Trên thế giới không có quẫn nhất, chỉ có càng quẫn hơn. Đây quả nhiên là một câu danh ngôn thiên cổ.
Dưới tình huống bị một đám người chơi vây xem dưới, ngay cả Vi Lam Tháng Sáu da mặt luôn luôn dày cũng cảm thấy quẫn. Cô lập tức không có nghĩa khí
nhảy sang một bên, giả bộ phảng phất thấy tân đại lục kinh hô: "Ai nha,
Tố đại thần, ở trong này gặp anh, thật đúng là khéo ! Mang lão bà đứa
nhỏ dạo phố sao?"
Lúc này dù cái loại ngàn năm không hóa băng sơn mặt như Tố, cũng có chút tức giận, anh quay đầu trừng mắt nhìn Vi Lam
Tháng Sáu, trên làn da có chút tái nhợt kia, thậm chí hiện lên vài tia
đỏ ửng. Diệp Hiểu Hạ lại càng không muốn nói, cô vẻ mặt đỏ bừng, cũng
không biết là sinh khí hay là thẹn thùng hoặc là quẫn quá. Tóm lại giờ
phút này cô gần như rít gào Vi Lam Tháng Sáu: "Vi Lam Tháng Sáu! Cô câm
miệng cho tôi!"
"Ba mẹ, đừng bỏ lại con a, ăn đồ ăn thừa cơm thừa con cũng không có ý kiến, chỉ cần hai người mang con theo là tốt rồi,
con không muốn rời xa ba mẹ..." Tên móc túi càng diễn càng vui vẻ, nó
trưng ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như thật sự có mấy giọt nước rơi
xuống.
Chuyện ở đây vốn không lớn, nhưng động tĩnh cũng không
nhỏ, chỉ trong nháy mắt như vậy, vậy mà chi chít vây quanh thật nhiều
người. Giờ phút này lời nói của Vi Lam Tháng Sáu làm người chơi vây xem
kinh hô không thôi, sau đó lập tức có người nhận ra Tố và Diệp Hiểu Hạ
vừa rời đi trong ngàn vạn tiếng hoan hô khí thế bàng bạc. Nhất thời,
trong đám người khe khẽ nói nhỏ, khe khẽ nói nhỏ.
"Nga, thì ra dây thực là lão bà của anh, còn mang theo đứa nhỏ cùng chơi."
"Hừ, trách không được cấp bậc cao như vậy, nguyên lai vì chơi trò chơi không thèm chú ý đứa nhỏ..."
"Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài."
"..."
"Không phải, không phải..." Quả thực Diệp Hiểu Hạ nói cũng không ra lời, cô cơ hồ muốn khóc ra ."Không phải như thế đâu "
"Đi." Mặt Tố cũng đen lợi hại, anh một phen nhấc tên móc túi kia lên, sau đó
cầm lấy cánh tay Diệp Hiểu Hạ cấp tốc rời khỏi đám người, quăng những
lời đồn không đáng tin này ra sau đầu.
"Ai nha, Tố đại thần,
chúng ta thật vất vả mới gặp một lần, đừng đi nhanh như vậy ! Đợi tôi
với, tôi mời một nhà ba người cá người ăn cơm !" Vi Lam Tháng Sáu thấy
hai người chạy xa, cũng lập tức chạy theo, bọn họ nhanh chóng chạy mất
dạng.
Bên cửa sổ nhỏ .
Tên đĩnh lịch sự tao nhã, kỳ thực
cũng chỉ cái tên lịch sự tao nhã mà thôi. Nơi này kỳ thực rất giống một
con phố, ngay trong ngõ nhỏ của một con đường buôn bán khá lớn.
Cái loại tửu lâu xa hoa như Trà Hương lâu cũng không phải là ai cũng đi
được, đại bộ phận người chơi còn khá nghèo, cho nên vật đẹp giá thấp cửa sổ nhỏ trở thành nơi chủ yếu cho người chơi ăn cơm nghỉ ngơi tụ tập.
Giờ Diệp Hiểu Hạ đang ngồi ở chỗ này, ngồi ở chỗ này với cô còn có Tố, Vi
Lam Tháng Sáu và tên móc túi nhỏ kia. Cô nhìn Vi Lam Tháng Sáu dũng cảm
vùi đầu ăn mỳ, nhìn nhìn tên móc túi không coi ai ra gì mồm to bỏ bánh
bao thịt nóng hôi hổi vào miệng, thì cảm thấy đau đầu.
Vì sao lại phát triển thành tình trạng này? Cô không phải muốn cùng Tố đi gặp Vân
Ẩn sao? Vì sao giờ nhiều ra hai phiền toái tinh đi theo vậy.
Sắc
mặt Tố cũng tốt không đến chỗ nào đi, tuy rằng Vi Lam Tháng Sáu vô cùng
hiếu khách gọi cho anh một chén canh cá chép lớn, nhưng anh một chút
cũng không có tính toán động đũa. Chỉ ôm cánh tay ngồi chỗ kia, ánh mắt
lạnh như băng áp chế hỏa diễm muốn phun trào, một đôi mâu quang hắc diệu thạch bàn quét tới quét lui trên người ba người.
Nam nhân này
phát hỏa có giết người hay không? Diệp Hiểu Hạ rụt cổ, lại nghĩ tới
chiêu thức vô số kiếm vũ hạ xuống từ trên trời vừa rồi sắc bén cỡ nào,
bỗng nhiên cảm thấy nếu không giải quyết phiền toái trước mặt này, đoán
chừng một hồi táng thân dưới kiếm chính là mình.
"Tôi nói, thằng
nhóc, tôi tiền túi cho nhóc là được, nhóc ăn xong bánh bao rồi đi đi."
Diệp Hiểu Hạ lấy gói tiềng trong túi ra, đặt trên bàn. Nếu vừa rồi biết
túi tiền cũ kỹ này như vậy có thể trêu chọc phiền toái lớn như vậy, cô
chết cũng không cần.
Tên móc túi kia cầm túi tiền ở trong tay suy nghĩ một chút, sau đó vỗ bàn, cả giận nói: "Cô cư nhiên tham ô tiền của tôi! Trong túi của tôi rõ ràng có một ngàn kim tệ !"
Cái gì cái
gì ! Diệp Hiểu Hạ trợn mắt há hốc mồm, lầm không vậy? Tiền trong kia rõ
ràng chỉ có năm trăm kim, sao thành một ngàn kim? Dựa vào, thằng nhóc
đáng ghét này thấy cô coi tiền như rác sao ! Cô cũng vỗ ban lên, muốn
lừa tiền từ chỗ của cô trá, nó còn non lắm ! "Một ngàn kim ? Nhóc cũng
dám nói a! Nhóc dám nói trong này có một ngàn kim !"
"Không, là hai ngàn kim!" Tên móc túi càng đắc ý hơn.
Diệp Hiểu Hạ vươn tay vỗ đầu nó một chút: " Nhóc nói rọ cho tôi! Nhóc cho nhóc là tượng đài Trung Quốc sao?"
"Ba ngàn kim!" Tên móc túi càng quật cường.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ phát hiện cửa sổ nhỏ hiên tranh cãi ầm ĩ chung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh, cơ hồ tất cả người chơi đều nhìn chăm chú vào
cô, cô rất quẫn, mặt đều giống bị thiêu đốt lên. Tố nhìn Diệp Hiểu Hạ
nhịn không được nhíu mày khe khẽ thở dài một hơi, vì sao anh lại đồng ý
với Vân Ẩn đi một chuyến này... Sau đó anh cúi đầu, dùng tay phải đỡ
đầu, tựa hồ đang suy xét, kì thực là giấu toàn bộ gương mặt đi.
Yên tĩnh như vậy khiến Diệp Hiểu Hạ cơ hồ muốn tìm cái động chui vào, mà
khi bên tai cô truyền đến tiếng đắc ý dào dạt "Bốn ngàn kim" của tên móc túi, trong đầu cô tựa hồ có cái gì "Ba" một tiếng đứt mất. Cô quay đầu
hung hăng vỗ đầu tên móc túi, tiếp đối cả giận nói với những người đang
ăn cơm: "Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua làm mẹ nhàn rỗi đánh đứa nhỏ
sao!"
Vi Lam Tháng Sáu vốn đang đang xem cuộc chiến giờ phút này
nhịn không được "Phốc" một tiếng, phun mỳ thịt bò ra, sau đó lớn tiếng
ho khan .
Chung quanh tiếp tục yên tĩnh, ba giây sau, dưới ánh
mắt hung ác của Diệp Hiểu Hạ, tiếng động lớn xôn xao vang lên, cô thế
này mới xoay mặt nhìn tên móc túi, nhéo khuôn mặt nó, ngoài cười nhưng
trong không cười: "Tiểu tử, nhóc cho rằng tôi dễ khi dễ sao!" Cô nói
xong một phen đoạt lấy túi tiên của tên móc túi, nhét vào túi của mình:
"Tôi nói cho nhóc biết, làm người phải có điểm mấu chốt."
"Tôi
sai rồi, tôi sai rồi, tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp, nhanh trả tiền lại cho tôi đi, tôi không bao giờ làm như vậy nữa!" Tên móc túi thấy tiền của mình
bị cướp đi, lập tức khóc lên: "Tôi van cầu chị, chị trả tiền lại cho tôi đi."
Cô sẽ không bao giờ tin tưởng thằng nhóc hư hỏng này nữa,
Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên móc túi, trong hàm răng phát
ra hai chữ: "Lý do."
Sau đó, nó trầm mặc , đợi đến khi nó đang
chuẩn bị nói chuyện, Diệp Hiểu Hạ chỉ nghe thấy hệ thống thông báo: "Xin hỏi ngài muốn nhận nhiệm vụ 'Thiết đầu lý do' sao ?"
Nhiệm vụ?
Cư nhiên là nhiệm vụ? Lại là nhiệm vụ che giấu? Diệp Hiểu Hạ một trận
kích động lập tức ấn nhận, nhưng lại nghe thấy hệ thống thông báo: "Ngài cần cùng tất cả người chơi gây ra nhiệm vụ nhận."
Tất cả người
chơi gây ra nhiệm vụ? Chẳng lẽ là... Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn Tố vẻ mặt
băng sơn và Vi Lam Tháng Sáu còn không ngừng vỗ ngực.
Chẳng lẽ là bọn họ?
Cô cũng không nghĩ nhiều, nói chuyện này với hai người nói, Vi Lam Tháng
Sáu lập tức đồng ý, nhưng Tố lại cau mày, hiển nhiên, anh không muốn
tiếp tục dây dưa với mấy phiền toái này.
Nhưng, sau khi cân nhắc lợi hại, anh hơi hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn dung gương mặt thối nhận nhiệm vụ.