Nếu giờ phút này có
người đi dạo ở khu giải trí Bạch đế thành, nhất định sẽ thấy tình cảnh
như vầy. Một hắc y kiếm khách sắc bén, một âm Dương gia trang bị không
tệ cộng thêm một một nữ nhân cả người tây trang nhìn không ra chức
nghiệp, phía sau bước theo một tiểu thí hài, bước chậm trên con đường
phấn hồng nổi tiếng nhất Bạch đế thành.
Phấn hồng phố là phố gì? Tên như ý nghĩa, là con phố có rất nhiều nữ nhân.
Vấn đề: chỗ nào rất nhiều nữ nhân?
Trả lời: ...
Không cần giả bộ, kỳ thực chính là đáp án mà các ngươi nghĩ kia, đừng có mà
vờ thuần khiết, kỳ thực chúng ta cũng không thuần khiết. =. =| Không
sai, đây là thiết kế đặc biệt trong trò chơi. Tuy rằng kêu là phấn hồng
phố, nhưng con phố này mỹ nữ như mây, mĩ nam cũng không thiếu, tuy rằng
trò chơi không cho phép người chơi nhúng chàm NPC, nhưng uống chút rượu, hát mấy khúc nhạc với mỹ nữ mỹ nam nơi này, vẫn trong phạm vi cho phép.
Điều kiện duy nhất là —— khi đi ra phải trả tiền.
"Ai nha, công tử, đừng đi nhanh như vậy chứ, vào cửa hang của chúng tôi
ngồi đi, trong cửa hàng chúng tôi rượu ngon mỹ nữ cái gì cần có đều có,
đến đây đi đến đây đi."
"Đúng vậy, công tử, đến đây đi." Một đám
mỹ nữ NPC mặc xinh đẹp bao vây Tố, người này tha người kia túm, gương
mặt tái nhợt của Tố giờ còn đen hơn than đá, nếu không phải NPC trên con phố này cũng không thể công kích, đoán chừng hiện tại đàn NPC này đã
sớm hương tiêu ngọc vẫn .
"Vị tiểu thư này vào cửa hang của chúng tôi đi, chúng tôi có thể lắng nghe tâm sự của cô, có thể cho cô cảm
nhận được sự tôn quý của nữ vương."
"Vẫn là đến cửa hang của chúng tôi, chúng tôi là một đám nam nhân tốt yêu hoa tiếc hoa, tuyệt sẽ không khiến cô không vui."
Thực ra Diệp Hiểu Hạ và Vi Lam Tháng Sáu cũng không tốt hơn bao nhiêu, đồng
dạng bị một đám nam nhân vây quanh, khiến cho hai người vẻ mặt đỏ bừng.
Diệp Hiểu Hạ chỉ lo lắc đầu cự tuyệt, đi về phía trước, mà Vi Lam Tháng
Sáu đã nhịn không được kêu to: "Buông ra ! Tôi không thích nam nhân quá
nhiệt tình!"
"Thiết Đầu! Đến cùng mang bọn ta tới nơi này làm
gì!" Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ chịu không nổi, cô một phen đã bắt trụ Thiết Đầu đang dẫn đường, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi.
Thiết Đầu nhìn cô lộ ra tươi cười thành thục không phù hợp với đứa nhỏ: "Nơi này là
phấn hồng phố, tôi tới nơi này tự nhiên là tìm nữ nhân vui vẻ ."
Ba người nhất thời thạch hóa, ngay cả Tố luôn luôn băng sơn cũng không
ngoại lệ, bọn họ nhìn chằm chằm Thiết Đầu, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đêu là quạ đen.
Tôi tới nơi này tự nhiên là tìm nữ nhân vui vẻ ...
Tới nơi này tự nhiên là tìm nữ nhân vui vẻ ...
Tự nhiên là tìm nữ nhân vui vẻ ...
Tìm nữ nhân vui vẻ ...
Vui vẻ ...
Một cỗ trầm mặc đè nén dập dờn giữa ba người, trầm mặc như vậy giữa một đám thanh âm mời chào của tuấn nam mỹ nữ có vẻ càng quỷ dị.
Hình như Thiết Đầu rất vừa lòng hiệu quả mình tạo thành, nó nâng tay chỉ chỉ nữ
nhân trên lầu cao nhất cách đó không xa: "Đó là nữ nhân tôi coi trọng,
ánh mắt không tệ đi."
Đó là nữ nhân tôi coi trọng...
Là nữ nhân tôi coi trọng...
Nữ nhân tôi coi trọng...
Nữ nhân coi trọng...
Nữ nhân...
Bỗng nhiên, Vi Lam Tháng Sáu hét to một tiếng: "Ông trời ơi! Ngài mau thu
tên tiểu yêu nghiệt này đi! Chúng tôi sai rồi! Hôm nay chúng tôi không
nên đuổi theo hai trăm kim tệ kia."
Diệp Hiểu Hạ cũng cơ hồ phun
ra máu, cô không ngừng vung nắm tay vào ngực ngực, đánh ngực mình cạch
cạch, thậm chí run run lục ra bảng nhiệm vụ, muốn buông tha cho nhiệm vụ này.
"Nhiệm vụ này không thể buông tha." Mà kết quả được đến càng làm cho cô hộc máu.
Vào lúc này, cuối cùng vẫn là Tố bỏ NPC ra, trực tiếp tiến lên rút kiếm chỉ vào mi tâm Thiết Đầu, lẳng lặng nói: "Tính nhẫn nại của tôi luôn không
tốt."
Thiết Đầu rõ ràng dừng một chút, rụt lui cổ, sợ hãi nhìn
Tố. Nó cúi đầu nhìn nhìn mũi chân, lại nhìn nhìn nữ tử cao cao tại
thượng kia, mới rầu rĩ nói, "Tốt rồi tốt rồi, tôi nói cho các người là
được..."
"Chúc mừng bạn hoàn thành 'Thiết Đầu lý do'. Nhận nhiệm vụ 'Thiết Đầu ủy thác' không ?"
Còn muốn tiếp tục dây dưa với đứa nhỏ này sao? Ba người nhìn thoáng qua
nhau, nhất trí lựa chọn từ chối, lại thật không ngờ hệ thống lại thông
báo: "Thực xin lỗi, nhiệm vụ này không thể cự tuyệt."
Diệp Hiểu
Hạ muốn phát cuồng, đã là cần phải nhận, vì sao còn giả mù sa mưa cho
người ta lựa chọn? Đây quả thực là ép mua ép bán!
Đã không có lựa chọn, ba người chỉ có thể ấn đồng ý, lúc này mới nghe Thiết Đầu nói
chân tướng. Thì ra người trên lầu cao kia là hoa khôi của phấn hồng phố
này, hơn nữa cũng là mẫu thân nó, trong thời kì trẻ con hoa khôi vì bảo
vệ an toàn cho nó, lặng lẽ đưa nó ra khỏi con phố này, sau khi biết chân tướng, Thiết Đầu muốn về gặp mặt mẹ mình. Nhưng, muốn gặp nữ nhân kia
không đơn giản, nó là một đứa trẻ không có tiền, chỉ có thể trộm trên
đường, đây cũng là lý do vì sao nó nhất định phải tìm gói tiền to về.
Mà nhiệm vụ ba người nhận được rất đơn giản, là giúp Thiết Đầu nhìn thấy mẫu thân hoa khôi của nó.
Nghe qua có vẻ tương đối đơn giản. Nhưng dựa theo thiết kế trò chơi, phải
làm ra một đống khúc nhạc dạo loạn thất bát tao như vậy mới kích phát ra nhiệm vụ, nếu rất đơn giản, thì thật sự xin lỗi tâm huyết của nhiều
người như vậy, lại càng không nói khúc nhạc dạo lãng phí thời gian nhàm
chán đến phát điên kia.
Quả nhiên Thiết Đầu mang đoàn người ra
khỏi phấn hồng phố, sau đó đi đến ngã tư, trước mặt một người thoạt nhìn như là người trông cửa, lễ phép nói: "Ngài hảo, tiền của ta đã đủ, ta
muốn đi gặp bảo." Nói xong nó đưa ra một túi tiền nặng trịch, Diệp Hiểu
Hạ nhìn ra, gói tiền kia không có hai ngàn kim cũng có ba ngàn kim.
Ta lặc, quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, đứa trẻ này xuất thủ rất hào phóng.
Người trông cửa kia tiếp nhận tiền, suy nghĩ một lát, ở lên lên xuống xuống
đánh giá Thiết Đầu, lộ ra tươi cười bí hiểm, " Được, nhìn ngươi có thành ý như vậy, ta để ngươi đi vào, nhưng, nếu bảo không muốn gặp ngươi, thì ta không thể cam đoan ."
Hình như cách nói này khiến Thiết Đầu
tương đối buồn bực, nhưng nó vẫn gật gật đầu, sau đó ý bảo mấy người đối thoại với người canh cửa.
Sau khi đối thoại ba người chỉ cảm
thấy trước mắt tối sầm lại, lại sáng ngời. Trước mắt vẫn là phấn hồng
phố, nhưng lại không giống phấn hồng phố, quay đầu nhìn lại, thì ra trên phố không có một người chơi nào, xem ra bọn họ đã vào phó bản.
"Nhiệm vụ: quyết đấu phấn hồng phố. Đối phương đã đến, xin làm tốt chuẩn bị
chiến đấu." Ngay khi ba người còn chưa bắt đầu đi vào trong, đã nghe
thấy hệ thống thông báo bắt đầu."Điều kiện thắng lợi: đánh chết đầu mục
đối phương. Điều kiện thất bại, đầu mục bên ta bị đánh chết."
Đầu mục bên ta? Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía Thiết Đầu, chỉ
thấy trên đỉnh đầu của nó không biết vào lúc nào hiện ra mấy chữ to "Đầu mục bên ta."
"Xem ra là phó bản chiến trường." Tươi cười của Vi
Lam Tháng Sáu nhiều hơn vài phần hứng thú kỳ quái, cô vươn ngón tay nhẹ
nhàng giật giật, quay đầu nhìn về phía hai người, cười rất là phô
trương: "Ai nha, một hồi nữa sẽ rất vất vả."
Phó bản chiến đấu
Diệp Hiểu Hạ từng thấy trong tư liệu trò chơi, xem ra đối thủ hôm nay
của bọn họ không phải quái, mà là một tổ đội cũng là người chơi như bọn
họ.