Tiêu Cửu Cửu tò mò nghiêng đầu nhìn về phía sau, vừa liếc, đập vào mắt là chiếc xe và biền số xe quen thuộc, lập tức tranh thủ thời gian nói với Long Kỳ Phong: “Các anh không cần khẩn trương, người kia là Lâm Tật Phong!”
Long Kỳ Phong gọi điện thoại dặn dò thủ hạ một tiếng, sau đó nhìn cô nhẹ nhàng cười hỏi: “Hắn cũng là người theo đuổi em sao?“.
Tiêu Cửu Cửu không muốn nói đến vấn đề riêng tư này, dứt khoát nhắm hai mắt lại, cự tuyệt trả lời.
Long Kỳ Phong nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp hết sức bình thản kia lắc lắc đầu, cô nhóc này, rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng lại chẳng khác nào một bà cụ già đã trải qua hết thảy tang thương, nhìn thấu thế gian, hình như bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến cho cô kích động, đúng là khiến người ta càng thêm tò mò.
Rõ ràng là một đại mỹ nhân kinh tâm động phách, nhưng mỗi khi bọn họ đi chung với nhau thì tâm lại cảm thấy vô cùng yên bình trước nay chưa từng có.
Chỉ cần nhìn cô như vậy trong lòng của anh bỗng chốc liền thấy thỏa mãn vô cùng.
Long Kỳ Phong có chút kinh ngạc, từ trước đến nay chưa có cô gái nào từng mang đến cho anh cảm giác kỳ quái như thế, giữa phụ nữ với anh chỉ có giao dịch, một người muốn phát tiết, một người muốn hưởng thụ vật chất, anh tình tôi nguyện, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Dĩ nhiên, trong đó còn có rất nhiều người phụ nữ hướng về gia thế cùng dung mạo của anh, nhưng mặc kệ đối phương có mục đích gì, trước khi lên giường, liền ước định từ trước, xong việc cầm tiền rời đi, không được nảy sinh ý định khác, vì anh sợ nhất là phiền toái.
Dĩ nhiên, hiện tại Long Kỳ Phong chỉ cảm thấy có chút tò mò với Tiêu Cửu Cửu, từ đó nảy sinh hứng thú tiếp tục tìm tòi, về phần có yêu thích hay không thì anh không biết.
Đêm đã vào khuya, bên tai chỉ còn lại tiếng xe vù vù chạy trên đường cao tốc.
Tiêu Cửu Cửu mệt mỏi cả một ngày, dựa lưng thành ghế rộng rãi, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Ở trong mơ, toàn thân lại thấy hơi lạnh theo bản năng tiến tới gần nguồn nhiệt ấm áp, giống như đứa bé tìm thấy gia đình, khuôn mặt nhỏ bé thân mật ra sức cọ cọ.
Mà trong lúc này Long Kỳ Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên bị ôm chầm lấy, toàn thân chợt chấn động, liền mở mắt ra.
Đến khi phát hiện người ôm mình là Tiêu Cửu Cửu, tim bỗng nhiên mềm hẳn ra.
Nhìn gương mặt say ngủ tản ra ngọt ngào cùng hạnh phúc kia lại không đành lòng đẩy ra, ngược lại còn vươn tay ôm cô vào lòng để người nào đó ngủ được thoải mái hơn.
Lần đầu tiên trong đời, Long Kỳ Phong ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thế nhưng lại không hề nảy sinh ý định khác thường không nên có nào, lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ rằng nếu như có thể ôm cô cả đời thế này cũng không tồi.
Nhưng bầu không khí ấm áp yên tĩnh này không tồn tại quá lâu, xe đang chạy đột nhiênlắc lư một cái, khiến Tiêu Cửu Cửu hoảng sợ ngồi phắt dậy, tỉnh cả ngủ.
Đến khi choàng tỉnh, mở to hai mắt, bỗng phát hiện mình thế nhưng lại ngủ thiếp đi trong ngực Long Kỳ Phong ngủ thiếp đi thì mặt đỏ ửng lên, nhanh chóng ngồi dịch ra, khe khẽ lên tiếng: “Thật xin lỗi! Mạo phạm!”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì lại đang oán thầm, bản thân đã quá bất cẩn, thậm chí ở bên cạnh một tên ngựa đực cũng có thể ngủ như chết, không sợ gặp chuyện không may sao.
Ngay sau đó lại cảm thấy mình có chút buồn cười, dù sao cũng vì bản thân ngủ thiếp đi ngang nhiên xông đến cơ mà, cô nên cảm thấy may mắn vì tên kia vẫn còn có chút phong độ, không thừa lúc vắng mà vào, càng không có hành động gì quá quắt, nếu không. . . . . . Dù là cô có lỗi trước, cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.
Long Kỳ Phong khẽ cười đáp lại: “Thật vinh hạnh, vì có cơ hội làm ôm gối cho cô!”
Khi thân thể mềm mại kia đột nhiên rời khỏi mình, thậm chí Long Kỳ Phong còn cảm thấy có chút mất mát ấy chứ, rất muốn ôm trở về, nhưng vừa nhìn vẻ mặt đầy phòng bị của người nào đó thì chỉ đành kìm chế rung động không nên có, khôi phục vẻ bất cần đời vốn có.
Sau đó, Tiêu Cửu Cửu cũng không dám ngủ nữa, ngồi ra xa giữ một khoảng cách an toàn với Long Kỳ Phong.
Thấy cô tự phong bế bản thân, cự tuyệt người ra ngoài ngàn dặm, người bên cạnh cũng chỉ có thể im lặng. . . . . .
Đợi đến lúc chạy về Dực Thành đã là hai giờ sáng.
Khi bọn họ xuống xe thì chiếc xe của Lương Kinh Đào vẫn đi theo từ nãy giờ cũng bước xuống xe, chạy vội tới, lấy lòng nhìn cô: “Cửu Cửu. . . . . .”
Tiêu Cửu Cửu nghiêng đầu không muốn để ý đến anh ta.
Long Kỳ Phong thấy thế, vội vàng chào hỏi: “Thì ra là Lương thiếu đại giá quang lâm! Kỳ Phong không thể từ xa tiếp đón được, thất lễ quá!”
Nói thật ra, thấy người đi theo họ là Lương Kinh Đào thì Long Kỳ Phong có chút vui mừng, Lương gia cũng là một trong những gia tộc lớn ở Thủ đô! Bình thường có muốn cầu xin quan hệ này cũng chẳng được, theo anh ta biết, ngay cả Lâm Tật Phong cũng phải đi theo Lương Kinh Đào lăn lộn cơ đấy.
Nếu như Lương Kinh Đào đã đuổi theo Tiêu Cửu Cửu đến đây, thì người làm chủ này, nhất định phải tận tâm tiếp đón.
Lúc Lương Kinh Đào quay sang chỗ Long Kỳ Phong đã khôi phục lại phong độ quân tử vốn có, khẽ bắt tay, cười nói: “Long thiếu, mạo muội tới cửa quấy rầy, thất lễ quá!”
Long Kỳ Phong đáp lại: “Đâu có, đâu có, bình thường có muốn mời Lương thiếu cũngchẳng đến lượt, hôm nay bỗng đến đây có khác nào rồng đến nhà tôm! Mời vào thôi!”
Long gia ở trong một tòa biệt thự ba tầng, lúc xe Long Kỳ Phong xuất hiện thì ngay lập tức đã có một vị quản gia cùng vài thủ hạ áo đen đứng canh giữ ở hai bên, nghênh đón Thiếu chủ bọn họ trở về, khí phái vô cùng.
Sau thủ tục mời trà đàm đạo, Tiêu Cửu Cửu không muốn trì hoãn thời gian, liền trực tiếp nói với Long Kỳ Phong: “Anh chuẩn bị phòng cho tôi đi, sau khi tắm rửa xong, tôi sẽ đến xem bệnh cho cha anh luôn!“.
Long Kỳ Phong thấy Tiêu Cửu Cửu Như sốt sắng như thế, trong lòng cũng vui mừng, lập tức sai quản gia sắp xếp phòng cho cô và Lương Kinh Đào, rồi dẫn cô lên lầu.
Mặc dù rất muốn để Cửu Cửu nghỉ ngơi một đêm nhưng cha anh ta trúng độc đã lâu, cứu người như cứu hỏa, nên đành để cô phải vất vả một chút rồi.
Tiêu Cửu Cửu cũng hiểu, lên tiếng: “Tôi lập tức sẽ qua đó!”
Long Kỳ Phong nghe cô nói vậy liền dặn dò thủ hạ, đi theo Tiêu Cửu Cửu, để tí nữa dẫn cô đến chỗ cha của anh ta, sau đó lại tiếp tục quay sang hàn huyên với Lương Kinh Đào.
Lương Kinh Đào cũng sợ sự xuất hiện của mình sẽ trì hoãn chuyện của bọn họ, đến lúc đó chọc giận cô nhóc kia sẽ không tốt, liền tranh thủ thời gian nói với Long Kỳ Phong: “Tôi mạo muội tới đây cũng là vì Cửu Cửu, Long thiếu nếu có chuyện thì không cần ở đây đâu, đi thôi! Tôi cùng anh sang thăm bác trai một chút!”
“Vậy xin cám ơn Lương thiếu trước!”
Lương Kinh Đào thức thời như thế khiến Long Kỳ Phong cũng giảm bớt phần nào áp lực.
Nếu mà cứ ngồi đây uống trà nói chuyện mãi với Lương Kinh Đào, cũng không phải là không thể, nhưng trong lòng có chuyện sao có thể ngồi yên, huống chi, việc này lại liên quan đến sống chết của cha mình.
Ở trước cửa phòng Long Cửu, có hai người đàn ông trung niên mặc đồ đen đứng trông chừng.
Bọn họ vừa thấy Long Kỳ Phong đi tới, mặt đầy vui mừng hỏi: “Long thiếu, ngài đã trở lại! Đã mời được thần y về rồi sao?”
Long Kỳ Phong gật đầu, đáp: “Đã mời được người về rồi, lát nữa cô ấy sẽ tới đây. Cha tôi bây giờ thế nào rồi?”
“Vẫn cứ vậy thôi, không có gì khởi sắc! Cậu cứ vào xem đi!”
Một người trong số đó vừa nói, vừa đẩy cửa ra, cùng đi vào với bọn họ, sau khi liếc nhìn Lương Kinh Đào, liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Bên trong phòng chẳng khác nào khu điều trị nội trú, máy móc dụng cụ y tế trang bị đầy đủ, cạnh giường còn có một y tá đang nằm ngủ gà ngủ gật.
Y tá vừa nghe có tiếng động, lập tức giật mình nhảy lên, vừa thấy là Long Kỳ Phong, thì mắt liền vụt sáng, lập tức cung kính cúi đầu chào: “Long thiếu!”
Long Kỳ Phong khẽ “Ừ” một tiếng, đi tới trước giường, nhìn Long Cửu vẫn nằm bất động trên giường, trong lòng đau đớn không thôi.
Lúc này Long Cửu vẫn dựa vào củ nhân sâm trăm năm mà Long gia bọn họ ngoài ý muốn có được kéo dài mạng sống, cả người đã gầy thành da bọc xương, hơi thở thoi thóp, khiến Long Kỳ Phong cực kỳ đau lòng.
Mẹ của anh ta bởi vì ân oán năm xưa mà cha anh tạo ra nên lúc hơn năm tuổi đã bị kẻ thù giết chết.
Cha của anh ta rất yêu vợ, sau khi ẩn nhẫn ngủ đông vài năm, rốt cuộc liền giương cờ khởi nghĩa liều mình tiêu diệt kẻ thù, báo thù cho cái chết oan ức của Long Kỳ Phong.
Cũng vì thế mà từ nhỏ anh ta đã được cha cực kỳ yêu thương, nhưng trong lĩnh vực học tập lại cực kỳ nghiêm khắc.
Lúc nào ông cũng răn dạy rằng muốn trở thành người đứng trên muôn người, sẽ phải nếm trải khổ đau, chỉ có trở thành người giỏi nhất mới có thể bảo vệ được người mình yêu.
Dưới sự giám sát gắt gao, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, anh ta đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong bang.
Cũng bởi vì sự cố gắng đó cho nên lúc cha lâm bệnh nặng, anh ta mới có thể thuận lợinắm được quyền lực trong bang vào tay, không để cho những tên tiểu nhân thừa dịp này mà ra tay với cha con họ.
Hiện tại cũng đã mời được Tiêu Cửu Cửu trở về rồi, nhưng thật sự có thể cứu được ông sao?
Nếu như ông không còn nữa, vậy thì anh ra phải làm thế nào?
Cha, người không thể chết! Coi như có đốt đuốc tìm kiếm khắp thiên hạ, con cũng sẽ tìm được biện pháp chữa trị cho cha.
Lúc này, lại nghe thấy Tiểu Hắc thông báo: “Long thiếu, Tiêu thần y đến rồi!”
Long Kỳ Phong hồi thần, nói: “Mau mời cô ấy vào!”
Lúc này Tiêu Cửu đã đổi sang một bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, mái tóc đen dài cũng buộc thành đuôi ngựa, toàn thân không có chút mệt nhọc vì phải bôn ba cả đêm thay vào đó là một thần thái sáng láng.
Lương Kinh Đào thấy Long Kỳ Phong thất thần nhìn người nọ, trong lòng bực bội oán thầm, cô nhóc này, dù ở thời điểm nào cũng có thể quyến rũ người khác.
Anh ta phải giữ cô thật chặt không để cho người nào đó đi gieo họa cho người khác!
Tiêu Cửu Cửu cũng chẳng bận tâm những người đàn ông này đang nghĩ gì, vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi hương rất không thoải mái.
Mùi hương khiến cho người ta chán ghét này cô đã được từng được học cách phân biệt khi còn ở trên núi Hoa Thiên, một loại cỏ độc rất hiếm ——”Cỏ tuyệt mệnh!”
Cỏ tuyệt mệnh đúng như ý nghĩa của nó, ăn vào liền tuyệt mệnh! Một khi độc phát, cơ hồ không thuốc nào chữa được.