Nói tới đây, Tần Hồng Ngọc dừng lại, ba Cố tiếp lời “Nói chuyện kết hôn vào mấy năm nay, ba
mẹ sẽ không đồng ý, nếu vài năm sau hai đứa còn có thể kiên trì, khi đó
mới bàn tới chuyện này.”
Lấy lui làm tiến? Khóe miệng Cố Tử Mặc
hiện lên một nụ cười, hắn không đáp ứng, cũng không bác bỏ, chỉ gật đầu
với bọn họ một cái, nói “Con về trước.”
Ba Cố mẹ Cố nhìn bóng lưng Cố Tử Mặc, bọn họ cũng lần không được đứa con trai này đang nghĩ cái gì.
Tần Hồng Ngọc hỏi bạn già bên cạnh “Ông nghĩ xem có phải Tử Mặc chịu thỏa hiệp rồi không?”
Ba Cố lắc đầu “Rất khó nói”
Tần Hồng Ngọc lại nói “Nếu như Tử Mặc thật sự không bỏ được cô bé An Nhạc kia thì phải làm thế nào?”
Vấn đề này khiến cả hai người trầm mặc.
Bên ngoài, Cố Tử Mặc lên xe phát hiện An Nhạc nhắm hai mắt tựa vào một góc, mặt đỏ hồng, vẻ mặt rất ngây ngô.
Hắn thấp giọng hỏi “Sao vậy?”
An Nhạc cũng không mở mắt, ậm ờ nói “Rượu, đầu hơi choáng.”
“Đây chính là kết quả cậy mạnh.” Cố Tử Mặc ngoài miệng thì nói như vậy,
nhưng vẫn đưa tay hạ thấp ghế ngồi của An Nhạc, làm cho cô có thể nằm
thoải mái hơn, hạ chỗ ngồi xuống xong đang muốn thu tay lại bị tay An
Nhạc bắt được.
Cố Tử Mặc liếc tay An Nhạc một cái, sau đó nhìn lên khuôn mặt cô, nhẹ giọng nói “Sao?”
An Nhạc mở đôi mắt có chút mông lung nhìn gương mặt tuấn tú của Cố Tử Mặc, vốn là vì hắn tự ý chủ trương, vì thái độ của ba mẹ hắn nên trái tim có chút chua chát, nhưng khi thấy hành động của hắn, cô lại cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cái tên vừa đáng ghét vừa ôn nhu này, cô làm sao có thể bỏ được đây?
Từ trước tới giờ tình cảm của bọn họ đều là An Nhạc bị động nhận lấy, cho
dù có thích cô cũng không chủ động làm bất cứ cái gì, cho nên lần này cô muốn bảo vệ tình yêu của mình.
Cố Tử Mặc cũng không động đậy,
hai người cứ như vậy nhìn nhau, An Nhạc bỗng dùng sức kéo thân thể của
hắn, Cố Tử Mặc thuận thế cúi xuống, nhìn cô ở khoảng cách gần, cười nói
“Làm gì? Muốn ở chỗ này phi lễ anh?”
An Nhạc buông tay, sau đó
quấn lên cổ hắn, chớp mắt nhìn, cười thật xinh đẹp nói “Sao? Không được
hả?” Vừa nói xong, cô chủ động hôn lên môi hắn, không tiếng động nói lên tình cảm của mình.
Cố Tử Mặc phút chốc giật mình sững sờ, đây là lần đầu tiên An Nhạc chủ động từ lúc bọn họ quen biết tới nay. An Nhạc
thấy hắn không có chuyển bị động thành chủ động, học theo động tác lúc
bình thường hai người hôn nhau, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi hắn,
nhưng rốt cuộc từ nội tâm vẫn không thể buông thả, cho nên An Nhạc liếm
liếm, cuối cùng lại thẹn thùng lui trở về.
Cố Tử Mặc làm sao có thể để cho An Nhạc rút lui, hắn ôm lấy eo cô hôn thật sâu.
Một hồi lâu sau buông nhau ra, hai người cùng thở hổn hển, nhất là An Nhạc, cô giống như mới trải qua một cuộc chạy cự li dài.
Cố Tử mặc chống lên trán An Nhạc “Phổi của em lượng khí không đủ, cần phải tăng thêm.”
An Nhạc không phục nói “Còn không phải là anh làm không được, anh cho rằng anh có chỗ nào tốt hơn chứ?”
“Phải không?” Cố Tử Mặc nhíu mày lần nữa hôn cô, vừa hôn xong, An Nhạc cảm thấy cô thiếu chút nữa tắt thở.
Cho nên, sự thật này khiến cho An Nhạc hiểu rõ, đừng bao giờ nói với một
người đàn ông là hắn làm không được, đặc biệt là khi ám hiệu đến phương
diện nào đó.
Cố Tử Mặc thần sắc vô cùng tốt lái xe, An Nhạc buồn bực nhìn ra ngoài cửa, cảnh vật bên ngoài dần dần tan biến.
Bên trong xe yên tĩnh, bỗng nhiên, thanh âm của Cố Tử Mặc truyền đến bên
tai An Nhạc “Không cần để ý đến thái độ của ba mẹ, thế hệ trước hay
thích quan tâm đến con cháu, chuyện đó là không thể tránh khỏi, nhưng
anh yêu ai, muốn kết hôn với ai, trừ anh ra không có bất cứ người nào có thể làm chủ được.”
Những đạo lý này An Nhạc đương nhiên hiểu rõ, cô cũng biết, đây là hắn đang trấn an cô.
Cô xoay đầu lại cười “Yên tâm đi, em không có hay ghi thù.”
Cố Tử Mặc vươn tay sờ sờ tóc cô, An Nhạc khó chịu bĩu môi, này, sao lại cứ hay sờ như vậy, cô là mèo con chó con sao? Nhưng mà bực mình thì bực
mình, sờ như vậy làm cho người ta có cảm giác được yêu, cô an tâm nhắm
mắt lại, líu ríu nói “Đến nơi gọi em.”
“Ừ.” Cố Tử Mặc thấp giọng đáp một tiếng.
An Nhạc vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ai ngờ bất tri bất giác
ngủ mất, Cố Tử Mặc gọi cô hai tiếng cô cũng không đáp lại.
Cố Tử
Mặc xoay người xuống xe, đóng cửa lại, sau đó đi qua phía bên kia mở
cửa, động tác nhẹ nhàng ôm An Nhạc xuống, thân thể được nhấc lên khiến
cô hơi mở mắt, nhưng khi nhìn thấy Cố Tử Mặc, cô lại an tâm nhắm mắt,
chui vào trong lòng hắn lầm bầm một tiếng tiếp tục ngủ.
Cố Tử Mặc nhìn bộ dáng yêu kiều như chú mèo lười của An Nhạc có chút dở khóc dở
cười, hắn cong chân đóng cửa lại, bế cô tới thang máy lên lầu. Đúng lúc
đụng phải người cũng đang muốn lên trên, đối phương nhìn hai người, cảm
thấy có chút lúng túng, Cố Tử Mặc thần sắc vẫn bình thản ung dung đi
vào.
Trở về nhà, Cố Tử Mặc thả An Nhạc xuống giường, thay cô cởi
giày, làm xong hết thảy hắn mới cởi áo khoác xuống, nới lỏng cà vạt,
ngồi bên giường nhìn cô một lúc mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trên giường, An Nhạc vốn đang ngủ rất an ổn, nhưng vì trước đó uống nhiều
rượu với nước trái cây nên muốn đi vệ sinh. An Nhạc từ trọng mộng tỉnh
lại, chân trần bước xuống giường, cũng không có nhìn hoàn cảnh xung
quanh, dựa theo trí nhớ của mình chạy đến phòng rửa tay.
Vừa đến
nơi, An Nhạc nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng nước chảy ào ào, cô ngẩn
người, lòn hiếu kỳ khiến cô vươn tay đẩy ra cánh cửa đó.
Kết quả, vừa đẩy xong, người trong cửa lẫn người ngoài cửa đều ngây ra tại chỗ.
Cố Tử Mặc toàn thân không một mảnh vải đang tắm vòi sen, nước ào ào chảy
từ cổ xuống phía dưới, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn lắc lắc mái tóc ướt
liếc mắt nhìn sang.
An Nhạc đẩy cửa ra liền thấy một màn vô cùng bổ mắt, cảnh mỹ nam tắm.
Cô trừng mắt nhìn, có chút cảm giác là mơ nhưng không phải mơ, cuối cùng
có phải là mơ hay không? An Nhạc nhìn nửa thân trần phía trên, từ từ dời xuống, sau đó cứng đờ.
Cố Tử Mặc thấy An Nhạc, sau khi sửng sốt
cũng không có nhanh chóng chạy trốn, nhưng nhìn thấy tầm mắt sững sờ của cô, hắn nghiêng người cười nói “Ngủ đến hồ đồ rồi sao?”
An Nhạc
nghe thấy thanh âm của hắn, lúc này mới ý thức được mình vừa làm cái
chuyện ngu ngốc gì, hắn đang tắm vậy mà cô cứ như thế xông vào. Hơn nữa
còn… OMG, đúng là làm bậy, mau để cho cô chết đi! An Nhạc đỏ mặt, nhanh
chóng đóng cửa chạy ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đó, An Nhạc lập tức chui vào phòng rửa tay cách vách, ngồi trên nắp bồn cầu bình ổn hơi thở.