Editor: Táo đỏ phố núi
Kể từ lúc được phu nhân bá tước tự mình đưa Tiêu Cửu Cửu và Đông Phương Cảnh Nhiêu lên xe xong, thì Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa rời khỏi trang viên của cổ bảo thì lập tức hưng phấn lên, “Trời ạ, Cửu Cửu, em đúng là phúc tinh mà! Vị phu nhân bá tước này nổi tiếng là một người có tính cách kiêu ngạo khó dây dưa, vậy mà vừa gặp em một lần liền nhận em làm chắt gái, lại còn được đãi ngộ giống như ruột thịt, trời ạ, trời ạ, quả thực là khó có thể tưởng tượng được, thật sự là quá khó để tưởng tượng được mà, oa oa oa . . .”
Mặc dù Tiêu Cửu Cửu cũng có một loại cảm giác giống có cái bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng mà cũng không hưng phấn và kích động giống như Đông Phương Cảnh Nhiêu.
Mà ngược lại cô lại tỉnh táo suy nghĩ, phu nhân bá tước làm như vậy đến cùng là vì nguyên nhân gì? Nhưng mà không hề biết rằng phu nhân bá tước ở trong mơ cũng cười nghĩ về cô.
Chẳng qua chuyên mà nghĩ không ra cô cũng không thèm nghĩ nữa, chắc chắn cũng sẽ có một ngày lộ ra chân tướng thôi.
Trở lại nhà Đông Phương, Đông Phương Cảnh Nhiêu lập tức oang oang một hai đem tất cả mấy chuyện mà các cô đi tới phủ nhà bá tước, toàn bộ báo cáo cho ông nội và bà nội Đông Phương biết.
Ông nội Đông Phương cười híp mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu, cái đó được gọi là gì nhỉ, ông nội nhìn cháu dâu, càng nhìn càng thấy hài lòng, ông cười vang nói, “Cửu Cửu nhà chúng ta chính là đáng yêu như vậy, cho dù chỉ đi xem bệnh, cũng có thể nhận được thân thích là quý tộc, quá mạnh mẽ! Quá mạnh mẽ!”
Bà nội Đông Phương hất cằm một cái, hả hê nói, “Ai nói là không phải, cũng không nhìn xem Cửu Cửu nhà chúng ta là người như thế nào, còn không phải là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, là bảo bối hay sao.”
Hai ông bà cụ này một câu Cửu Cửu nhà chúng ta, hai câu lại Cửu Cửu nhà chúng ta, khiến cho Tiêu Cửu Cửu nghe vậy mà đổ mồ hôi ở trong lòng.
‘Nhà chúng ta’ và ‘chúng ta’ ở trong miệng của hai ông cụ bà cụ này có ý nghĩa không giống nhau, giờ phút nào bọn họ cũng không ngừng ra ám hiệu với Tiêu Cửu Cửu, rốt cục bọn họ đã hy vọng Tiêu Cửu Cửu có thể đi vào cửa chính nhà Đông Phương, trở thành cháu dâu nhà Đông Phương biết bao nhiêu.
Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa ngồi vừa nhìn gương mặt quẫn bách của Tiêu Cửu Cửu thì che miệng cười trộm, rước lấy một cái liếc mắt xem thường của Tiêu Cửu Cửu.
Đối mặt với sự nhiệt tình của ông nội và bà nội Đông Phương, Tiêu Cửu Cửu đành nhắm mắt, trốn chạy là thượng sách, “Ông nội, bà nội, con có chút mệt mỏi, con đi lên trước nghỉ ngơi một chút, hai người cứ từ từ nói chuyện!”
Vừa nghe thấy cô nói như thế, lúc này Đông Phương Cảnh Nhiêu mới nhớ tới, lúc Tiêu Cửu Cửu ở phủ bá tước trị liệu cho phu nhân bá tước, thiếu chút nữa thì kiệt sức, nên Đông Phương Cảnh Nhiêu vội vàng phất tay một cái, “Em mau đi nhanh đi, nghỉ ngơi cho thật tốt vào, chờ em khôi phục lại thể lực thì chúng ta lại nói chuyện tiếp, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian mà . . .”
Nghe thấy Đông Phương Cảnh Nhiêu cố ý kéo dài giọng câu còn nhiều thời gian, lại còn nháy mắt ra hiệu với cô, Tiêu Cửu Cửu liền trả lại cho cô ấy một cái liếc mắt xem thường thật dài, dùng khẩu hình miệng nói, chị thật nhàm chán!
Người phụ nữ này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Về tới gian phòng của mình, Tiêu Cửu Cửu thay bộ quần áo trên người, lại đi tắm một lần nữa, thay một bộ đồ ngủ thoái mái, ngả xuống giường liền ngủ.
Hôm nay đúng là cô rất mệt nhọc!
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ sau khi cô xuất sư, có tiếng cũng có miếng chữa bệnh cho phu nhân quý tộc, nếu như chữa hết, đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu như không trị hết, thì mình cũng đừng mong nâng cao danh tiếng ở chỗ này.
Đừng nhìn lúc đó Tiêu Cửu Cửu giống như là rất trấn định và thong dong, nhưng mà thật ra thì trong lòng của cô cũng đặc biệt lo lắng, tinh thần tập trung cao độ, đầu óc chuyển động cực nhanh, vận hành châm thì đã xuất hết toàn lực, hoàn toàn tiêu hao thần khí toàn thân.
Sau đó cô lại gặp phải sự đùa giỡn của sắc lang Rick, lại mất một phen tinh thần mới yên ổn với anh ta.
Tiếp sau đó lại gặp phải sự khiêu khích của Enma, phu nhân bá tước nhân thân tại chỗ, hết chuyện này tới chuyện khác, chỉ nửa ngày ngắn ngủi, mà đúng là rất nhiều chuyện đặc sắc liên tục xảy ra, càng lúc càng cao trào thay nhau tới.
Làm sao cô có thể không mệt được chứ? Nói cô kiệt sức thì cũng không có gì quá đáng.
Cho nên, Tiêu Cửu Cửu vừa ngã xuống giường, mắt nhắm lại thì đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, thì Tiêu Cửu Cửu vừa mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, tời đã tối đen rồi.
Cô nhìn thời gian, cũng đã sắp tám giờ.
Một giấc ngủ này của cô, ngủ thẳng từ giữa trưa cho tới tối, ước chừng cũng khoảng bảy tám tiếng.
Tiêu Cửu Cửu cựa người một chút, cảm thấy sức lực trên người đã hồi phục lại rồi, vội vàng đứng dậy, rửa mặt, thay đổi bộ quần áo thể thao, liền đi xuống dưới lầu.
Cô vẫn chưa đi xuống dưới lầu, ở trên bậc thang đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Đông Phương Cảnh Nhiêu, “Bà nội, cháu không nghe lầm đấy chứ? Tiêu Cẩn Chi muốn đính hôn cùng với Lương Kinh Diễm? Anh ấy bị điên rồi hay sao?”
Trong nháy mắt cả người Tiêu Cửu Cửu giống như bị người ta điểm huyệt đứng yên tại chỗ, không thể động đậy!
Mới vừa rồi Cảnh Nhiêu đã nói cái gì? Tiêu Cẩn Chi muốn đính hôn cùng với Lương Kinh Diễm?
Đây là sự thật sao? Là sự thật sao?
Anh Cẩn, cái người ngốc nghếch này! Rốt cuộc thì anh đang làm cái gì vậy chứ? Anh biết là anh đang làm cái gì không? Nếu như anh vì muốn để cho em an toàn, liền dùng cách này để hy sinh chính bản thân anh, thì em sẽ hận chính mình, làm sao anh có thể làm như vậy được?
Tiêu Cửu Cửu thấy tim của mình đau nhói tới mức không chịu được nữa, người cô thương yêu là anh Cẩn của cô, cô đau lòng vì sự uất ức của anh, đau lòng vì sự cam tâm tình nguyện của anh, đau lòng vì anh co được giãn được.
Đau lòng . . .
Trừ đau lòng ra, thì chỉ có đau lòng . . .
Tiêu Cửu Cửu cảm giác như tim của mình bị khoét một cái lỗ lớn, gió thổi vào thật mạnh, thổi thẳng vào bên trong, khiến cho cả người cô rét run, lạnh vào trong xương, cả trái tim của cô không có chỗ nào không cảm thấy đau đớn.
Cô vô lực ngã ngồi ở trên bậc thang, hai tay ôm lấy hai chân của mình, vùi mặt vào sâu trong đó, để mặc cho nước mắt giàn giụa chảy xuống.
Anh Cẩn, thật sự xin lỗi! Em thực sự xin lỗi anh! Rất rất xin lỗi!
. . .
Lúc này, tại thủ đô phía nam của Trung Hoa, Tiêu Cẩn Chi đang cùng với Chu Tiêu, Tần Tấn, Hứa Hằng Minh, còn có Đông Phương Cảnh Mộ nữa, đang ngồi ở trong lầu bốn của quán rượu chỉ thuộc về mình anh là Ẩn Ngọc Sơn Trang.
Lúc anh chạm cốc cùng với bọn Chu Tiêu, giống như cảm ứng được tiếng gọi từ nơi xa xôi kia, đột nhiên anh cảm thấy tim hơi quặn thắt, ly rượu cầm trên tay hơi run, rượu màu đỏ bắn lên người của anh.
Mày rậm của anh khẽ nhíu lại, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm một cuộc điện thoại vượt đại dương.
“Cô ấy sao rồi?”
“Cũng may hôm qua đi tới phủ bá tước chữa bệnh cho phu nhân bá tước, nhận được sự yêu mến của phu nhân bá tước, nên đã nhận cô làm chắt giá, sau đó về đến nhà liền buồn ngủ.”
“Hãy để ý cô ấy giùm tôi một chút, có chuyện lập tức báo cho tôi biết.”
“Đã biết.”
Cúp điện thoại, Tiêu Cẩn Chi đối mặt với ánh mắt thăm dò của bọn Chu Tiêu, cười khổ một chút, buông tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Không khí ngày hôm nay khác biệt so với những ngày chìm đắm trong vàng son, có thêm chút nặng nề và bất đắc dĩ.
Tần Tấn cầm ly rượu, đưa lên môi khẽ nhấp một ngụm, rồi lại nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, nhàn nhạt hỏi, “Anh Cẩn, anh thật sự quyết định rồi hả? Thật sự không làm như vậy thì không được à?”
Tiêu Cẩn Chi khẽ ừ, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, nói từng câu từng chữ, “Muốn lấy được vật gì, trước tiên phải cho đi.”