"Loại chuyện này ngay từ đầu đã định là đau khổ. Nhưng con phải biết rằng, chút đau khổ lúc này so với đau đớn cả đời không yên ổn của con sau này căn bản không là gì." Viện trưởng Vương hít một hơi thật sâu: "Hiểu Hạ, người trên con đường này đều sống những ngày vết đao liếm huyết, dù tính cậu ta yêu con, dù cậu ta muốn cho con cuộc sống yên ổn, nhưng hoàn cảnh sẽ không tha cho cậu ta, cũng không thể thả con."
Diệp Hiểu Hạ biết những điều viện trưởng Vương nói đều là thật, nhưng, cô lại bằng lòng tin tưởng Trầm Hoan, tin tưởng anh sẽ rời khỏi cuộc sống đó, tin tưởng anh sẽ cho mình một mái nhà yên ổn. Nhưng bây giờ cô không thể nói những lời này cho viện trưởng Vương, bởi vì mặc dù nói, đoán chừng viện trưởng Vương cũng không tin, sẽ nghĩ rằng cô chỉ giải vây cho Trầm Hoan. Thực ra, dựa theo tâm trạng Diệp Hiểu Hạ, mặc dù cả đời Trầm Hoan sẽ sống cuộc sống như vậy. Cô cũng không thể gạt bỏ, đời người vốn ngắn ngủi, có thể yêu người hiểu mình như thế một hồi, đi cùng một đoạn đường, còn có điều gì chưa thỏa mãn?
Vì thế, cô nhợt nhạt cười, không đáp lời.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng reo hò và vỗ tay, rất là náo nhiệt. Viện trưởng Vương ngẩng đầu lên, hơi không rõ nhìn ra bên ngoài: " Là thế nào ? Sao lại náo nhiệt như vậy?" Nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Diệp Hiểu Hạ cũng đi ra ngoài theo.
Chỉ thấy trong sân không biết lúc nào đã tụ tập tất cả đứa nhỏ của cô nhi viện, vây quanh nhìn người ở giữa. Mà ở chính giữa không phải ai khác, là Trầm Hoan và Tần Mục Ca, bọn họ đứng giằng co. Tần Mục Ca là tư thế tiến công, mà Trầm Hoan cũng là tư thế phòng thủ, mà tiếng reo hò vừa mới phát ra có thể là do hai người giao thủ.
Viện trưởng Vương ngây người nhìn Tần Mục Ca, ở trên mặt của ông tỏa ra ánh sáng tự tin, ánh sáng này trong trí nhớ của bà rõ ràng như vậy, lại mơ hồ như vậy, phảng phất rất nhiều năm trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, ông cũng tỏa ra ánh sáng làm cho người ta không thể dời mắt như vậy.
Tuy rằng tuổi Tần Mục Ca qua nửa trăm [hơn 50], nhưng động tác vẫn linh hoạt như cũ, chỉ là ánh mắt hơi hơi chợt lóe, ông như chim ưng công kích Trầm Hoan. Diệp Hiểu Hạ bị thế công sắc bén kia làm sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh, bưng kín miệng, lại thấy Trầm Hoan thoải mái đỡ công kích của Tần Mục Ca.
"Con thật sự muốn rời khỏi con đường này?" Tần Mục Ca nhìn kia gương mặt đẹp mắt cơ hồ làm cho người ta không thể dời mắt kia, nghiêm cẩn hỏi.
"Phải."
"Thầy chưa từng gặp qua ai thích hợp oai phong một cõi trên con đường này như con, nếu con không đi, vị trí long đầu là của con." Ánh mắt Tần Mục Ca hơi hơi trầm xuống, chiêu thức của ông bị Trầm Hoan đỡ, nhưng là hai tay lại chậm rãi dùng sức, không nhìn đón đỡ của anh vào mắt.
"Thích hợp, không có nghĩa là con muốn." Trầm Hoan lắc đầu.
"Con chưa có được, sao con biết đó không phải con muốn ." Tần Mục Ca nhíu nhíu mày.
"Mỗi một bước con đi đều nghĩ, con biết con muốn gì không cần gì." Trầm Hoan cũng dùng gắng sức, ngăn trở công kích của Tần Mục Ca.
" Phụ nữ đều thích đứng đàn ông đứng trên đỉnh."
Bỗng nhiên Trầm Hoan nở nụ cười. Đối với Tần Mục Ca mà nói, hai mươi mấy năm qua, những lần ông thấy Trầm Hoan tươi cười có thể đếm trên đầu ngón tay, hôm nay lại thấy anh cười, làm ông nhịn không được kỳ lạ, càng nhịn không được kinh ngạc: "Con cười cái gì?"
"Sư phụ, nếu phụ nữ đều thích đứng đàn ông đứng trên đỉnh, như vậy vì sao sư mẫu không ở bên cạnh thầy?" Trầm Hoan mạnh mẽ dùng lực, đẩy Tần Mục Ca ra thật xa, anh đứng đó, nhìn Tần Mục Ca nhẹ nhàng nói: " Dù là hắc hay bạch, không phải thầy đều đứng trên đỉnh điểm sao?"
Bọn nhỏ trong viện hoan hô, ủng hộ cho Tần Mục Ca, nhưng ông lại giật mình không nghe thấy. Nửa câu cũng nói không nên lời, ông lẳng lặng đứng trong sân, lời Trầm Hoan nói làm cả sức lực hô hấp của ông cũng mất đi rồi, vì sao, vì sao Nhược Thư không bên người ông.
Lưỡi ông bỗng nhiên nổi lên chua sót thấu xương, ông quay đầu nhìn thoáng qua viện trưởng Vương đứng trên bậc thềm. Nhiều năm như vậy, ông đứng ở đỉnh, luôn luôn nhận định bà sẽ trở về, nhưng mãi đến bây giờ mới cảm thấy mình cô đơn đến đáng sợ.
Viện trưởng Vương chỉ lẳng lặng nhìn Tần Mục Ca, biểu cảm ôn hoà, giống như ông là một người hết sức bình thường. Vương Nhược Thư quen thuộc lại xa lạ như vậy làm Tần Mục Ca bỗng nhiên mất đi sức hô hấp, ông quay đầu nhìn Trầm Hoan cách đó không xa, mở miệng đường: "Nếu con luôn luôn phòng thủ, chỉ sợ vĩnh viễn cầm không được thứ con muốn."
Trầm Hoan híp ánh mắt, như đang suy nghĩ lời Tần Mục Ca nói.
"Đến, buông tay đi, chỉ cần con thắng, trên con đường này không còn Lão Tứ nữa."
Trầm Hoan hơi hơi sửng sốt, sau đó, trong ánh mắt của anh thoáng qua một tia vui sướng, lập tức thu hồi tư thế phòng thủ, nặng nề nói: "Sư phụ, đắc tội ."
Cao thủ quyết đấu vĩnh viễn sẽ không rất nhanh, chỉ hai ba chiêu, trong viện vang lên tiếng reo hò vang trời.
Tần Mục Ca nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm, bỗng nhiên nở nụ cười, lúc đó, nếu lúc đó ông lại dũng cảm một chút, có lẽ ông sẽ không mất Nhược Thư.
"Ông làm cái gì vậy! Lớn tuổi như vậy, còn so đo với đứa nhỏ, đánh cái gì! Nghĩ mình vĩnh viễn hai mươi lăm tuổi sao?" Một khắc Tần Mục Ca ngã xuống đất kia, viện trưởng Vương chạy vội xuống cầu thang vọt vào trong sân, bà vội vã nâng Tần Mục Ca dậy, hùng hùng hổ hổ.
Tần Mục Ca lại lắc lắc đầu nhìn bà nhịn không được thở dài, anh nói: "Nhược Thư, xin lỗi."
Viện trưởng Vương ngẩn người, bỗng nhiên trong mắt bịt kín một mảnh hơi nước. Nhiều năm như vậy , ông chưa từng nói xin lỗi, ông nói có lẽ anh sai rồi, có lẽ nói đúng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói xin lỗi, dù là lần con bọn họ chết đi kia, ông cũng không nói. Viện trưởng Vương oán hận, thực ra không phải không thương, mà bởi vì quá yêu, cho nên mới oán hận như thế. Oán hận cho tới bây giờ ông không suy nghĩ tới mình, oán hận ông đánh chết cũng không chịu cúi đầu, oán hận ông vĩnh viễn không hỏi mình muốn gì.
Bà muốn nghe những lời này nhiều năm như vậy, lâu đến độ đã quên mình từng hy vọng xa vời thế nào, hôm nay lại nghe được. Yết hầu bà cứng lại, cổ cứng, thân thể cũng cứng, chỉ hạ thấp người, đỡ Tần Mục Ca đi vào phòng mình.
Tần Mục Ca cũng cúi đầu, bỗng nhiên ông thấy trên đất xuống một giọt trong suốt ướt át, sau đó lại là một giọt. Trong lòng vừa động, vội quay đầu nhìn viện trưởng Vương, chỉ thấy lông mi bà run run, từng nước mắt thật lớn rơi xuống.
Thư Tiểu Mãn muốn đi theo nhìn xem, lại bị Diệp Hiểu Hạ giữ chặt, cô mỉm cười: "Bây giờ nhất định viện trưởng không muốn gặp em."
Thư Tiểu Mãn cau mày không hiểu, Diệp Hiểu Hạ vừa cười: "Em lại lớn lên một chút nhất định sẽ hiểu."
Thời tiết rất tốt, ánh nắng vô cùng tươi sáng, Diệp Hiểu Hạ cứ đứng dưới mái hiên như vậy, hơi hơi nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh như nước kia. Mà người đứng ở trong sân nhìn cô, là Trầm Hoan.
Khi Diệp Hiểu Hạ lại một lần nữa login, cách lần trước cô logout đã qua vẻn vẹn một tháng. Cô login lập tức khiến cho dì là thế giới hay là công hội nổi lên sóng to gió lớn. Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười, khi nào cô thì trở nên nổi tiếng như thế? Liên tục đóng lại kênh thế giới, nhưng nhưng không cách nào không quản những người trong công hội, bọn họ một đám lôi kéo Diệp Hiểu Hạ, hỏi han ân cần, hỏi thân thể cô tốt chưa.
Đầu Diệp Hiểu Hạ đầy hắc tuyến, không dám vội vàng trả lời, chỉ biết đây là Túy Lí Thiêu Đăng mai phục giúp cô, vội vàng hỏi cách nói Túy Lí Thiêu Đăng rồi mới trả lời mọi người trong công hội, hơn nữa hứa hẹn, công hội nhất định sẽ mau chóng lại tổ chức công kích thành Cửu Ti.
Trấn an như vậy mới vừa kết thúc, Diệp Hiểu Hạ lại nhận được mật ngữ của Tam Chích Viên Vũ Khúc: "Chị Hiểu Hạ, Trầm Hoan login kìa."
"Làm sao em biết?" Thư Tiểu Mãn là không có thêm Trầm Hoan làm bạn tốt , cho nên đối với việc tại cô biết Trầm Hoan login Diệp Hiểu Hạ tỏ vẻ nghi vấn.
"Trên thế giới nổ tung nồi. Em còn có thể không biết sao, em lại không giống chị, lúc nào em cũng chú ý tin tức Bát Quái trên thế giới." Thư Tiểu Mãn Bát Quái còn chưa nói xong, Diệp Hiểu Hạ đã nhận mật ngữ của Tố, cô không chút do dự cắt nói chuyện phiếm với Thư Tiểu Mãn, căn bản không quản Thư Tiểu Mãn ở bên kia hô to cô gặp sắc quên nghĩa thế nào.
Tố hẹn Diệp Hiểu Hạ đến kho hàng thành tây đế đô gặp mặt, sau đó cũng không chờ Diệp Hiểu Hạ hỏi nhiều đã đóng mật ngữ, tuy Diệp Hiểu Hạ hơi không rõ, nhưng cũng chạy đi thành tây đế đô.
Nhưng thật không ngờ cửa kho hàng thành tây đế đô đã sớm vây đầy người, thậm chí còn có phóng viên hiện trường trực tiếp Bát Quái, khiến cho Diệp Hiểu Hạ cũng không dám hiện thân, lại càng không dám mở thế giới nhìn xem đến cùng xảy ra cái gì. Cưỡi ngựa đến cửa kho hàng, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy nếu mình rơi xuống có thể cũng bị người giẫm chết, vì thế, bướng bỉnh không xuống ngựa cứ như vậy chen vào cửa kho hàng.
Người nơi này đúng là nhiều đến làm người ta bội phục, cô nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tố, nhưng có mấy phóng viên tiến lên hỏi cô có phải tìm Tố không, khiến cho cô quẫn quẫn đầu đầy hắc tuyến, thật sự không biết trả lời thế nào. Cũng may cô không có xấu hổ bao lâu, cô đã bị người kéo lại, nhìn lại, không phải Tố là ai.
Mặc dù ở trong hiện thực gặp qua nhiều lần, nhưng, đây là lần đầu tiên Diệp Hiểu Hạ gặp Tố trong trò chơi sau nửa năm, trong lúc nhất thời cô vậy mà sững sờ ở đó, ngơ ngác nhìn Tố, nửa ngày không biết phản ứng thế nào. Chỉ nghe thấy người chung quanh kêu to, cô mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Còn không đợi cô nói chuyện, thì thấy trước mặt có khuông giao dịch, cô theo bản năng chọn mở, thì thấy Tố bỏ một trăm vạn kim tệ đối diện. Một chuỗi số 0 kia làm Diệp Hiểu Hạ nhìn đến đầu cháng váng, cô ngây ngốc hỏi: "Làm gì?"
Tố lại nhẹ nhàng cười: "Tiền thuê nhà."
Tiền thuê nhà? Tiền thuê nhà gì? Diệp Hiểu Hạ càng đầu đầy mờ mịt, luôn luôn không dám chọn xác định. Cuối cùng Tố luôn mãi thúc giục, cô mới chọn nhận, mới vừa muốn hỏi rõ, lại nghe thấy Tố nói: "Anh có chút việc, logout trước."
" Này! Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra!" Diệp Hiểu Hạ vội vàng sốt ruột hỏi, lại chỉ còn kịp nhìn thấy Tố ở trước mặt mình hóa thành một luồng ánh sáng trắng biến mất không thấy.
_hết chương 163_