, được, được, tôi lập tức đưa Tiêu tiểu thư ra ngoài!”
Cúp điện thoại, Chu Vĩ Viêm lập tức nói với Tiêu Cửu Cửu, “Tiêu tiểu thư, Tiêu thiếu gia tới, đang ở cửa chính đợi ngài, chúng ta đi ra ngoài đi!”
Tiêu Cửu Cửu gật gật đầu, rồi đi theo sau lưng Chu Vĩ Viêm, cùng nhau đi tới cửa chính.
Cửa sắt vừa mở, Tiêu Cửu Cửu ngước mắt lên, đã nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng ở đó.
Đó là Tằng Lỗi!
Anh nhìn thấy Chu Vĩ Viêm mang Tiêu Cửu Cửu ra cửa, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Cô không có việc gì! Cô không có việc gì là tốt rồi! Anh rốt cuộc yên tâm!
Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy hai mắt Tằng Lỗi đỏ ngầu, lộ ra một nụ cười an ủi với anh, “Tôi không sao!”
Tằng Lỗi nhìn cô, trong đôi mắt kia ẩm ướt đỏ đỏ, đôi môi mấp máy một lúc lâu, nhưng bởi vì cảm xúc trong lòng quá kích động, toàn bộ lời muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng, không nói ra.
Trong lòng Tiêu Cửu Cửu hiểu rõ suy nghĩ của anh, đưa tay dùng sức vỗ vỗ vai anh, chủ động nói một tiếng với anh, “Tằng Lỗi, xin lỗi! Là tôi làm liên lụy đến anh!”
Tằng Lỗi nhìn cô, đột nhiên lắc đầu, giọng khàn khàn nói, “Không! Là tôi không tròn chức trách, nếu như tiểu thư có chuyện, cho dù thiếu gia muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không có nửa câu oán hận. Cũng may, tiểu thư không có việc gì, bây giờ nhìn thấy tiểu thư thật tốt, tôi cũng yên tâm.”
Anh điều chỉnh lại tâm tình của mình, cười nói với Tiêu Cửu Cửu, “Tiểu thư, đi thôi! Thiếu gia còn ở trên xe đợi ngài! Thiếu gia vì chạy về cứu ngài, đã hai ba mươi giờ không nghỉ ngơi.”
Lòng Tiêu Cửu Cửu run lên.
Cô theo bản năng nhìn về phía chiếc xe hơi toàn thân màu đen kia, mặc dù không nhìn thấy người bên trong, nhưng lại có thể cảm thấy, uy áp dọa người ở trong đó truyền tới.
Lần này, cô chọc tới chuyện lớn như vậy, anh nhất định sẽ trừng trị cô chứ?
Vừa nghĩ tới cô sắp sửa đối diện với lửa giận của Tiêu Cẩn Chi, Tiêu Cửu Cửu thật sự hơi khiếp sợ, nhìn chiếc xe hơi màu đen gần ngay trước mắt, chần chừ không dám bước đến phía trước.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Tiêu Cẩn Chi chui ra từ trong xe.
Trên gương mặt tuấn tú kia hết sức rõ ràng không vui mừng, mang theo từng cơn ớn lạnh, khiến Chu Vĩ Viêm định chào hỏi làm quen một tiếng với anh, cũng sợ hãi không dám lên phía trước.
Còn đối với Tiêu Cẩn Chi mà nói, dù là thời điểm nào, chỉ cần Tiêu Cửu Cửu ở trước mặt anh, trong mắt của anh cũng chỉ biết có cô!
Anh vốn không định xuống xe, có thể do vừa nhìn thấy dáng vẻ chần chừ không tiến lên của cô, anh liền tức giận!
Lúc này đã biết sợ rồi hả? Sớm làm cái gì rồi?
Anh đi đến trước mặt cô, cái gì cũng không nói, trực tiếp một tay khóa chặt eo Tiêu Cửu Cửu, cứ như vậy một tay bồng cô lên, bay thẳng đến trên xe.
Tiêu Cửu Cửu cảm giác thân thể một phát bay lên không, bị sợ đến nói thầm một tiếng, “Thật dã man!”