Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 53: Chương 53: Chương 51: Sao có thể không quan tâm?




Editor: Puck

Cửu Cửu sợ mình sẽ bị anh làm cho té xuống, vội vàng đưa tay ôm eo anh, dựa thật chặt lên người anh.

Tiêu Cửu Cửu cô cũng coi như là người không sợ trời không sợ đất, nhưng lại cứ sợ người đàn ông mặt lạnh như băng này, một khi anh giận lên, thật sự không hay ho, cực kỳ dọa người, phương pháp trừng trị cô xử lý cô gì đó đều nghĩ ra được!

Tóm lại, mỗi lần đối kháng đến cuối cùng, chịu thua tuyệt đối là cô!

Cho nên, lúc này Tiêu Cửu Cửu tỏ vẻ khéo léo khác thường, bởi vì cô biết, nếu như lúc này cô còn dám chọc giận anh, anh tuyệt đối sẽ không để ý thời gian, không để ý địa điểm, trước trừng trị cô một trận rồi nói.

Mặc dù động tác ôm cô lên xe của Tiêu Cẩn Chi hơi thô lỗ, nhưng lên xe, anh vẫn không buông cô xuống, mà để cho cô ngồi trên đầu gối anh, một đôi cánh tay giống như khóa sắt, khóa thật chặt cô ở trên người anh.

Anh trầm mặc, Tiêu Cửu Cửu cũng không nói chuyện!

Hồi lâu không đợi được cô chủ động nhận sai, gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi càng tỏ vẻ âm trầm, hừ lạnh một tiếng, “Em lại không có điều gì muốn nói với anh?”

Nhìn cô gái nhỏ mọn thích đùa giỡn với anh, thật sự hận không thể đánh cái mông cô một trận ngay bây giờ, để cho cô tùy hứng nữa, để cho cô phách lối nữa, để cho cô liều lĩnh nữa, để cho cô lại khiến cho anh lo lắng nữa...

Nhưng anh đối với cô, cuối cùng không hạ được dạy dỗ hung ác!

Nói thật, ở trước mặt cô, anh chính là nô tính * hoàn toàn, có lúc, anh cả chính anh cũng vô cùng khinh bỉ mình.

(*) nô tính: thân phận nô lệ, hoàn toàn phục tùng.

Tiêu Cửu Cửu ngước mắt nhìn anh một cái, khi đối diện với cặp mắt thâm trầm sâu như giếng cổ kia, cảm giác lạnh lẽo nhất thời đập vào mặt, giống như muốn nuốt cô vậy, trong lòng Cửu Cửu run lên, vội vàng né tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng mà nói ra, “Không phải anh đều biết sao?”

Anh đột nhiên gào to một tiếng, “Anh muốn nghe em nói! Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? Tại sao không thể chờ một chút?”

Khi Tiêu Cửu Cửu đối mặt với người ngoài hoặc kẻ địch, cô vẫn tỏ vẻ đặc biệt kiên cường, có thể nhịn chỗ người khác không đành lòng, bất kỳ uất ức gì cô đều nhận được, nhưng bây giờ bị Tiêu Cẩn Chi lớn tiếng gào như vậy, cô lại cảm thấy đặc biệt uất ức, hai cặp mắt thật to kia ướt át.

Cô quật cường ngẩng đầu lên, nhìn lại anh, cũng không để nước mắt kia chảy xuống.

Hơi nghiêng, cô trong cái nhìn của anh, lộ ra một nụ cười tuyệt đẹp buồn bã, phảng phất giống như theo gió đi, nhìn khiến trong lòng Tiêu Cẩn Chi lạnh lẽo, hai tay ôm cô không nhịn được siết lại, ôm cô càng chặt hơn.

“Anh Cẩn, anh biết rõ nguyên nhân, tại sao còn phải hỏi?” Nói xong, cô lại cúi đầu.

Tiêu Cẩn Chi nhìn ánh mắt đẹp buồn bã thê lương của cô, trong lòng run lên, giống như đang sợ cái gì đó, đưa tay ra một phát túm được cằm cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.

Cảm thấy trên môi truyền đến nóng rực và điên cuồng, thân thể Tiêu Cửu Cửu run lên, cứng người, nhưng không chống lại, đã phân không rõ trong lòng mình rốt cuộc có tư vị gì.

Hồi lâu, Tiêu Cẩn Chi mới buông cô ra, nhìn cô thật sâu, thâm tình nơi đáy mắt khó đè nén.

Khi thấy trên khóe mắt cô treo một giọt lệ thì trong lòng Tiêu Cẩn Chi vừa căng đau từng cơn, vừa chua vừa chát.

Anh nghẹn giọng, hỏi nghi ngờ vẫn chôn sâu trong lòng anh, “Cửu Cửu, chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, tất cả chân thành đối đãi của anh, ở trong mắt em, lại thật sự không để lại một chút dấu vết sao? Chẳng lẽ... Em thật sự không hề quan tâm anh chút nào sao? Cho dù là... Một chút xíu cũng được!”

Cảm thấy anh luôn lạnh lùng hà khắc cả người lộ ra vẻ đau thương, Tiêu Cửu Cửu căng thẳng trong lòng, lập tức bác bỏ, “Dĩ nhiên không phải! Không phải vậy! Anh Cẩn, tình cảm của em và Phượng Thần thật tốt, dù sao, chúng em sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ lớn lên, kinh nghiệm như vậy tạo cho em và Phượng Thần có tình cảm khó có thể dứt bỏ. Nhưng mà, trừ Phượng Thần ra, anh cũng là người cực kỳ quan tâm em, còn thân hơn người thân! Em làm sao có thể không quan tâm anh? Sao có thể không nhớ rõ lòng tốt của anh? Em đều ghi tạc ở đây! Em đều nhớ!”

Tiêu Cửu Cửu cầm tay của anh lên, đặt ngay chỗ trái tim cô.

Cô khẽ than một tiếng, yếu ớt nói, “Anh Cẩn, trước kia, em và Phượng Thần luôn thầm nghĩ, anh tốt như vậy, thương yêu chúng em như vậy, chúng em phải báo đáp anh như thế nào mới phải? Anh biết lúc đó Phượng Thần anh ấy nói như thế nào không?”

Tiêu Cẩn Chi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ cô nói tiếp.

Tiêu Cửu Cửu nhìn anh, đột nhiên cười, nhưng mà, nước mắt kia cũng theo đó mà chảy xuống.

Cười rơi lệ, vĩnh viễn làm cho người ta sợ hãi nhất, cũng đẹp khiến cho lòng người tan nát!

Chỉ khi ở trước mặt anh và Phượng Thần, Cửu Cửu mới cho phép mình lộ vẻ vô dụng và yếu ớt.

Cô nghẹn ngào nói, “Thần Thần nói: Cửu Cửu, nếu anh không còn ở đây, em có thể lấy thân báo đáp anh Cẩn, anh Cẩn là người tốt như vậy, lại thương yêu em như vậy, anh tin tưởng, anh Cẩn nhất định sẽ giống như kỵ sĩ bảo vệ em một đời! Có anh ấy chăm sóc em, anh cũng yên tâm!”

Lúc ấy người nào trong bọn họ biết được, lời của Phượng Thần, lại thành một câu thành sấm!

Tiêu Cẩn Chi nghe, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có vật nặng gì đó hung hăng va cho một phát, anh không hề nói cái gì, chỉ nâng lấy mặt Cửu Cửu, một lần nữa hôn thật sâu xuống, quấn quýt với môi lưỡi cô.

Tiêu Cửu Cửu nhắm mắt lại, trong đầu lại lóe lên vẻ mặt tinh xảo như thiên thần của Phượng Thần.

Ở trong lòng của cô, anh giống như vẫn còn sống, cô vĩnh viễn đều không thể nào quên một người đàn ông tuyệt vời lưu lại từng vết từng vết dấu ấn khắc sâu ở trong sinh mệnh của cô.

Cô lặng lẽ hỏi thầm trong lòng: Thần Thần, nếu như mà em thật sự làm như vậy, anh sẽ vui mừng sao? Anh Cẩn, anh ấy đáng giá để em giao ra, đúng không? Nếu như mà em đi theo anh ấy, anh có phải sẽ yên tâm một chút không? Nhưng mà, nhưng mà, tại sao em có thể để mặc cho anh một mình cô độc đi đây?

Sau khi hôn, Tiêu Cửu Cửu đưa tay, nhẹ nhàng nâng mặt Tiêu Cẩn Chi, dùng đầu ngón tay êm ái, khẽ vuốt ve lên ngũ quan tuấn tú cương nghị sâu sắc kia, cuối cùng, cô khẽ nói, “Anh Cẩn, nếu như chuyện này giải quyết, anh liền cưới em, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.