Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 101: Chương 101: Chương 73: Tiêu Cửu Cửu, anh chịu thua rồi (canh hai)




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nghe được Cửu Cửu quát nhẹ một tiếng, Lương Kinh Đào và Lâm Tật Phong cùng kinh ngạc nhìn về phía cô, giống như lúc này mới nhớ tới Tiêu Cửu Cửu là người trong cuộc.

Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng nhìn bọn họ, nhếch môi trào phúng, “Sao các người không hỏi tôi đây người trong cuộc có bằng lòng hay không?”

Lâm Tật Phong bình thường rất kiêu ngạo, nhưng lúc này vì giúp Long Khi Phong, cũng coi như phải cầu cạnh cô, tất nhiên không dám đắc tội bà cô nhỏ này, lập tức mềm giọng xuống giải thích một phen, “Cửu Cửu, là như vậy, cha của Long thiếu bị trúng độc, trước đó Long thiếu nghe người ta giới thiệu đi gặp sư phụ của cô, sở dĩ chúng tôi tới nơi này tìm cô, cũng do sư phụ cô bày mưu đặt kế cho chúng tôi tới, coi như cô không nể mặt tăng chúng tôi, cũng phải nể mặt mũi Phật là sư phụ cô chứ? Cô không đến nỗi ngay cả mặt Long thiếu cũng không chịu gặp chứ?”

Vừa nghe thấy là do sự phụ giới thiệu bọn họ chạy tới, Tiêu Cửu Cửu dĩ nhiên có đối xử khác.

Nhưng cô cũng không dễ dàng tin tưởng lời Lâm Tật Phong nói, cho nên, ngay trước mặt Lâm Tật Phong và Lương Kinh Đào, cô lấy điện thoại di động ra, trực tiếp ấn số điện thoại của Hoa Thiên Sơn, “Sư phụ, là con Cửu Cửu.”

Hoa Thiên Sơn vừa nghe là điện thoại của Cửu Cửu, liền đoán được Long Khi Phong tìm tới cửa rồi.

Ông lập tức cười híp mắt nói, “Nhóc Cửu, có phải họ Long đó tới tìm rồi không?”

“Dạ, con đang muốn hỏi ngài đó, đây là xảy ra chuyện gì?”

“Long Cửu cha của thằng nhóc Long này, trước kia sư phụ thiếu ông ta một nhân tình nhỏ, con coi như giúp sư phụ một nhân tình, lại nói, nhà họ Long còn có thế lực rất lớn ở phía bắc, con đi xem một chút cho ông ta xem có thể điều trị không? Nếu như con có thể cứu ông ta một mạng, về sau ông ta sẽ nợ con một ơn cứu mạng rồi, nhóc Cửu, con cũng đừng lười nữa nha, về sau sư phụ sẽ giúp con mở ra danh tiếng, chỉ cần tới tìm sư phụ, sư phụ đều giới thiệu người bị bệnh cho con điều trị, sư phụ tin tưởng con, chỉ cần con chịu bỏ công sức, không tới một năm, thanh danh của con có thể vang vọng khắp Đại Giang Nam Bắc *, rất nhanh, con có thể kiếm tiền bạc toàn thế giới rồi, đến lúc đó, con muốn làm chút chuyện gì, có tiền lại có quan hệ, cũng chỉ trong ngày một ngày hai sẽ làm xong rồi.”

(*) Đại Giang Nam Bắc: Đại Giang chỉ Trường Giang, Đại Giang Nam Bắc dựa vào hai khu vực hành chính rộng lớn ở hai bờ trung hạ du Trường Giang trước kia, ý nói về toàn Trung Quốc. (theo Baike)

Tiêu Cửu Cửu oán trách: “Sư phụ, cho dù như vậy, nhưng chuyện này ngài cũng nên báo trước toàn bộ cho con biết, sư phụ xem đợi người ta tìm tới cửa, con một chút chuẩn bị cũng không có, trở tay không kịp mà...”

Hoa Thiên Sơn hừ nhẹ một tiếng, “Được, con nhóc này có tính tình gì sư phụ còn không biết sao, nếu nói trước cho con biết, không phải con lại tìm cớ từ chối không đi, hoặc dứt khoát trốn đi không gặp bóng dáng người ta sao? Được rồi được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, nghe lời sư phụ, con đi xem xét, đi xem xét, con đi cho sư phụ ta đây thêm chút thể diện, đúng rồi, sự việc xong xuôi, con tiện thể thay sư phụ đi thăm hỏi thằng nhóc bạn cũ Tần Quy Như ở Dực Thành kia, thay sư phụ hỏi thăm ông ấy, biết không?”

“Được rồi! Con nghe lời sư phụ là được.”

Tiêu Cửu Cửu bất đắc dĩ cúp điện thoại, ngước mắt nhìn về phía Lâm Tật Phong đang chờ cô có kết luận, hỏi, “Long thiếu đó bây giờ đang ở đâu?”

Lâm Tật Phong vừa nghe giọng điệu này của Tiêu Cửu Cửu, xem ra là đồng ý, lập tức vui mừng nói, “Đang chờ ở cửa trường học!”

Tiêu Cửu Cửu đột nhiên nói, “Anh đi trước kêu anh ta chờ một chút, tôi phải đi lên thu xếp chút việc, rất nhanh đi xuống.”

Lâm Tật Phong gật đầu, “Được, vậy tôi đi ra ngoài nói trước một tiếng với Long thiếu.”

Tiêu Cửu Cửu khẽ gật đầu, đi thẳng lên phòng ký túc xá.

La Manh vừa thấy cô trở lại, hơi kinh ngạc hỏi, “Sao cậu trở lại nhanh như vậy? Không đi ra ngoài sao?”

Tiêu Cửu Cửu vừa thu dọn đồ bỏ vào trong ba lô, vừa nói với La Manh, “Tiểu Manh, tớ có chuyện gấp cần phải đi Dực Thành, cậu xin nghỉ một tuần giúp tớ.”

La Manh và Trương Dương cả kinh, cùng kêu lên hỏi, “Cậu đi Dực Thành làm gì vậy?”

Ngay cả Lâm Tiêu Ngọc ngồi ở bên cạnh, cũng vểnh tai lên nghe các cô nói chuyện.

Tiêu Cửu Cửu nói: “Tớ có chút chuyện riêng cần xử lý, tiểu Manh, trở về cho tớ xem bài trên lớp cậu chép. Tớ đi trước!”

“Này này, cậu đừng đi vội, cậu còn chưa nói đi làm gì đó...”

Tiêu Cửu Cửu không để ý Trương Dương la lên, lại lưu lại nữa, bọn họ sẽ đánh vỡ nồi để hỏi không ngớt, cho nên cô vẫn ra chiêu cũ – chạy là thượng sách.

Đi xuống dưới lầu, Tiêu Cửu Cửu phát hiện Lương Kinh Đào vẫn đứng đó.

Cô cũng không để ý đến anh, đeo ba lô lên, sải bước đi về phía cửa trường học.

Lương Kinh Đào đau nhói trong lòng, bị thái độ lạnh lùng không nhìn của cô đâm cho bị thương rồi, nhưng thấy cô thật sự không để ý đến anh, vội vàng sải bước đuổi theo, “Cửu Cửu, anh đi cùng với em!”

Tiêu Cửu Cửu cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ hừ nhẹ một tiếng, “Anh đi làm gì? Thêm phiền à?”

Lương Kinh Đào tỏ vẻ khổ sở, hết lời cầu khẩn, “Anh không thêm phiền cho em, anh chính là muốn đi cùng em, chỉ cần có thể ở bên cạnh nhìn em, chỉ cần biết rằng em còn tốt, anh đã thỏa mãn rồi, anh bảo đảm, sẽ không làm phiền em.”

Tiêu Cửu Cửu nghe anh ta nói, đột nhiên đứng lại, nghiêng đầu nhìn về phía vẻ mặt hơi thảm hại của Lương Kinh Đào, căm hận cắn răng nói ra, “Tôi nói Lương Kinh Đào, anh nói anh đồ dối trá hay không dối trá? Ban ngày anh vẫn còn ở Thú huyết sôi trào mà nói với người ta, anh không yêu tôi, anh chỉ đùa bỡn tình cảm của tôi, vừa đến tối, anh lại trở lại thành một người đàn ông si tình thắm thiết? Anh không đi làm diễn viên, thật đúng là đáng tiếc!”

Nói xong, cô đang định xoay người cất bước.

Lương Kinh Đào lại đưa tay ôm lấy cô, “Cửu Cửu, tin tưởng anh! Anh thật lòng yêu em mà! Không phải trò chơi, không phải đùa bỡn, anh thật lòng yêu em! Tin tưởng anh, tin tưởng anh, có được không?”

Tiêu Cửu Cửu dùng sức gạt tay anh ta ra, nhưng tay anh ta lại giống như một vòng sắt, bóp chặt cô thật chặt không buông.

“Nếu như em không đồng ý để anh đi cùng em, anh sẽ không để cho em đi! Anh cứ ôm em như vậy, khiến toàn bộ người của đại học B đều biết, Lương Kinh Đào anh yêu Tiêu Cửu Cửu!”

Tiêu Cửu Cửu tức giận ngược lại cười, “Lương Kinh Đào, tôi còn không biết, thì ra anh là một người vô lại như vậy! Anh con mẹ nó có phải là đàn ông không? Anh có bản lĩnh nâng lên được, tại sao lại không có bản lĩnh buông xuống?”

Lương Kinh Đào đỏ ngầu tròng mắt, “Đúng! Anh thừa nhận, ở trước mặt em, bản lĩnh gì của anh cũng bị mất. Tiêu Cửu Cửu, anh chịu thua rồi, được không?”

Lúc này, thời gian đã chỉ vào mười giờ tối, chính là thời gian sinh viên ra ngoài đang vội trở về, vừa thấy Lương Kinh Đào và Tiêu Cửu Cửu ôm ấp chung một chỗ, nhất thời từng người một giống như xem kịch, chỉ chỉ chỏ chỏ, châu đầu ghé tai, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp hình bọn họ.

Tiêu Cửu Cửu nổi giận, cũng không quản anh ta có thể bị thương hay không, trực tiếp lật tay, một phát đẩy anh ta ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn anh ta, trực tiếp uy hiếp nói, “Nếu như anh còn quấn tôi như vậy, cả đời này tôi sẽ không tiếp tục nói chuyện với anh!”

Nói xong, cô dứt khoát xoay người rời đi.

“Cửu Cửu, Cửu Cửu...”

Lương Kinh Đào nhìn theo bóng dáng cô càng lúc càng xa, giống như muốn lấy đi tính mạng của mình, trong lòng cảm thấy khủng hoảng trước nay chưa từng có.

Vào lúc này, báo thù cái gì, trả thù cái gì, đã sớm không còn trong phạm vi suy nghĩ của anh, trong đầu anh chỉ có một ý niệm, không thể! Anh không thể để cho cô cứ rời đi như vậy! Anh phải đi theo bắt cô trở lại!

Lương Kinh Đào xoay người chạy đến lầu dưới học viện của mình, lái xe của mình, đuổi nhanh theo hướng Dực Thành.

Quả nhiên, cũng không lâu lắm, anh đã nhìn thấy đoàn xe của Long Khi Phong.

Lúc này, Tiêu Cửu Cửu đang ngồi trong chiếc Mercedes – Benz màu đen của Long Khi Phong, nói chuyện với Long Khi Phong.

Mới vừa rồi khi nhìn thấy Long thiếu trong miệng Lâm Tật Phong chính là con ngựa đực, Tiêu Cửu Cửu thiếu chút nữa định trở về, nếu không phải nhớ tới lời sư phụ nói, còn có thái độ vội vàng xin lỗi khiêm nhường này của Long Khi Phong, cô thật sự vẫn không muốn đi.

Nói thật, Tiêu Cửu Cửu không hề có ấn tượng tốt với con ngựa đực Long Khi Phong này, cho dù dáng dấp anh ta đẹp hơn nữa, anh ta ở trong mắt cô, cũng chính là một con ngựa đực bất cứ chỗ nào bất cứ nơi đâu cũng có thể động đực.

Nhưng nếu như sư phụ mở miệng muốn cô đến khám bệnh cho cha anh ta, Long Cửu này, cô nhất định phải ra tay cứu giúp.

Nếu phải ra tay, cô lại nhìn Long Khi Phong này thì khó chịu, vậy thì để cho anh ta bỏ ra trả giá cao một chút để an ủi tâm linh bé nhỏ của cô!

Mà Long Khi Phong cũng ôm thái độ hoài nghi với cô bé mặt còn non nớt này, nhưng độc thủ thần y lại nói, y thuật của cô gái này đã trò giỏi hơn thầy *, dưới tình huống không có biện pháp nào, anh chỉ có thể ôm thái độ coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa **, cung kính mời Tiêu Cửu Cửu lên xe, thái độ khá hơn một chút, luôn không sai.

(*) nguyên gốc: Thanh xuất vu lam thắng vu lam – màu xanh xuất phát từ màu lam nhưng lại đẹp hơn màu lam = hậu sinh khả úy, trò giỏi hơn thầy.

(**) ngựa chết làm thành ngựa sống mà cứu chữa: là một thành ngữ, ý chỉ biết rõ chuyện đã không thể chữa, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, tích cực cứu vãn, bình thường cũng nói về thử nghiệm cuối cùng

Huống chi, khi anh đến Thú huyết sôi trào tìm phụ nữ để tiêu hỏa, hết lần này tới lần khác lại trùng hợp để cô bắt gặp, mà mình lại hoàn toàn nổi lên lòng háo sắc với dáng dấp tươi đẹp xuất trần của cô, mà bị gọt cho một trận.

Vốn còn muốn lấy lại danh dự, nhưng hôm nay vừa thấy cô là đồ đệ của độc thủ thần y, anh đã có kinh nghiệm, cũng hiểu, tại sao anh dễ dàng bị trúng mưu kế ở trước mặt cô như vậy, đó cũng là danh sư xuất cao đồ *.

(*) danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi sẽ dạy ra trò giỏi.

Sau khi lên xe, anh vẫn nói đại khái một lần tình huống của cha anh Long Lâu với Cửu Cửu.

Vẻ mặt Tiêu Cửu Cửu rất nặng nề, theo như lời Long Khi Phong nói, Long Cửu nhất định bị độc mãn tính, nói như thế, độc tố bên trong thân thể tích lũy đến mức độ nhất định sẽ bộc phát, độc mãn tính này một khi độc tố bộc phát, gần như có thể nói là không thuốc chữa được, khó trách bọn họ mời nhiều bác sỹ nổi danh như vậy, cũng không thể chữa khỏi cho Long Cửu.

Cho đến bây giờ, Long Cửu đã bị hôn mê bất tỉnh một tuần, mắt thấy hơi thở Long Cửu càng ngày càng yếu, lòng của Long Khi Phong cũng càng nhéo càng chặt, càng ngày càng lo lắng.

Lần này, anh ký thác tất cả hy vọng lên người Tiêu Cửu Cửu.

Long Khi Phong cũng coi như là người sảng khoái, anh không đợi Tiêu Cửu Cửu mở miệng, đã nói thẳng, “Tiêu tiểu thư, chỉ cần cha tôi không có chuyện gì, cho dù ngài nói yêu cầu gì, Khi Phong nhất định sẽ dốc hết toàn lực thỏa mãn.”

Anh ta vừa nói như thế, khiến cho Tiêu Cửu Cửu vốn định trước lừa gạt anh ta bị nén trở về.

Thấy vẻ mặt Long Khi Phong nghiêm túc, Tiêu Cửu Cửu biết, người đàn ông này nói thật, có lẽ ở trong phương diện khác anh ta hơi phóng đãng một chút, nhưng chuyện nhận làm, vẫn rất đáng tin.

Lập tức, cô cũng khách khí trả lời, “Nói vậy còn hơi quá sớm, trước tiên tôi cũng cần nhìn bác trai nhà anh rồi mới dám nói chuyện, tôi cũng không nhất định có thể điều trị tốt bệnh tình cho bác trai nhà anh.”

“Chỉ cần cô chịu giúp một tay, Khi Phong liền vô cùng cảm kích...”

Đúng lúc này, tiểu Hắc ngồi vị trí bên cạnh tài xế đột nhiên nghiêng đầu nói với Long Khi Phong, “Lão đại, phía sau có một chiếc xe vẫn đi theo chúng ta, không phải mấy tên lai căng bên bang Hắc Lang kia chứ?”

Gương mặt tuấn tú của Long Khi Phong trầm xuống, lạnh giọng hạ lệnh, “Theo dõi anh ta, để hai xe khác chú ý, nếu xe này có hành động khác lạ, thì trực tiếp bỏ rơi nó đi! Nếu không bỏ rơi được, thì trực tiếp nổ tung xe của anh ta.”

“Dạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.