Thật vất vả mang cái đầu không hiểu ra sao chen ra từ trong đám người, Diệp Hiểu Hạ còn chưa kịp sửa sang lại suy nghĩ, đã bị mật ngữ của Tam Chích Viên Vũ Khúc hỏi càng làm đầu óc choáng váng.
"Chị Hiểu Hạ, đến cùng chị và Trầm Hoan lại nhấc lên sóng to gió lớn gì vậy? Sao trên thế giới nói hai người có gian tình ở cửa kho hàng đế đô? Hai người quá không phúc hậu, vì sao luôn xảy ra Bát Quái trong lúc em không có vây xem vậy?"
Sự thật chứng minh nếu một người là người nói nhiều trong hiện thực, như vậy trong trò chơi tuyệt đối sẽ không đổi thành im lặng là vàng, miệng Thư Tiểu Mãn cống hiến rất nhiều nước miếng ở trong trò chơi. Nhưng nước miếng như vậy thật sự làm Diệp Hiểu Hạ chống đỡ không được, cô đang suy nghĩ tìm cách gì đó, bò ra từ trong bom ngôn ngữ như vậy, thì nghe thấy trong máy trò chơi thông báo có người đang ấn chuông cửa, cô vội vàng đuổi Thư Tiểu Mãn vẫn còn lải nhải, logout, đi mở cửa.
Chỗ cô sống rất kín đáo, trừ Tang Chẩm Lưu, Thư Tiểu Mãn và Bạch Thiên Minh đã từng tới, cô thật sự không nhớ nổi còn có ai biết. Như vậy giờ là ai tới? Thư Tiểu Mãn vẫn còn trong trò chơi, không có khả năng đi lại, Bạch Thiên Minh đoán chừng cũng không thể đến, chẳng lẽ là Tang Chẩm Lưu? Không thể nào, lúc này người kia đang vội vàng trong phòng khám. Như vậy sẽ là ai?
Diệp Hiểu Hạ vừa đi vừa đoán là ai. Khi nhìn xuyên qua mắt mèo, Diệp Hiểu Hạ nhất thời sững sờ ở nơi đó, làm sao có thể là anh?
Cô vội vã mở cửa phòng ra, chỉ thấy Trầm Hoan đứng ngoài cửa, bên chân anh đặt một cái thùng không lớn. Anh nhìn Diệp Hiểu Hạ lộ ra một tia như là ý cười.
"Trầm Hoan! Sao lại là anh! Không phải vừa rồi anh nói anh logout có việc sao?" Diệp Hiểu Hạ vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến cơ bản quên phải cho Trầm Hoan vào phòng, cứ đứng ở cửa mắt to trừng đôi mắt nhỏ với anh như vậy.
Trầm Hoan gật gật đầu, một chút cũng không có ý tứ phủ nhận: "Quả thật anh có việc mới logout ."
"Vậy sao anh lại đến chỗ em?" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đầu óc của mình có hơi không đủ dùng, một chút cũng không xoay chuyển kịp.
Trầm Hoan vẫn mang ý cười nhợt nhạt: "Chuyện anh muốn làm cần tìm em."
"Tìm em có việc? Có chuyện gì?" Diệp Hiểu Hạ càng thấy kỳ lạ, cứ nhìn Trầm Hoan như vậy, mắt trợn trừng. Lúc này vừa đúng có một người từ bên cạnh muốn lên lầu, trong tay anh ta mang theo rau xanh, lúc đi ngang qua Trầm Hoan rõ ràng không quá tiện, dù Trầm Hoan đã nhường anh ta, nhưng là hai người đàn ông đều cầm đồ, làm cái hành lang vốn không rộng này càng có vẻ hẹp hơn.
"Có thể cho anh vào trước không?" Sau khi xin lỗi người muốn lên lầu kia, Trầm Hoan mới quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ hơi hơi thở dài.
Diệp Hiểu Hạ phảng phất giờ phút này mới ý thức đến lúc này mình đang làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn, nhất thời mặt đỏ bừng, cô vội vã tránh khỏi cửa, cho Trầm Hoan vào. Cô hơi ngượng ngùng: "Nhà của em nhỏ, cũng loạn, anh đừng để ý."
Đây là lần đầu tiên Trầm Hoan đi vào nhà Diệp Hiểu Hạ, cùng anh tự nhiên không thể so với chỗ anh sống, chỉ có hai phòng một sảnh, phòng bếp và ban công thoạt nhìn cũng không lớn.
Trong phòng khách cũng không để gì, chỉ có một cái bàn, bên cạnh bày hai cái ghế dựa. Căn nhà như vậy thoạt nhìn đúng là vô cùng đơn sơ, không giốn như chỗ một cô gái sinh sống.
Diệp Hiểu Hạ chú ý tới Trầm Hoan ngoài ý muốn, cười cười, giải thích: "Em vốn là người không có yêu cầu quá cao với cuộc sống, hơn nữa trải qua thời gian trước, tâm trạng không tốt, cứ luôn luôn đơn sơ như vậy, đúng là thật có lỗi, cho anh chê cười."
Bỗng nhiên Trầm Hoan nói: "Trong nhà em, còn có một phòng trống đúng không."
"Ừ." Diệp Hiểu Hạ cũng không có hỏi nhiều, gật gật đầu, xem như đồng ý câu hỏi Trầm Hoan.
"Vậy có thể cho anh thuê không?"
"Hả?" Diệp Hiểu Hạ giật mình đến cực điểm, mở to hai mắt và miệng, nửa ngày cũng không khép, cứ trừng mắt nhìn Trầm Hoan như vậy, qua một lúc mới hỏi: "Anh nói cái gì? Muốn thuê phòng của em ở?"
"Phải."
"Không phải anh có nhà sao?"
"Bây giờ không có." Trầm Hoan lắc đầu, nói như chuyện không liên quan mình.
"Gì?" Diệp Hiểu Hạ cảm thấy đúng là bất khả tư nghị, mình là đang nằm mơ đây mà, sao đối thoại của hai người lại bất khả tư nghị như vậy.
Trầm Hoan đơn giản nói chuyện ngày đó anh đánh nhau với Tần Mục Ca đã nói gì cho Diệp Hiểu Hạ nghe, sau đó hơi hơi cười: "Cho nên, anh không có nha, cũng không có xe, càng không có danh vọng tứ ca gì, toàn thân trên dưới chỉ có cái thùng này còn có..." Anh nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Còn có em."
Diệp Hiểu Hạ luôn luôn bị vây trong tình huống bị cuồng oanh loạn tạc, hao phí thời gian thật dài mới xem như miễn cưỡng tiêu hóa lời nói của Trầm Hoan. Còn không kịp hỏi, thì lại nghe thấy Trầm Hoan hỏi: "Anh như vậy, Hiểu Hạ em còn muốn anh không?"
Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, lại nhịn không được mỉm cười, cô đi về phía trước, ôm vòng eo Trầm Hoan, "Đồ ngốc."
Thêm một người vào ở, tự nhiên không thể tiếp tục đối phó như vậy, hai người hao phí công phu thật lớn mới bố trí xong cả căn nhà một lần nữa, tuy rằng so với ăn nhà trang hoàng xa hoa kia vẫn đơn sơ như vậy, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy nội tâm ấm áp dễ chịu. Chỉ là, khi cô nghĩ tới nếu viện trưởng Vương biết mình hiện tại cho Trầm Hoan thuê phòng, da đầu cô nhịn không được run lên, viện trưởng... Viện trưởng sẽ không giết cô trước, sau đó lại giết Trầm Hoan chứ.
Tính tính, loại chuyện này vẫn là không cần quá rối rắm, đi một bước tính một bước, đợi đến lúc bị phát hiện rồi nói sau. Diệp Hiểu Hạ vô cùng đà điểu không đồng ý lại nghĩ tiếp.
Những ngày kế tiếp, quả nhiên trở nên thật yên tĩnh. Không có gì khác ngày thường, cuộc sống biến thành chơi trò chơi, ăn cơm, ngủ, chỉ là trong cuộc sống bỗng nhiên thêm một Trầm Hoan, sau lúc đầu Diệp Hiểu Hạ trở tay không kịp, vậy mà phát hiện cô và Trầm Hoan phù hợp như hai nửa của hình tròn bị tách ra.
Điều duy nhất ngoài ý muốn trong cuộc sống, đại khái là bác sĩ vô lương Tang Chẩm Lưu đáng chết da mặt dày mỗi ngày buổi tối báo danh ăn cơm.
Tuy Diệp Hiểu Hạ không biết có chuyện gì, đơn giản là nhiều một người nhiều một đôi đũa, nhưng mặt Trầm Hoan thì không dễ nhìn như vậy, chỉ kém không có cầm dao đuổi người.
"Làm người phải có điểm mấu chốt, lúc này tôi chỉ là người thường, không nên cùng xuất hiện với người như thế bạn, bạn không thể biết điều một chút?" Khi Trầm Hoan bưng thức ăn lên bàn theo thường lệ đen mặt ra lệnh đuổi khách với Tang Chẩm Lưu.
Tang Chẩm Lưu không để chuyện này trong lòng chút nào, cợt nhả xem Trầm Hoan như không tồn tại. Dù sao tiết mục như vậy mỗi ngày đều trình diễn, tựa như cũng không có người thật sự để trong lòng.
"Tiền cơm nước một tháng 2000, ngày mai nếu bạn còn đến thì mang lại." Trầm Hoan bưng bát lên tiếp tục đen mặt.
"Uy uy uy! Bạn quá không phúc hậu ! Lúc bạn bị thương mình chăm sóc bạn có bắt bạn trả tiền không hả?" Tang Chẩm Lưu lập tức oa oa kêu to."Trầm Hoan bạn là một người đàn ông sao lại keo kiệt như vậy!"
"Khi đó cũng có tài vụ kết sổ cho bạn, bạn không ăn mệt." Trầm Hoan cả mí mắt cũng không nâng, tiếp tục nói: "Giờ bọn mình muốn sống, tự nhiên là phải tính toán tỉ mỉ ."
Tang Chẩm Lưu trừng mắt nhìn Trầm Hoan, một hồi lâu không nói chuyện, sau đó lấy bóp tiền ra, từ trong rút ra 3000 đồng giao cho Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ, ngày mai anh muốn ăn tốt! Chỉ có hai chúng ta có thể ăn! Không cho người kia!"
Diệp Hiểu Hạ nhìn Tang Chẩm Lưu đưa qua tiền, vội vàng từ chối, thuận tiện trừng Trầm Hoan: "Một bữa cơm, biến thành như vậy làm gì, ăn cơm là phải náo nhiệt."
Trầm Hoan lại không chút khách khí tiếp tiền của Tang Chẩm Lưu, lạnh lùng nói: "Tiền lừa đảo lương tâm, không cần phí phạm."
Diệp Hiểu Hạ quả thực dở khóc dở cười, lúc này cửa phòng vang lên tiếng chương, Tang Chẩm Lưu ngồi cạnh cửa vừa mắng Trầm Hoan vừa đứng lên đi mở cửa. Cửa mở, Thư Tiểu Mãn thấy một người đàn ông anh tuấn xa lạ đứng trong phòng, không khỏi sửng sốt sửng sốt, sau đó liên tục xua tay: "Thật có lỗi thật có lỗi, tôi đi nhầm chỗ."
Tang Chẩm Lưu mỉm cười đóng cửa lại, vừa ngồi xuống, cười: "Tìm lầm người." Lúc này cửa lại vang lên, Tang Chẩm Lưu đứng lên lại đi mở, phát hiện vẫn là người kia, cô ấy khịt khịt mũi, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Đây là nhà Diệp Hiểu Hạ phải không vậy?"
Diệp Hiểu Hạ nghe thấy tiếng nói ở cửa, vội vàng đứng lên, tiến lên, kéo cô nàng vào nhà: "Tiểu Mãn, sao lại là em! Ăn cơm chưa?"
Thư Tiểu Mãn trừng mắt nhìn hai người đàn ông trong phòng, vừa lắc đầu vừa dùng ánh mắt kinh ngạc nhất đánh giá bọn họ. Trầm Hoan thì cô biết, như vậy một người khác là ai?
May mà lúc ăn cơm Diệp Hiểu Hạ giới thiệu Tang Chẩm Lưu cho Thư Tiểu Mãn, có thế này Thư Tiểu Mãn biết rõ ràng quan hệ giữa ba người. Nhưng cô phát hiện Trầm Hoan và Diệp Hiểu Hạ ở cùng một chỗ thì vẫn chấn động, miệng kêu to: "A! Chị Hiểu Hạ, như vậy là sống chung nha !"
"Là cùng hợp, không phải sống chung!" Diệp Hiểu Hạ lập tức sửa chữa cách nói của cô.
Nhưng lực chú ý của Thư Tiểu Mãn hiển nhiên đã không ở trên vấn đề Diệp Hiểu Hạ sửa chữa, đôi mắt cô lóe ra ánh sáng Bát Quái, tiến đến bên cạnh Diệp Hiểu Hạ, hạ giọng: "Chị Hiểu Hạ, chị như vậy cái kia..."
Cô cho rằng giọng mình thật nhỏ, nhưng, lại làm tất cả mọi người đang ngồi nghe thấy. Trầm Hoan híp mắt nhìn Thư Tiểu Mãn, nhìn không ra cảm xúc, Tang Chẩm Lưu cười ha ha, mà Diệp Hiểu Hạ một ngụm cơm kém chút phun ra, mặt đỏ lên cả giận nói: "Em nói cái gì chưa! Con nít con nôi biết cái gì!"
"Ai nói em không hiểu." Thư Tiểu Mãn thấy giọng mình quá lớn cũng hơi ngượng ngùng bắt đầu ăn cơm, nhưng vẫn nói: "Nếu như bị viện trưởng biết, đoán chừng chị rớt tầng da."
Diệp Hiểu Hạ nhịn không được rùng mình, Trầm Hoan cũng hơi hơi ngẩn người.
Nhưng thấy Thư Tiểu Mãn lại hắc hắc cười gian: "Dứt khoát làm ra một đứa trẻ đi, nhất định viện trưởng sẽ đồng ý ."
Tang Chẩm Lưu lập tức hưởng ứng: "Không sai không sai, phương pháp của tiểu Mãn thật không tệ."
Thư Tiểu Mãn thấy có người đáp lại lời nói của mình, càng đắc ý, tiếp tục nói không ngừng, khiến cho mặt Diệp Hiểu Hạ càng đỏ, cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp. Nhưng Thư Tiểu Mãn lại cùng Tang Chẩm Lưu người kẻ xướng người hoạ nói càng vui vẻ.
Bỗng nhiên Trầm Hoan ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ mỉm cười: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, ăn cơm."
Cũng chỉ là một câu nói như vậy, trái tim Diệp Hiểu Hạ trong giây lát đã hạ xuống.
_hết chương 164_