“Ah...”
Không biết bao lâu thì Hàn Nhật từ từ mở mắt, đập vào trước mặt hắn là một màu đen, đúng vậy là một màu đen không có gì khác.
-Sao lại vậy.
Hàn Nhật choàng người tỉnh dậy, sau khi lướt mắt qua cánh tay xác định mắt vẫn có thể nhìn đươc, hắn bắt đầu nhìn xung quanh thật kĩ, nơi đây căn bản không chút ánh sáng, một không gian đen.
“Khoan đã, sao không cảm giác đau đớn nào, còn nữa nếu không có ánh sáng sao ta lại nhìn được tay minh”
Trong lòng Hàn Nhật thàm kêu to không ổn, hắn nhớ ra khi vừa rồi rơi xuống máu thịt trên người bị mài mòn, va đập khắp nơi, tại sao giờ lại không có cảm giác được.
Lập tức Hàn Nhật cúi xuống, ngay lập tức hắn ngây người.
Trên người hắn hiện giờ không một mảnh vải, đúng hơn là hắn đang trần chuồng.
Hàn Nhật còn phát hiện một điều đáng sợ hơn, cơ thể hắn hoàn toàn hàn mĩ, không một chút chầy sước, đưa tay sờ thử cơ thể, cánh tay lại cứ thế đi qua, đúng cánh tay đang ở trong cơ thể hắn, lại bị bao phủ một lớp mờ mờ của thân thể, ngơ ngác nhìn lại cánh tay, Hàn Nhật gầm lên:
- Không.... sao lại vậy, ta sao cứ như thế mà chết đi, la không cam tâm, không thể.
Hàn Nhật điên cuồng, tiếng hét thê lương cực độ, hắn chắc chắn đây không phải mơ, lần trước bị hổ đánh đó hắn cũng đã vào một không gian đen như vậy nhưng không thể tùy ý suy nghĩ và hành động như vậy.
-Hết gì mà hét, người phải hét là ta mới phải thật là xui sẻo mà, tự nhiên lại vác về một tên chả ra gì, ta...mẹ.
Đột nhiên trong hue không có tiếng nói vọng tới, Hàn Nhật đang điên cuồng đột nhiên khựng lại.
-Hả...
Hắn tí bị hù chết, sau khi nhìn kĩ lại xung quanh một lần, lại xác định không thấy ai, Hàn Nhật có chút sợ hãi nói vào hư không:
Ngươi...ngươi là ai.. khoan đã giọng nói này tựa có chút quen thuộc.
Đang nói Hàn Nhật chợt nhận ra một điều, giọng nói này trước khi hắn ngất đi tựa hồ có chút giống nhau, khi vừa rồi tỉnh lại hắn chỉ nghĩ đó là ảo giác nên cũng không quá để tâm nhiều, nhưng hiện tại lại nghe thấy hắn biết đây là thật.
Trong hư không lại có giọng nói:
-Là ai ngươi không cần đẻ tâm nhiều, chỉ cần ngươi biết hiện tại ngươi phải ở đây cùng ta một thời gian là được. Giờ ta phải đi nghỉ một chút, không có thời gian cùng ngươi nữa.
-Ê khoan đã, hiện tại đang ở đâu, ngươi có thể nói cho ta được không, còn nữa khi vừa rồi ta rơi xuống có chuyện gì xảy ra, còn sao ta lại cùng ở với ngươi một thời gian ta không hiểu, còn...
-Dừng, ngươi dừng lại ngay cho ta, hiện giờ ta cần nghỉ không muốn nói nhiều, ngươi tí muốn hỏi gì thì tí.
Giọng nói kia có vẻ rất gấp gáp, tiếp đó khi nói xong hoàn toàn yên tĩnh.
Hàn Nhật nghe vậy liền hoảng hốt. ta còn nhiều thứ chưa hỏi sao ngươi lại đi được, hắn vội hét:
-Ê.... tên kia ngươi còn chưa trả lời ta,... khoan đi đã...
-Ngươi còn đó không... Này... trả lời ta đi....
................................
-Ta xin ngươi, đừng đi mà hãy ở lại đi,,,,
-Hu hu!!!, ngươi quay lại nói với ta đi.
............................
-Tên vương bát đản kia mau ra đây cho ta.
-Ta phi! Ngươi mau lăn ra đây cho lão tử...
-Cái tên......
-Hỗn láo, dám hồ ngôn loạn ngữ...
“Bùm”
Đang lớn tiếng mắng chửi, Hàn Nhật đột nhiên thấy từ hư không lóe lên một đạo ánh sáng màu vàng, tiếp đó bắn trực tiếp vào người hắn.
“Ah... Ực..Ự..''
Hàn Nhật đau đớn dãy dụa trên mặ đất. Trong thân thể hắn đạo quang mang kì lạ kia không ngường len lỏi vào cơ thể, thậm chí hắn còn nhìn đựơc rất rõ, đạo quang mang đó từ một tia nhỏ bé thành hai tia, ba tia... cứ vậy vây kín cả người hắn, Hàn Nhật đã mấy ần thò tay vào trong cơ thể để lấy thứ đó ra nhưng căn bản vô pháp chạm đến.
-Sao ngươi không mắng tiếp đi, chỉ là một cái tiểu hài tử dám mắng ta, đúng là không biết trời cao là gì, ngươi tưởng ngươi có thể giết chết được vài tên vô dụng là giỏi lắm sao, ngu ngốc.
“Hừ Hừ”
Trên mặt đất thân thể Hàn Nhật không ngừng run rẩy, đạo quang mang kì lạ kia không ngừng đi khắp người hắn, Hàn Nhật cảm thấy đây không chỉ là đau đớn thông thường, khi bị mài người vào đá cũng không đau như vậy, cảm giác đau tận linh hồn. Nhưng hắn vẫn cố ngẩng cố lên nói vào hư không:
-Ngươi là ai..Hự.. sao lại nhốt ta tại nơi này, ta...ta.. hiện tại là sao...
“Hừ”
Trong hư không truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếng Hừ này truyền vào tai Hàn Nhật ở bên dưới một lần nữa co rúm người lại. Tiếp đó trong hư không lại vang lên:
-Ta là ai ngươi không cần biết hiện tại ngươi không có cái thứ quyền đó, một tên phế vật, thật phí công ta cứu ngươi một mạng...Ta thật xui xẻo.
-Ngươi... sao ngươi lại dám nói ta là phế vật? TA KHÔNG PHẢI CÁI LOẠI ĐÓ!
Hàn Nhật cố lén đau đớn trong thân thể mà nói, đoạn cuối hắn không tự chủ được mà hét lên, hắn có bao nhiêu sức mạnh hắn tự biết, căn bản không phải là cái thứ trong miệng tên kia.
“Ha...Ha..Ha!”
Nghe vậy trong hư không truyền đến một tiếng cười to.
-Ha ha, buồn cười, lần đầu tiên ta nghe chuyện lại buồn cười như vậy, một cái phế nhân tự cho mình là mạnh mẽ... Ha ha, có phải ngươi cho rằng mình mạnh lắm đúng không? Haz, ta cho ngươi biết, nếu ngươi mà đi ra ngoài, hiện mấy đứa trẻ như ngươi cũng đã đạt đến ít nhất luyện khí tầng 3 tầng 4 ròi, như vậy cũng đủ dễ dàng đánh bại ngươi...
Nghe xong câu này, Hàn Nhật bên dưới lập tức đơ người, hắn không hiểu cái luyện kí kỳ kia là cái gì nhưng mà hắn lại nghe ra câu cuối” dễ dàng đánh bại ngươi“. Hàn Nhật hắn thực sự không tin liền đó phản đói kịch liệt:
-Ta không tin, ngươi hồ ngôn loạn ngữ, sức ta ta tự biết, không thể bị một tên tiểu hài tử đánh bại được, người bớt nói hàm hồ đi.
-Haz, được ta nói cho ngươi nghe, ngươi nghĩ cái sức mạnh cơ thể của mình lại bằng một người tu luyện sao, cái mà ngươi hiện tai có được thuần túy chỉ là sức mạnh cơ bắp. Ta không biết cơ thể ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ đã trải qua tôi luyện của dược liệu quý hiếm gì đó mà thành, còn những người kia họ là dùng nguyên khí suất lực... Hiện tại ngươi biết chưa.
Hàn Nhật hiện tại thân thể đã mất đi quang mang màu vàng kia, nhưng hắn vẫn cực kì suy yếu nên vẫn nằm mà nói:
-Ta vẫn không hiểu, ngươi nói cái gì mà luyện kí kỳ, lại nguyên khí, một cái ta cũng không hiểu.
Người nói trong hư không nghe vậy, giọng nói có chút bất ngờ:
-Ngươi thực không hiểu cái gì là tu luyện sao?
-Cái gì tu luyện, ta thực sự không biết.
- Được rồi, hiện tại ta sẽ nói ngươi nghe. Tu luyện là....
Tiếp đó giọng nói kia kể từng một thứ về tu luyện cho Hàn Nhật nghe. Sau một hồi thì hắn cũng hiểu rõ đại khái về tu luyện. Thực chất việc tu luyện đơn thuần chính là hấp thụ linh khí trong trời đất vào cơ thể rồi chuyển hóa thành một dạng năng lượng gọi là nguyên khí. Nguyên khí ở trong cơ thể được tích trữ trong các huyệt đạo và kinh mạch. Khi hoạt động liền có thể tùy tâm mà xuất ra, chuyển hóa thành nguồn sức mạnh. Ngoài Ra Hàn Nhật còn biết, người ở trên đại lục này hầu hết là tu luỵện, mà cái luyện khí kì khia thực chất là một loại cấp độ. Cái quan trọng nhất là người muốn tu luyện phải có linh căn, linh căn càng tốt việc tu luyện liền nhanh chóng hơn. Nếu thực chất đo sức mạnh của hắn và người tu luyện sợ hắn ngay cả con kiến cung không bằng. Ở cái thế giới này, tu vi ngươi thấp ngươi liền bị khinh thường lập tức bị người khác giẫm bẹt.
Hiện tại cái mồm của Hàn Nhật đã há rộng thành chữ O to tướng, hắn thực sự kích động, không ngờ thế giới này lại có thứ như vậy tồn tại. Hắn thực sự biết quá ít về cái thế giới này.
Sau một hồi ngơ ngác, Hàn Nhật cuối cùng cũng mở miệng:
-Ngươi nói ta là phế vật là về việc tu luyện này sao? Chẳng lẽ linh căn ta không tốt?
Hư không giọng nói thở dài:
-Không phải, linh căn ngươi không hề không tốt mà là cực kì tốt.
Hàn Nhật lại không hiểu, kì quái hỏi:
-Thế vì sao ngươi nói vậy, linh căn ta tốt ta liền một cái thiên tài chứ.
Giọng nói kia tựa hồ có bất đắc dĩ nói:
-Thiên tài, đúng vậy ngươi liền là thiên tài ở cái vạn năm trước đó.
-Là sao, ngươi càng nói ta càng không hiểuc cái gì vạn năm trước là sao.
-Ài.. vấn đề này tại vì cái linh căn ngươi quá tốt mà thành đó, vạn năm trước linh căn ngươi là một cái đại thiên tài tồn tại trên thế giới, nhưng vấn đề là cái linh căn của ngươi lại phải dùng một bộ công pháp riêng biệt, không giống ai hết mà hiện tại cái thứ này đã mất tích, vì vậy hiện tại ngươi so với vô linh căn là giống nhau.
Ngất, Hàn Nhật tại dưới đất trực tiếp muốn khóc, hắn không ngờ lại là cái lý do này tồn tại.