Hắn tựa hồ không thể chấp nhận cái lý do vớ vẩn này được, liền đó nói:
-Sao lại vậy được, cái linh căn này của ta là làm sao, kiểu gì nó lại chỉ có một cái bộ công pháp.
-Ta cũng không rã ràng lắm vấn đề này lắm, dù sao cũng là một vạn năm rồi. Đại khái hình như là vào một vạn năm trước trên cái đại lục Thái Thanh này từng xuất hiện một tên linh căn như ngươi, mọi người cũng từng nghĩ hắn là phế vật nhưng chẳng hiểu sao hắn lại có một bộ công pháp, tu luyện cực mạnh mẽ, khi hắn tu luyện đại thành liền đi một mình đánh bại tất cả những cường giả mạnh nhất đại lục khi đó, sau đó lại công bố cho toàn thiên hạ mở mang cái loại linh căn của hắn là cái gì Hỗn Độn và tên bộ công pháp đó. Chả hiểu vì sao khi công bố xong hắn liền mất tích, vì vậy cả fdaij lục không thấy bộ công pháp kia nữa. Đó ta biết đại khái vậy thôi. Ngươi giờ biết mình phế vật rồi thì im miệng, ta còn phải đi nghỉ ngơi.
-Khoan đã, ngươi đừng vội đi, ta vẫn không tin tưởng lắm, linh căn tốt sao lạu có thể như vậy được, ngươi hãy cho ta một bộ công pháp được không.
-Ngươi lấy nó để luyện sao, ta nói rồi vô vọng thôi, ngươi nghĩ mình là ai chứ lại nghĩ có thể làm ra kì tích sao, đúng là tiểu hài tử ngây thơ.
Người trong hư không giọng nói lại vang lên, nhưng lần này tựa hồ lại có chút khinh thường.
Đối với sự kinh bỉ này, Hàn Nhật cũng không thèm quan tâm, hiện tại quan trọng với hắn lại là việc tu luyện kia, nhấn mạnh từng chữ Hàn Nhật giọng nói đầy kiên quyết:
-Ta muón nó, ngươi không cần quan tâm, tóm lại hiện giờ ngươi có thể cho ta không.
-Được ta liền cho ngươi toại nguyện.
Dứt lời trong hư không lại truyền thêm một đạo quang mang, thứ này trược tiếp đi vào đầu Hàn Nhật. Lập tức, tromg đầu Hàn Nhật hơi giật một chút, tiếp đó đầu hắn lại có thêm một vài chữ, hắn cũng đoán ra đây là cái thứ công pháp kia.
Đang định đi tu luyện, người Hàn Nhật chợt khựng lại, hắn nhớ ra, cơ thể hắn hiện tại vẫn chưa hiểu nguyên do vì sao lại ra thế này, mọi thứ căn bản vô pháp chạm tới, mọi thứ luôn đi qua cơ thể với việc hấp thu linh khí thì làm sao.
Như nhìn ra sự thắc mắc của Hàn Nhật, trong hư không lại giọng nói vang lên:
-Ngươi hiện tại yên tâm, ngươi chưa chết, hiện tại cơ thể ngươi chỉ tồn tại dưới hình thức linh hồn, ta sẽ đưa ngươi về nhục thể.
Dứt lời, không để Hàn Nhật thắc mắc thêm gì nữa, không gian xung quanh cơ thể Hàm Nhật kịch liệt rung động, tiếp đó hắn lại mất đi ý thức lần nữa.
“Xoạt...”
“Rầm”
“Ui.. Đau chết mất, tên khốn nào lại ném ta xuống, ah...
Hàn Nhật vừ có ý thức thân thể liền rơi thẳng từ trên cây cao xuống.
Nhìn lại cái cây kia Hàn Nhật cũng không nhớ là mình lên đó kiểu gì. Nhìn một hồi hắn cũng lại không để ý nữa, dù sao hôm nay những điều làm hắn thắc mắc đã quá nhiều rồi.
-Khoan đã ta thấy đau,.. thật sự rất đau haha...
-Đau quá haha... ui da.. haha..
Hàn Nhật không ngường tìm những chôc đau mà dùng tay chọc vào, mặc dù đau như đứt gân cốt nhưng mà hắn vẫn cười to. Trên mặt hắn nước mắt đã chảy ra từ bao giờ, không biết đây là đau quá mà khóc hay vui mà khóc nữa.
Nếu ai nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn nghĩ hắn là kẻ điên, vết thương thì không đi băng bó mà lại cứ chọc vào. Ngoài một kể điên thì ai có thể làm được,
Sau một thời gian chọc ngoáy các vết thương thì tâm tình của Hàn Nhật cũng đã ổn định trở lại, hắn xác định mình còn sông, không có chết như vừa rồi hắn nghĩ.
Cả người hắn hiện giờ đều là vết thương, nhưng hắn lại nhận thấy vết thương này so với lúc rơi xuống núi cơ hồ nhẹ hơn.
Gác lại mấy điều khó hiểu này, Hàn Nhạt bắt đầu muốn đi tu luyện, hắn bắt đầu nhớ lại mấy chữ trong đầu vừa rồi được thêm vào kia.
Đây là một đoạn công pháp, thêm vào đó lại còn một số chú thích. Hàn Nhật đọc qua bước đầu tiên của việc tu luyện lại là cảm nhận thiên địa linh khí. Trong công pháp này còn có ghi, việc cảm nhận này sẽ tốn thời gian tùy theo linh căn của người tu luyện. Thông thường tử một ngày đến một tháng là có thể cảm nhận được.
-Một tháng , lâu vậy sao.
Đọc đến đây Hàn Nhật có chút không ngờ tới, ai lại đi ngồi một chỗ mà cảm nhận cả một tháng. Đúng lúc này, phía dưới của Hàn Nhật phát ra tiếng kêu thánh thót.
“Ục...Ục..”
Nhìn cái bụng xẹp nép bên dưới, Hàn Nhật cười cười xoa tay vào bụng, thầm nghĩ” hiện tại đang đói cũng không thể nào tu luyện được, phải đi kiếm cái gì ăn tiện thể tích trữ chút ít cho tu luyện”
Quyết định xong hàn nhật bắt đầu xem xét tình hình xung quanh, đây đơn thần là một khu rừng, xung quanh cơ hồ chỉ toàn là cây cổ thụ và bụi rậm ngoài ra Hàn Nhật không nhìn thấy gì khác.
Hàn Nhật lựa chọn thức ăn đầu tiên khi nhìn thấy mấy thứ này đương nhiên là hoa quả ở đây, hắn hiện tại có thể săn thú rừng nhưng ở đây hắn một chút cũng không quen thuộc chỉ sợ lại gặp một con mawnhj hơn lần trước thì rất phiền phức. Mà nếu hắn có săn được thì cũng không có lửa mà lướng.
Đi quanh quanh mọt đoạn ngắn, Hàn Nhật chợt dừng lại dưới một gốc cây, đây là một cái cây cổ thụ to lớn bên trên thân nó leo một loại cây kì lạ mà Hàn Nhật chưa thấy bao giờ. trên mấy cái dây leo chi chít những quả màu vàng vàng to bằng quả chứng.
Hàn nhật bật nhẹ chân một cái lên một cái cành trên thân cây, tiện tay ngắt xuống một quả đưa lên mũi ngửi.
-Ặc, không có mùi, làm sao giờ, nếu có mùi thơm một chút ta còn dám ăn, giờ lại cả có tí mùi.
Tâm tình hàn Nhật hơi khó chịu, hiện tại cơ thể hắn đang cực kì suy nhược, đã bị thương lại thêm đói nếu không bổ sung ngay năng lượng tựa hồ không trụ được bao lâu.
“Xoạt”
Đúng lúc Hàn Nhật đang đắn đo xem có nên ăn thử không thì bên cạnh, một bụi cậy nhỏ đột nhiên có tiếng động, tức thì Hàn Nhật nhảy vội xuống, hắn biết chắc trong bụi cây nhỏ như vậy thì sẽ không có mấy thứ nguy hiểm.
Đúng như hắn nghĩ, sau khi vén bụi cây, bên trong xuất hiện một con thỏ trắng nhỏ. Nhìn thấy nó tâm tình Hàn Nhật liền vui vẻ, không do dự liền dùng tay lấy ra một phần quả kia cho vào miệng nó.
Lại đợi thêm một lúc, thấy con thỏ vẫn như thường, Hàn Nhật giờ đã yên tâm, thả con thỏ kia ra hắn lại leo lên cây ngắt một quả xuống mà cho vào miệng. Mùi vị của trái này cũng không có gì đặc biệt chỉ hơi chát chát một chút.
..........
Nhét đầy cái bụng đói Hàn Nhật bắt đầu công việc tu luyện.
Việc đầu tiên tĩnh tâm cảm nhân thiên địa linh khí, Hàn Nhật rất nhanh tiến vào nhập định.
Nửa canh giờ trôi qua, Quanh thân Hàn nhật có một nhè nhẹ luồng khí lưu chuyển quanh thân hắn.
-Thế là xong sao, sao lại nhanh như vậy.
Hàn Nhật hắn có đôi chút bất ngờ về kết quả này, trong công pháp kia nói chỉ cần có khí lưu chuyển quanh thân là xong. Mà trên công pháp có ghi là ít nhất phải một canh giờ vậy mà đây hắn chỉ nửa canh giờ. Người kia cũng đã nói qua với hắn rằng linh căn hắn rất tốt nhưng Hàn Nhật cũng không ngờ tốt như vậy.
Bình tĩnh lại tâm tình kích động, Hàn Nhật bắt đầu bước tiếp theo, dùng linh khí đưa vào cơ thể rồi điều kiển nó trùng kích mở ra Khí Hải.
...........................
Lại thêm mấy canh giờ nữa, quanh thân thể Hàn Nhật vẫn không hề biến chuyển, những luồng linh khí bên ngoài chỉ vởn vơ quanh thên thể hắn, không có một dấu hiệu nhập vào. Hàn nhật hiện giờ người đầy mồ hôi, hắn theo công pháp kia muốn luồng khí bên ngoài đi vào cơ thể nhưng lại vô phương hấp thụ.
......................
Lại thêm mấy ngày nữa, quanh thân thể hắn linh khí vẫn không hề biến chuyển, mấy ngày nay, khi đói hắn lại tiện tay ngắt một quả ăn rồi lại tiếp tục tu luyện.
Mặc dù hắn cố gắng ra sao vẵn không thể làm được, trong thân thể Hàn Nhật đã chuyền đến sự đau đớn khắp nơi, hắn cố cắn răng chịu đựng tiếp tục tu luyện.
Sáu mươi Chu Thiên
.......
Một trăm Chu Thiên...
..........
Một trăm hai sáu Chu Thiên...
Đến lúc này quanh thân Hàn Nhật cơ hồ thêm một ít huyết vụ hòa lẫn là mồ hôi quanh người như mưa.
Hàn Nhạt cắn chặt răng, hiển tại khắp nơi trên cơ thể hắn đau đớn vô cùng, việc này từa hồ cắt da cắt thịt vậy, linh khí một chút cũng không có gì biến chuyển.
Hắn cần phải tu luyện thành công. Sau khi nghe người kia nói, hắn cũng đã mơ hồ biết được người bắt Nhà đi khả năng cực lớn là người tu luyện, mà có cả một môn phái tựa hồ thực lực cực lớn, nếu hắn không có sức mạnh lớn tựa hồ chỉ như người si nói mộng, không một chút thực tế. Vì vậy hắn nhất định phải tu luyện được, hắn không cho phép mình thất bại cũng vì thế mà mấy ngày nay hắn liều mạng tu luyện, nếu thất bại Hàn Nhật sợ mình không biết sống như thế nào nữa.
Hàn Nhật hiện tại không biết hoàn cảnh của mình hiện tại bây giờ cực kì nguy hiểm, hắn đang cưỡng ép cơ thể mình hấp thụ linh khí, các kinh mạch và nội tạng không thể chịu được mà đang xuất hiện các vết thương nhỏ xuất huyết, da thịt thì như bị nứt ra, cả người hắn là huyết vụ, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
“Rầm!”
Cơ thể Hàn Nhật do suy yếu quá độ quà kiệt sức ngất đi.
Hắn hiền tại không biết gì nữa.
.................
Một ngày lại trôi qua nữa, đây đã là ngày thứ hai Hàn Nhật ngất đi, quanh thân thể các linh khí đã tản đi, huyết vụ trên người hiện tại đã khô bám chặt quần áo vào người. Cũng may mà Hàn Nhật hắn ngồi trên một cây cao, khi ngất đi lại không rơi xuống nếu không chỉ sợ hiện giờ ngay cả xương cũng không còn.
Đúng lúc này lại xảy ra dị tượng, quanh thân Hàn Nhật tự động điều dẫn linh khí trong thiên địa xung quanh.
1 trăm thước..
Hai trăm thước...
Nửa dặm...
Linh khí trong bán kính Nửa dặm quanh đó không ngừng kéo tới gần người Hàn Nhật, không một chút đình trệ, linh khí điên cuồng mà không ngừng thấm vào cơ thể hắn.
Khi vào trong các kinh mạch và nội tạng lại không ngừng xoa dịu chữa lành các vết thương cả trong và ngoài. Cuối cùng đi đến gần Khí Hải thì bắt đầu tích tụ lực lượng.
“Tách...tách...”
Trong thân thể Hàn Nhật vang lên từng tiếng động nhỏ.
Hiện giờ Khí Hải của hắn đã được mở thành công. Lúc này Hàn Nhật mới mở mắt, sau khi mở màng nhìn thân thể Hàn Nhật bất giác nhận ra, trong người hắn hiện giờ lại có thêm một luồng khí lưu động. Thử điều động một chút vào tay, lại vung một quyền vào canhg cây bên cạnh.
“Rầm...cạch cạch...Rầm...”
Hàn Nhật ngơ ngác nhìn lại cánh tay không chút sứt mẻ kia, một quyền vừa rồi thật làm hắn không ngờ, một cành cây to như vậy lại bị hắn đánh gãy.
-Thì ra đây là sức mạnh của tu luyện.
Hàn Nhật không buồn được mà cảm thán, hiền giờ hắn đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và người tu luyện thật sự là cách quá xa.
Tâm tình của Hàn Nhật buồn lẫn đan xen.
Vừa rồi hắn trong khi ngất đi lại đi đến không gian mà lần trước có những kí tự đoan văn kì lạ trong đầu hắn kia. Lần này hắn không như lần trước đọc không hiểu mà trái lại còn hiểu rất nhiều. Hắn nhận ra những thứ này mơ hồ cũng là một công pháp tu luyện, hắn cũng đoán ra lần này mình có thể hiểu được sở dĩ đã nắm rõ về tu luyện một chút, không như lần trước hoàn toàn mơ hồ.
Dù sao hắn đã cố tu luyện và thất bại, hắn cũng không ngại mà thử một lần nữa, còn hơn là hoàn toàn tuyệt vọng. Vì vậy Hàn Nhật hắn bắt đầu chìm đắm trong kí tự kia.
Khi tỉnh dậy thì việc trùng kích Khí Hải thật sự lại thành công. Hắn biết hiện tại mình đã có thể tu luyện đương nhiên vui vẻ. Còn buồn cũng là vì sợ cứ chậm tiến tu vi thì mơ hồ cả đời hắn cũng không chạm được tới cảnh giới kia.
Nhìn lại thân thể hiện tại bám dính một ít chất nhầy màu đen, lại thêm mùi khó ngởi phát ra. Theo như Hàn Nhật biết đây có lẽ là tạp chất mà cơ thể bài tiết ra. Vì vậy hắn quyết định trước đi tìm ít nước để tắm qua.
Trèo lên cao thêm chút nữa cuối cùng hắn cũng đã đến ngọn cây, cây này cũng chỉ cao tương đối nhưng nhìn từ ngọn của nó cũng có thể nhìn một khoảng cách.
Ở xa xa, hướng phía núi kia, Hàn Nhật lại thấy có một con suối nhỏ chẩy từ trên đỉnh xuống.
Đã xác định được hướng đi Hàn Nhật một đường mà đi tới đó. Nhìn từ xa có vẻ như rất gần nhưng đi tới nơi cũng vỏn vẹn nửa canh giờ. Tắm qua loa thân thể
Hàn Nhật quyết định để người trần mà đi lại về nơi có mấy cây kia.
Đến nơi, hắn lại tìm một cây có quả đó tương tự, tiếp tục công việc tu luyện.
Cái công pháp mà người kia đưa cho tuy hiện giờ hắn cũng không tu luyện nữa nhưng mà một số chú thích và nhắc nhở lại đối với người mới tu luyện như hắn vô cùng quan trọng.
Theo như công pháp thì việc mở ra Khí Hải tức là đã bước vào luyện khí kì tầng một, từ đây cảnh giới đã vững chắc có thể dùng linh thạc tu luyện.
Theo như miêu tả Hàn Nhật nhận thấy linh thạch mà ở trên công pháp ghi hoàn toàn tương đồng với linh thạch của hắn. Hắn còn biết linh thạch này có lượng linh khí vô cùng tinh khiết và cường đại thúc đẩy việc tu luyện nhanh chóng.
Cầm chiếc tay nải bên cạnh Hàm Nhật lại mở ra. Bên trong cũng chả có gì ngoài một ít quần áo và chiếc túi linh thạch kia.
“Không đúng”
Hàn Nhật tay vội vơ vào chiếc túi đựng linh thạch kia đổ ra. hắn tâm trạng liền xuống dốc không phanh. Hiện tại trong túi, ngoài cái viên ngọc hắn nhặt được kia số lượng linh thạch đã mất đi phân nửa. Đếm đi đếm lại, vẫn như cũ vừa đủ năm mươi viên.
Lại vội tìm kĩ trong tay lải, xác định tay nải khi vừa rồi rơi xuống cũng không có gì rách Hàn Nhật tức điên lên. Hắn chắc chắn khi đi cùng đoàn thương nhân kia không thê nào bị mất trôm, mà khi nhét vào tay nải hắn cũng đã xem qua một lượt, hoàn toàn đủ một trăm viên.
-Mụ già đáng chết dám lừa ta.
Trọng lòng Hàn Nhật hiện tại đang lôi mấy đời nhà mụ già bắt Nhà đi vô sỉ, đã không có tiền còn đòi làm cao. Hắn nghĩ mấy viên linh thạch kia sau một thời gian sẽ tan biến gì đó.
-Biết vậy ta tiêu xài hết cho rồi, thật tiếc.
Công việc của hắn hiện giờ là củng cố tu vi thật vững chắc để có thể dùng linh thạch.
Lại thêm một ngày nữa việc củng cố tu vi của hắn cũng đã hoàn thành, nơi đây lượng linh khí rất thấp nên hắn phải hấp thu lượng linh khí một dăm quanh đây cũng gọi là tạm được.
Nếu những tu sĩ mà biết đươch hắn chỉ củng cố tu vi luyện khí tầng một mà hấp thu linh khí cả bán kính một dặm không biết sẽ nghĩ ra sao nữa, thông thường việc củng cố tu vi này chỉ cần một chút là được rồi, không ai như hắm hấp thụ cả vùng linh khí còn nghĩ tạm được.
Lại cầm chắc một viên linh thạch lên, Hàn Nhật cảm thấy sảng khoái, nguồn linh khí từ linh thạch phát ra quả thật rất cường đại. Hàm Nhật bắt đầu việc vận hành pháp quyết vô danh trong người kia.
Linh thạch nắm trong tay, một Chu Thiên bắt đầu vận chuyển, Hàn Nhật cảm giác linh khí trong linh thạch bắt đầu dao động, tiếp đó hắn cảm giác bàn tay mình như một cái miệng rộng tham lam hút đi linh khí trong linh thạch.
Tinh thuần linh khí thấm vào, các lỗ chân lông trên cơ thể Hàn Nhật mở ra nhanh chóng, lập tức tốc độ vận hành Chu Thiên trong người Hàn Nhật nhanh lên mấy lần.
Vội đè nén tâm tình kích động và vui mừng, hắn rất ngạc nhiên không ngờ việc dùng linh thạch tu luyện lại tốt đến vậy.
Linh khí vào trong cơ thể hắn liền chuyển hóa thành nguyên khí, như lũ tràn vào lấp đầy kinh mạch hắn.
Nguyên kí tiếp tục đi xuống phần phía dưới Khí Hải là Đan Điền rồi tiếp tục tích trữ tại đó.
Qua nửa ngày sau, linh thành trên tay Hàn Nhật cuối cùng cũng hóa thành tro bụi, hắn không dừng lại mà tay lại lấy thêm một viên linh thạch nữa.
Đến khi viên linh thạch thứ năm bị hóa thành tro bụi cũng đã mười ngày trải qua, mắt Hàn Nhật bắt đầu mở ra, khi vừa rồi hấp thu một lượng lớn linh khí, đan điền của hắn hiện tại đã được lấp đầy bởi nguyên khí, với kết quả như vậy Hàn Nhật thật sự không hài lòng chút nào, tu vi quá chậm tiến. Như vậy chỉ sợ rất lâu mới có thể thực hiện ước muốn.
Lại tiếp tục đọc chú thích trên công pháp, Hàn Nhật lại biết thêm, tu luyện những bước đầu như hắn cực kì quan trọng, lại không thể gấp rút được, mà phải từ từ trải qua, cảm nhận nó.
Đọc vậy Hàn Nhật cũng không còn cách nào khác, hắn không muốn lại đi vào hoàn cảnh nhanh hiện tại mà chậm sau này.
Hiện tại bụng hắn cũng đã rất đói, mấy ngày qua vừa tu luyện hắn cũng đã thỉnh thoảng đi tìm các cây tương tự để có thứ ăn nhưng mấy ngầy trước xung quanh cơ hồ đã hêt cây đó nên hắn chỉ co nhịn ăn mà cố tu luyện.
Lại cất cẩn thận linh thạch, Hàn Nhật đầu tiên muốn đi đến cái suối kia tìm chút cá. Khi lúc tắm rửa, hắn cũng nhìn thấy dưới con suối đó có một cái ao nhỏ, bên trọng tựa hồ có ít cá.
;
Đọc xong mong mọi người nhận xét, nếu hay thì thank và vote sao tốt nha. Cảm ơn đã đọc.