Nghe vậy, mấy cô nàng còn đang cười vui vẻ sắc mặt lập tức tái đi, đang muốn nổi giận lại nhìn thấy Cố Tử Mặc từ xa đi tới.
An Nhạc nhìn thấy Cố Tứ Mặc đang đi về phía mình, gảy vài sợi tóc, không
nhanh không chậm tiếp tục nói “Có biết con gái hóa trang cái gì là tốt
nhất không?” Nói tới đây cô cố ý ngừng lại, đợi lực chú ý của mấy cô gái kia dời đến trên người mình, cô mới bổ sung “Là nụ cười.”
An
Nhạc nói xong liền đi về phía Cố Tử Mặc, trên mặt lộ ra nụ cười sáng
lạn, sau đó không thèm để ý tới mấy cô nàng kia, hướng tới Cố Tử Mặc
đang đón lấy mình.
Ba cô gái kia hoàn toàn trợn tròn mắt, cảm giác này giống như bị người ta làm nghẹn khuất, nói không nên lời.
Cố Tử Mặc nhìn vẻ mặt rạng rỡ của An Nhạc, có chút ngạc nhiên hỏi “Chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
An Nhạc khoác cánh tay hắn, nhún nhún vai, không để ý trả lời “Không có gì, chỉ là vừa gặp vài người có bệnh đau mắt thôi.”
Cố Tử Mặc nghe vậy hiểu rõ, hắn cười “Em vừa làm chuyện xấu.” Hắn không
nói một câu nghi vấn, mà là khẳng định, hắn tin tưởng bà xã nhà mình
không phải là người dễ bị bắt nạt.
An Nhạc bĩu môi tỏ vẻ vô tội nói “Không có, chỉ phản bác hai câu.”
Hai người đang nói thì âm nhạc khiêu vũ giữa tiệc vang lên, lúc khiêu vũ mở màn bọn họ còn đang ầm ĩ ở bên ngoài nên bỏ lỡ. Lần này, Cố Tử Mặc vừa
nghe thấy tiếng nhạc liền xoay người, làm một động tác thi lễ ưu nhã,
đôi mắt đen bóng mang ý cười nhìn cô nói “Vị tiểu thư xinh đẹp này, anh
có vinh hạnh mời em nhảy một bài không?”
An Nhạc nâng cằm, làm ra vẻ miễn cưỡng nói “Được thôi.” Thật ra, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn bán đứng cô.
“Cám ơn tiểu thu, thật vinh dự cho anh” Cố Tử Mặc nắm lấy tay cô đi về phía sàn nhảy.
An Nhạc mặc dù đáp ứng vô cùng sảng khoái, nhưng loại chuyện khiêu vũ giao hảo này, nhảy thì nhảy, nhưng chỉ có thể nói là có nhảy chứ không phải
nhảy rất khá, kết quả chính là cô quá mức căng thẳng, một bước dậm trúng đôi giày bóng lưỡng của người nào đó.
Cố Tử Mặc cúi đầu chạm vào trán cô, thấp giọng nói “Em đây là muốn trả thù anh phải không?”
An Nhạc oán thầm trong lòng, trả thù em gái anh, cô hẹp hòi tới như vậy
sao? Nếu cô thật sự muốn trả thù thì một đôi giày da của hắn có đủ cho
cô giẫm không? An Nhạc liếc hắn một cái, cố ý nói “Trả thù anh đấy rồi
sao?” Cô nói xong lại một cước giẫm lên mũi chân hắn.
Cố Tử Mặc đến cái chân mày cũng không nhúc nhích, ôn nhu nói “Không làm sao cả, anh chỉ sợ chân em đau.”
An Nhạc cảm thấy khắp người mình nổi đầy da gà rồi, buồn nôn muốn chết,
nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, cô nhất định sẽ đá hắn một
cái, cái tên này lại giả bộ, nếu bản tính thật của hắn mà ôn nhu như thế thì tốt rồi.
An Nhạc dùng trán của mình đụng vào trán Cố Tử Mặc, để cho hắn bớt phóng túng một chút.
Cố Tử Mặc cười nâng lên cái trán đỏ ửng, mang theo An Nhạc khiêu vũ trong
sàn nhảy, hấp dẫn ánh mắt mọi người, mặc dù cả hai không có kỹ thuật hoa lệ gì nhưng sự ngọt ngào lan tỏa giữa hai người cũng lây sang những
người vây xem.
Nhưng bởi vì có cái gọi là có người vui mừng sẽ có người ưu thương, có người hâm mộ cũng sẽ có người ghen tị, có người
thích, hiển nhiên sẽ có người không thích.
Sau khi khiêu vũ xong, Cố Tử Mặc bị gọi đi.
An Nhạc đang đứng một mình thì mẹ Cố đi tới, cô nhất thời có chút khẩn
trương. Quả nhiên không ngoài dự đoán của An Nhạc, sau hai câu nói mẹ Cố liền hỏi tới tình trạng gia đình cô, từ trong nhà có bao nhiêu người
cho đến công việc làm ăn, hoàn toàn không bỏ sót thứ gì.
An Nhạc
không giấu diếm bất kỳ cái gì, trả lời rất thẳng thắn, bởi vì cô không
cảm thấy gia đình mình ở trước mặt bọn họ sẽ kém đi một bậc.
Tần
Hồng Ngọc hơi nhíu mày, khuôn mặt được bảo dưỡng tương đối tốt nhìn
không ra chút tâm trạng dư thừa nào, tóm lại không vui vẻ, cũng chẳng
nhiệt tình.
Một bữa tiệc sinh nhật đang đến hồi kết thúc.
Trước khi đi, Cố Tử Mặc bị mẹ Cố gọi lại.
An Nhạc đại khái cũng đoán được là chuyện gì, cô rất thức thời gật đầu với Cố Tử Mặc “Anh nói chuyện với ba mẹ đi, không cần lo cho em, em tự đón
taxi về.”
Cố Tử Mặc siết chặc tay An Nhạc, đem chìa khóa bỏ vào
lòng bàn tay cô, ý bảo cô không cần lo lắng, sau đó thấp giọng nói “Chờ
anh” Nói xong, hắn liền buông tay An Nhạc ra đi về phía ba mẹ.
An Nhạc nhìn bóng lưng hắn, dừng lại một giây rồi xoay người đi ra ngoài.
Cố Tử Mặc vừa đi tới trước mặt ba mẹ, ba Cố mẹ Cố liếc mắt nhìn, vẫn là
Tần Hồng Ngọc gọn gàng dứt khoát nói “Tử Mặc, con muốn yêu đương với ai
ba mẹ cũng không quản, nhưng cô bé này không thích hợp làm con dâu Cố
gia.”
Cố Tử Mặc đã sớm dự đoán được phản ứng của ba mẹ, nếu bọn
họ không như vậy hắn mới cảm thấy kỳ lạ, nhưng đã nhiều năm rồi mà ba mẹ cũng không có chút tiến bộ nào sao?
Hắn nhìn ba mẹ, bình tĩnh
nói “Ba mẹ, con nghĩ tính tình của con hai người phải hiểu rõ nhất chứ,
con mang An Nhạc tới đây không phải muốn trưng cầu ý kiến của ba mẹ, mà
là muốn nói cho ba mẹ biết cô ấy là bạn gái của con, cũng là đối tượng
kết hôn tương lai.”
Lời nói của Cố Tử Mặc khiến cho sắc mặt của
ba Cố mẹ Cố khẽ biến, tính tình của đứa con trai này bọn họ làm sao lại
không biết. Từ nhỏ tới lớn Cố Tử Mặc luôn là học sinh khá giỏi trong đám bạn cùng lứa, cũng là đứa con mà bọn họ vô cùng kiêu ngạo, ít khiến bọn họ phải hao tâm, luôn có chủ kiến của riêng mình. Nhưng xấu cũng là xấu ở điểm này, thằng bé yêu thích rõ ràng, chuyện nó muốn làm không ai có
thể ngăn được, nó không muốn làm cũng không có bất kỳ ai có thể ép nó
làm, cho nên từ trước đến giờ đứa con này chưa bao giờ nghe sắp xếp của
hai người bọn họ.
Vì chuyện này mà trước đây đã ầm ĩ không ít,
cãi gay gắt nhất chính là chuyện Cố Tử Mặc muốn học luật, bất luận là
hai người già này phản đối như thế nào nó vẫn học luật, sau đó tiến vào
giới tư pháp, mở ra sở sự vụ,chỉ trong một năm ngắn ngủi đã có tiếng tăm không nhỏ.
Có một đứa con trai như vậy, bọn họ kiêu ngạo, nhưng
hôn nhân không phải trò đùa, chưa nói đến chuyện gia đình hai bên có quá nhiều chênh lệch, quan trọng nhất là cô bé kia không xuất thân từ một
trường đại học danh tiếng, còn học văn học, sau khi ra đại học không thể giúp đỡ cho Cố Tử Mặc, cũng sẽ không có tiền đồ tốt.
Còn một
điểm, bây giờ hai đứa chỉ yêu đương cho nên không có gì đáng kể, nhưng
nếu như muốn kết hôn, tất cả những điều đó sau này sẽ trở thành khoảng
cách giữa hai đứa, bọn họ cũng là vì suy nghĩ cho con. Hơn nữa làm ba
mẹ, hi vọng con trai có thể tìm được một bạn gái ưu tú, như vậy cũng là
sai sao?
Tần Hồng Ngọc dùng thái độ mềm dẻo nói “Tử Mặc, vừa rồi
ba mẹ chỉ cho con ý kiến, hy vọng con có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu con
thật sự tiếp tục muốn cùng cô bé kia qua lại, ba mẹ không phản đối,
nhưng chuyện kết hôn…..”
Nói tới đây, Tần Hồng Ngọc dừng lại, ba
Cố tiếp lời “Nói chuyện kết hôn vào mấy năm nay, ba mẹ sẽ không đồng ý,
nếu vài năm sau hai đứa còn có thể kiên trì, khi đó mới bàn tới chuyện
này.”