Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 75: Chương 75: Chương 55.4: Vui như lên trời




Editor: Táo đỏ phố núi

Kể từ khi anh đồng ý đính hôn với Lương Kinh Diễm, thì công ty của anh và Sơn Trang liền khôi phục lại giống như bình thường, một lần nữa khôi phục lại hoạt động buôn bán.

Nếu như bây giờ cứng đối cứng với nhà họ Lương, thì đây tuyệt đối là phương thức khiến cho hai bên cùng bị thiệt hại, mà Cửu Cửu người bị nhà họ Lương coi là ‘cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt’ thì nhất định sẽ bị nhà họ Lương dùng toàn lực để trả thù làm vật hy sinh.

Kết quả như vậy, là điều mà anh không hề muốn!

Cái mà anh muốn, đó chính là một đòn có thể khiến cho nhà họ Lương không ngóc đầu dậy nổi! Một khi động thủ, thì phải khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể đứng dậy được.

Vì cuộc đấu tranh này, anh tình nguyện để cho mình chịu uất ức một chút, để đạt được thắng lợi cuối cùng, đạt được mục đích một lần vất vả cả đời nhàn nhã.

Đông Phương Cảnh Mộ nhíu nhíu mày, “Vậy thì Cửu Cửu phải làm thế nào? Anh Cẩn, anh có nghĩ tới hay không, khi cô ấy nghe được tin anh là Lương Kinh Diễm đính hôn, có thể sẽ bị sụp đổ mất!”

Tiêu Cẩn Chi nghĩ tới một cô gái thông minh lém lỉnh, đáy mắt tối đi đôi chút, “Cô ấy sẽ hiểu được anh! Cô ấy là một cô gái rất kiên cường!”

Đột nhiên Chu Tiêu cười xấu xa với Tiêu Cẩn Chi, thử thăm dò hỏi, “Anh Cẩn, anh sẽ phải đính hôn với Lương Kinh Diễm rồi, cũng coi như là danh thảo có chủ (ý nghĩa giống như hoa đã có chủ, phụ nữ thì dùng hoa, đàn ông dùng thảo), vậy mấy anh em bọn em có thể theo đuổi Cửu Cửu được chứ?”

Sắc mặt của Tiêu Cẩn Chi lập tức trầm xuống, trực tiếp đạp một đạp tới, “Cậu dám! Cậu làm thử cho tôi xem!”

Chu Tiêu nhìn khuôn mặt tràn đầy sát khí của Tiêu Cẩn Chi, bĩu môi, “Em nói nghe nè lão đại, cái người này không phải chiếm hầm cầu mà không đi sao! Anh đã đính hôn với người khác rồi, thì anh cũng phải để cho Cửu Cửu đi tìm hạnh phúc của mình chứ?”

Ánh mắt của Tiêu Cẩn Chi đột nhiên nghiêm túc, nhìn thẳng vào Chu Tiêu, “Chu Tiêu, cậu là cái đồ dậu đổ bìm leo.”

Chu Tiêu cũng không sợ anh, còn sôi nổi chế giễu, “Cái gì gọi là dậu đổ bìm leo? Em chỉ là bất bình thay cho Cửu Cửu thôi, anh nói anh có kế hoạch? Anh có thể xác định kế hoạch của mình nhất định sẽ thành công? Nếu như không thông thành công thì sao? Có phải là bắt Cửu Cửu cứ ở như vậy cả đời không cho cô ấy đi tìm hạnh phúc hay không?”

Tiêu Cẩn Chi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Bây giờ Cửu Cửu mới mười bảy tuổi, cô ấy còn phải học đại học, cho dù tôi dùng ba năm để thực hiện kế hoạch đi nữa, thì ba năm sau, cô ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cậu gấp cái gì chứ?”

Hứa Hằng Minh luôn luôn không nói câu nào đột nhiên nói: “Anh Cẩn, em cảm thấy nếu như anh thật sự đính hôn với Lương Kinh Diễm, dù lý do là gì đi nữa thì nhất định Cửu Cửu sẽ cảm thấy đau lòng và khổ sở, mặc dù lấy sự thông minh và nhanh trí của Cửu Cửu, khẳng định là cô ấy cũng nghĩ ra được là anh vì an toàn và tương lai của cô ấy mà suy nghĩ, nên mới có thể cam tâm tình nguyện nhường một bước, sau đó lại lập mưu lần nữa. Nhưng mà anh không cảm thấy, anh làm như vậy là trả giá quá lớn sao? Chẳng lẽ anh cho là Lương Kinh Diễm đính hôn với anh sẽ không làm khó làm dễ anh sao? Chẳng lẽ anh cho là Cửu Cửu không có anh thì không được sao?”

Tiêu Cẩn Chi khẽ hừ một tiếng, “Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, Lương Kinh Diễm không phải chỉ có mỗi chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ thôi sao, cô ta còn có chiêu gì được nữa? Về phần Cửu Cửu . . .”

Anh dừng lại một chút, dịu dàng nói, “Tôi tin tưởng cô ấy!”

Tần Tấn thong thả lắc lắc ly rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu đỏ như màu máu, nhàn nhạt nói, “Có một số phụ nữ cả người đều là độc, một khi dính vào thì không thể nào rửa sạch nổi. Anh Cẩn, anh cũng phải cẩn thận! Đừng để đến lúc đó tiền mất tật mang!”

Tiêu Cẩn Chi không nói chuyện nữa, vừa nghĩ tới chuyện quyết định này của anh có thể sẽ khiến cho Cửu Cửu bị tổn thương, thì tim anh liền không ngừng đau nhói lên.

Nếu như có người hỏi, cả đời này người mà anh không nỡ làm tổn thương nhất là ai?

Thì người đó không cần phải nói đó chính là Cửu Cửu!

Người anh xem như bảo bối, người mà anh bảo vệ năm năm, là người phụ nữ mà anh muốn cho cô được hạnh phúc cả đời, hôm nay lại bởi vì một người phụ nữ ngu xuẩn khác, mà không ngừng khiến cô bị tổn thương.

Mà điều càng làm cho anh đau khổ hơn chính là bản thân anh không thể ra sức, anh đã giao thiệp nhiều năm như vậy, nhưng mà dưới quyền thế lớn của hai nhà họ Tiêu và nhà họ Lương thì không có mấy người chịu giúp anh, khả năng của anh đứng ở trước mặt hai thế lực lớn như hai nhà Lương Tiêu thì quả thật không chịu nổi một đòn.

Anh đột nhiên hiểu ra, những người mà thề sẽ bảo vệ anh, thì chỉ là những đồng minh thôi.

Mà ở trong giới kinh doanh, cho tới bây giờ chưa có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích, là bạn bè hay là kẻ địch, thì phải xem lợi ích này có đáng giá để một người trở thành bạn hay không thôi.

Lại nói quan và thương, quan thương, quan thương, có quan mới có thương.

Chữ quan (官) có hai cái cửa vĩnh viễn đè lại chữ thương (商), cho nên lời nói của người làm quan, có mấy thương nhân có can đảm không nghe lệnh, trừ khi không muốn lăn lộn nữa.

Sau khi xử lý sự kiện video kia, không thể không nói, thủ đoạn của nhà họ Lương đúng là cao, đầu tiên bọn họ mời cao thủ internet, sau đó hack đường truyền dữ liệu.

Mặt khác, bọn họ còn thuê nhân viên chuyện nghiệp cả đêm lợi dụng cái video trên web kia, một lần nữa tạo ra một cái video khác để cho người xem dễ bị lẫn lộn, sau đó còn tạo tội danh cho Lôi Đình, mướn cả một nhóm người làm sạch sẽ.

Thế lớn che trời, thủ đoạn của bọn họ có thể chơi đùa người ta tới chết.

Muốn vật ngã được bọn họ, trừ khi có quyền lực lớn hơn cả bọn họ, thì mới có thể giày xéo bọn họ ở dưới chân.

Nhưng mà bây giờ mấy người bọn họ không có người nào có khả năng đó.

Tiêu Cẩn Chi anh chỉ có thể thuận buồm xuôi gió ở trên thương trường, mượn một chút thể diện nhà họ Tiêu, hơn nữa dựa vào một chút thủ đoạn của anh, lúc này mới chiếm được một chút vẻ mặt ở bên ngoài.

Nhưng mà ở giới chính trị, thì anh không được!

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà đây là sự thật!

Lại nói, anh đã sống hai mươi mấy năm qua, mặc dù nói cuộc sống gia đình không quá hạnh phúc, nhưng mà bởi vì có cái ô dù cực lớn là nhà họ Tiêu ở trên đầu, nên cuộc sống của anh cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, không bị tổn thất nặng nề hay đau khổ gì.

Cho dù là lần trước bị trọng thương, thiếu chút nữa thì bị triệt đường con cháu, anh cũng phát hiện ra chuyện đó không có gì lớn lao.

Trước kia, trong cuộc sống của anh không có Cửu Cửu, anh cũng vẫn sống được chăng hay chớ.

Nhưng mà kể từ khi có Cửu Cửu, chỉ cần nghĩ tới chuyện không có Cửu Cửu làm bạn với anh trong cuộc sống này, thì anh lại cảm thấy thà cứ chết đi như vậy, cũng tuyệt đối không muốn sống cô độc một mình.

Dĩ nhiên, nói là lùi một bước, lần này bọn họ chịu ngăn trở và đả kích, nhìn về lâu dài ngược lại là chuyện tốt, để cho anh có được bài học mà tỉnh táo lại, để cho anh nhớ sau này làm chuyện gì, thì ánh mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, kế hoạch cũng phải kín đáo một chút.

Mặc dù quá trình này có chút đau đớn, cho chút khó khăn, nhưng mà Tiêu Cẩn Chi anh chưa bao giờ sợ, chỉ là . . . đã làm khổ Cửu Cửu của anh.

Anh không muốn cô phải lo lắng, hoảng sợ, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến cho cô phải lo lắng vì anh, phải đau lòng và buồn phiền vì anh.

Cửu Cửu, Cửu Cửu bé nhỏ của anh, cho anh thêm một chút thời gian, chờ anh một chút, được không?

Tin tưởng anh! Anh nhất định sẽ cho em một tương lai hạnh phúc! Tiêu Cẩn Chi anh coi đây chính là mục tiêu cả cuộc đời này, dùng cái này làm động lực để tiến tới, theo đuổi trọn đời!

Bây giờ em có khỏe không?

Em có biết là anh rất nhớ em không?

Rất nhớ em! Thật sự rất nhớ em . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.