Hệ thống không ngừng
thông báo cho hai bên chuẩn bị, Vi Lam Tháng Sáu hạ thắt lưng, hít một
hơi thật sâu, khi cô đứng thẳng dậy, Diệp Hiểu Hạ ngạc nhiên phát hiện
cô cư nhiên thay một bộ trang bị khác, một chiếc áo choàng màu xanh vô
cùng tinh xảo khoác trên người cô, hai tay cầm song hoàn. Cô tự nhiên
thấy ánh mắt kinh ngạc kia của Diệp Hiểu Hạ, vì thế cười gượng vài
tiếng: "Mặc tân phục tương đối tốt, hắc hắc, hắc hắc."
Diệp Hiểu
Hạ gật gật đầu, thì ra Vi Lam Tháng Sáu là đan sĩ, tuy rằng rất ít tổ
đội với đan sĩ, nhưng từng qua không ít đan sĩ. Vi Lam Tháng Sáu là đan
sĩ đầu tiên cầm song hoàn mà cô gặp thấy, xem ra cô gái này trang bị
không kém.
"Tố đại thần, một hồi chúng ta đi hả?" Vi Lam Tháng
Sáu nhìn Tố vẻ mặt trầm tĩnh, tuy chỉ có ba người, nhưng kéo Thiết Đầu
này rõ rang sẽ làm chậm lại tốc độ hành động, huống chi cô không biết
năng lực chiến đấu của Diệp Hiểu Hạ, hơn nữa ba người chưa từng hợp tác, nếu không bàn bạc tới chiến thuật, chỉ sợ một hồi hội sẽ rất vất vả.
Tố cụp mí mắt xuống, hơi hơi trầm ngâm một chút, nói: "Bên phải, ngõ nhỏ, cần ẩn nấp."
Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó cô cảm thấy bản thân phải nói rõ một chút, "Tôi chưa đánh nhau với người khác, không có kinh nghiệm
gì."
Lời của cô làm hai người nao nao, nhưng Tố nói rất nhanh:
"Vi Lam Tháng Sáu, cô đi ở giữa mang NPC." Sau đó anh chuyển hướng gương mặt về phía Diệp Hiểu Hạ, "Cô đi cuối cùng."
Giờ phút này không
có ai phản đối Tố nói, Vi Lam Tháng Sáu kéo Thiết Đầu, Diệp Hiểu Hạ cũng bắt đầu lật xem kỹ năng của mình, nhìn xem có cái gì có thể sử dụng,
không khỏi có chút khẩn trương.
Diệp Hiểu Hạ bên này đang khẩn
trương, hệ thống bên kia đã không ngừng thông báo, giống như bùa đòi
mạng vậy: "Đếm ngược thời gian chiến đấu, ba, hai, một!"
Nghe một tiếng tiếp một tiếng đếm ngược kia, ngay cả tay Diệp Hiểu Hạ cũng sắp
cứng lại, đó là loại khủng bố lần đầu tiên lên chiến trường, đó là loại
khẩn trương tràn ra từ trong cốt tủy.
Khi hai chữ "Bắt đầu" được
hệ thống thông báo ra, cái chụp trong suốt ngăn trước mặt ba người tiêu
thất, Tố lập tức đi tới hẻm nhỏ cạnh phố chính bên tay phải, Diệp Hiểu
Hạ và Vi Lam Tháng Sáu không dám trì hoãn, cũng kéo Thiết Đầu đi theo.
Trong phó bản chiến trường này chẳng phải chỉ có người chơi đối địch, mà còn
có rất nhiều quái. Chỉ nhìn thấy trong phố lớn ngõ nhỏ có rất nhiều nam
nhân nữ nhân du đãng, bọn họ đều mặc trang phục, che mặt, cầm trong tay
đủ loại vũ khí, thập phần cảnh giác, mà trên đầu bọn họ có tên thủ vệ
giả.
"Quái nhiều quá, quần công đi." Vài người tránh trong phòng
một khu nhà ở sau tường, Vi Lam Tháng Sáu thò đầu ra nhìn nhìn thủ vệ
giả du đãng trên phố lớn ngõ nhỏ, sau đó đề nghị .
"Tôi có thể đốt, cái này tôi tương đối thông thạo." Diệp Hiểu Hạ cũng không muốn làm phiền toái của hai người, lập tức đồng ý.
Tố không nói nhiều, chỉ cấp tốc phóng tới giữa một đám quái, Diệp Hiểu Hạ
cũng nhanh chóng đi theo, Vi Lam Tháng Sáu kéo Thiết Đầu cảnh giác đi
theo sau bọn họ.
Tuy chưa đánh nhau với người thật, nhưng còn
thiêu quái mà thì Diệp Hiểu Hạ vẫn là rất có bài có bản. Tố vọt tới
trong một đàn quái làm mồi, lập tức kéo được một đám quái, Diệp Hiểu Hạ
đi theo sau anh đâu ra đấy phóng một cái "Băng sương đầy trời", đóng
băng diện tích lớn kèm theo thương hại hơn nữa có thuộc tính đông cứng
là kỹ năng khống chế mà Âm Dương gia thường dùng. Quả nhiên, thủ vệ giả
động tác cực kì nhanh chóng ban đầu, một bước tiến vào phạm vi băng
sương đầy trời do kỹ năng tạo ra, hết thảy bị đông lại.
Mà giờ
phút này Diệp Hiểu Hạ vừa chạy vừa quăng ra "Lan Nguyên Chi hỏa" cộng
thêm "Tiếng sấm từng trận"với quái vây quanh mình, cam đoan mỗi một con
đều bị thương hại. Cô luôn luôn rất công bằng tuyệt đối sẽ không bất
công với ai.
Một pháp sư thiêu quái cũng không tính quá mạnh, nhưng trong đội ngũ có Tố thật sự còn bưu hãn hơn hai pháp sư cộng lại.
Cái này phó bản chiến trường này cấp bậc ở trên dưới năm mươi, Diệp Hiểu Hạ thiêu quái kỳ thực vẫn là có chút cố hết sức, nhưng là đối với Tố mà
nói chỉ là trò trẻ con, anh chỉ đơn giản thả ra hai kỹ năng, lập tức
thấy đám quái rối rắm thành đàn kia ào ào ngã xuống trong kiếm quang đầy trời.
Trong quá trình Vi Lam Tháng Sáu kéo Thiết Đầu trong phó
bản lớn như vậy thanh, thật sự không đất dụng võ, chỉ có thể đi theo sau hai người thật vô sỉ hưởng kinh nghiệm, nhiều nhất chính là giúp hai
cái người quăng vài cái BUFF hữu hiệu.
Kinh nghiệm của quái trong phó bản thật sự cao, tuy rằng chỉ có ba người, nhưng bởi vì có Tố tồn
tại, chuyện giết tiểu quái này bỗng nhiên trở nên vô cùng đơn giản.
Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện hồi lam, Thiết Đầu đúng một bên
bỗng nhiên chạy vào một cửa hang lấy ra một ít đan dược nói với hai
người: "Nơi này có dược, hai người ăn đi."
Ba người nhìn thấy
Thiết Đầu lấy dược ra thì hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó Diệp Hiểu Hạ hỏi: "Thiết Đầu, dược này là cầm ra từ trong cửa hàng sao ?"
"Đúng vậy, con phố này tôi rất quen thuộc, giờ trong cửa hàng không có người, chúng ta có thể cầm một chút ra dùng."
Vi Lam Tháng Sáu lập tức nhảy lên, vọt vào cửa hàng kia, một lát sau thì
đi ra, trên mặt cô mang theo sắc mặt vui mừng khó nén nói với hai người: "Hắc, đúng là vậy, cửa hàng này là tiệm thuốc, trừ một ít dược liệu
rời, còn có rất nhiều dược thành phẩm, chúng ta có thể không cần dùng
dược của mình."
Tố quy phạm lắc đầu, "Chỉ sợ thiên hạ không có chuyện tốt như vậy."
Diệp Hiểu Hạ cũng nghĩ nghĩ rồi cự tuyệt Thiết Đầu: "Trên người chúng tôi
còn dược, tạm thời không ăn, đợi đến khi không có dược lại cầm."
Tuy Vi Lam Tháng Sáu không quá vui khi phải buông tha cho dược phẩm đã tới
tay, nhưng suy nghĩ vì đại cục, cuối cùng vẫn trả dược về.
Lúc
này Thiết Đầu bỗng nhiên ngẩng đầu, bộ dáng dụng tâm lắng nghe, nó nhỏ
giọng nói: "Mọi người nghe, phố bên kia giống như có tiếng động."
Ba người cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, bên kia phấn hồng phố có tiếng
vang rất nhỏ truyền tới, tuy rằng nghe không rõ rang lắm, nhưng là mơ hồ có thể biết là tiếng người chơi phóng thích kỹ năng. Tố đứng lên từ
trên đất, nhẹ nhàng nhảy lên, anh giống như mọc ra hai cánh dừng trên
nóc nhà, toàn bộ động tác tuyệt đẹp, lưu loát như nước chảy mây trôi,
khiến Vi Lam Tháng Sáu vội vàng lấy máy ảnh ra chụp hình mấy tấm.
Nhưng, cuối cùng vẫn là chậm một chút, chỉ chụp được khi anh ngừng lại trên
nóc nhà, khiến cô không khỏi vỗ ngực liên tục oán động tác của mình
chậm.
Diệp Hiểu Hạ đứng phía dưới, nhẹ giọng hỏi Tố: "Là tình huống gì?"
Tố quay đầu lại, nhảy xuống mái hiên, nói với hai người: "Đại khái năm người."
Nghe thấy người này nói, trong lòng Diệp Hiểu Hạ nhịn không được lo lắng,
bọn họ chỉ có ba người, làm sao đối phó được năm người. Hình như Tố nhìn ra tâm sự của cô, rút trường kiếm ra, đi về phía trước, vừa đi vừa nhàn nhạt nói: "Không sao."