Cực Phẩm Cuồng Y Khuynh Thiên Hạ

Chương 7: Chương 7: Không nên xem thường con cừu nhỏ




“Lên!” Một hắc y nhân che mặt giơ cao trường kiếm trong tay, đâm về phía Đoan Mộc Thần như đã phát cuồng, mỗi kiếm đều là sát chiêu.

“Ám Ảnh Thập Nhị Sát!” Khóe môi Đoan Mộc Thần gợi lên một nụ cười lạnh, “Không ngờ lại phái đi nhiều tinh anh của Ám Ảnh các như vậy, xem ra, tiền của đối phương không ít a, như vậy đi, ta ra giá gấp đôi, ngươi nói cho ta biết tên kẻ thuê các ngươi.” Một bên Đoan Mộc Thần né tránh ám khí xung quanh, một bên giơ kiếm đánh trả công kích của đối phương.

“Đoan Mộc Thần, người sai chúng ta đi vừa có chức quyền vừa có phẩm đức, đừng tưởng rằng chỉ với vài đồng tiền dơ bẩn của ngươi mà có thể giải quyết hết thảy. Hôm nay, núi Phượng Hoàng này chính là phần mộ của ngươi!” Hắc y nam tử cầm đầu bất vi sở động*, toàn tâm toàn ý muốn đưa Đoan Mộc Thần vào chỗ chết.

“Chậc chậc chậc!” Đoan Mộc Thần liên tục phát ra tiếng than sợ hãi, sau đó chuyển mắt nhìn Hỏa Phi Nguyệt trong lòng mình, vẻ mặt trêu tức nói, “Thấy không, đây chính là tiết tháo*. Một cái thích khách của người ta đều có cốt khí hơn ngươi, hảo hảo bắt chước, bắt chước a.”

“Ngươi còn có tâm tình nói giỡn, bọn họ đều không phải là thích khách bình thường, ám vệ của ngươi chạy đi đâu hết rồi? Vào thời khắc mấu chốt tại sao ngay cả bóng người cũng không có?” Vẻ mặt Hỏa Phi Nguyệt đề phòng nhìn bốn phía, làm sao còn có tâm tình tranh cãi cùng yêu nghiệt này. Nàng vừa mới trọng sinh chưa được bao lâu, đan điền cũng còn chưa kịp chữa khỏi, làm sao có thể cam tâm chết đi không minh bạch như vậy.

Tục ngữ nói không sao: Người chết vì tiền bạc, vong vì cái ăn. Hỏa Phi Nguyệt nàng hôm nay trở thành một ví dụ kinh điển.

“Ám vệ?” Trên khuôn mặt như ngọc của Đoan Mộc Thần tràn đầy vẻ vô tội, “Ám vệ đã sớm bị ta đuổi đi, nếu không, đám thích khách này làm sao có thể xuất hiện được?”

“Ngươi —” Hỏa Phi Nguyệt tức giận đến thiếu chút nữa là hộc máu, hít sâu vào một hơi, sau khi bình phục được chút tâm tình của mình, vẻ mặt kiên nghị nói, “Trước tiên giết sạch đối phương, sau đó tính sổ với ngươi!”

Vào lúc Đoan Mộc Thần kinh ngạc, Hỏa Phi Nguyệt giãy ra khỏi lòng Đoan Mộc Thần, lấy ra tám cái phi đao Liễu Diệp*, ngầm đặt vào khe hở giữa hai tay, ra tay nhanh như chớp, trong nháy mắt đánh úp về phía tám thích khách, lấy công để thủ.

Một con cừu nhỏ cần bảo hộ đột nhiên ra tay tàn nhẫn, khiến tám thích khách bất ngờ, trong đó có hai thích khách né tránh không kịp, bụng bị đâm, nháy mắt đã tử vong.

“Ngươi, ngươi tẩm độc trong ám khí?” Trong đó có một thích khách may mắn tránh thoát phi đao liễu diệp thất thanh hét chói tai.

“Đương nhiên, ám khí của các ngươi, cũng không phải đều tẩm độc sao? Ta cũng không phải không biết ngượng, không thể để bản thân tụt hậu so với các ngươi được.” Hỏa Phi Nguyệt nói như lẽ đương nhiên.

Đoan Mộc Thần nghe vậy, nhịn không được co rút khóe môi. Nữ nhân này, ra tay cũng quá hào phóng đi, không ngờ lại tẩm Đào Hoa Hồng trên Liễu Diệp. Đào Hoa Hồng này là đan dược nhất phẩm, bởi vì nguy cơ thất bại khi luyện chế là rất cao, cho nên không những đắt giá, hơn nữa còn có lúc có tiền mà không thấy, nói cách khác, cho dù có tiền cũng chưa chắc sẽ mua được. Nhiều Đào Hoa Hồng như vậy, không biết nàng tìm ở đâu ra, thật sự là phá gia chi tử, khó trách nàng thiếu tiền như vậy.

“Hừ, chỉ là một cái phế vật không có nội kình thôi, cho dù ngươi có tẩm Đào Hoa Hồng trên Liễu Diệp thì sao? Vừa rồi chỉ do bọn ta nhất thời sơ ý mới để cho ngươi tìm ra sơ hở, bây giờ, cho ngươi nếm thử độc chiêu của chúng ta.” Thích khách vừa dứt lời, phất hay tay, đồng loạt ném phi tiêu về phía Hỏa Phi Nguyệt.

Hỏa Phi Nguyệt bước đi theo một bộ pháp quỷ dị, nháy mắt đã tránh được phi tiêu.

“Cuồng tự kỷ, ngươi đừng chỉ lo xem cuộc vui a.” Hỏa Phi Nguyệt vừa né tránh vừa quát với Đoan Mộc Thần đang trợn tròn mắt mà xem phía bên cạnh.

Đoan Mộc Thần khôi phục tinh thần, hai tay vung lên, trong nháy mắt, một đám lửa lớn từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao đến, có bốn thích khách không kịp né tránh, bị ngọn lửa cắn nuốt, sau khi kêu thét thảm thiết liền hóa thành tro tàn.

“Thuộc tính hỏa nội kình tần thứ năm!” Hai mắt Hỏa Phi Nguyệt tỏa sáng, ánh mắt nóng cháy kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Đoan Mộc Thần.

Đoan Mộc Thần bị nhìn, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, ồm ồm nói: “Nhìn cái gì? Đừng tưởng rằng chỉ cần phóng vài cái mị nhãn về phía bản thái tử, bản thái tử sẽ coi trọng ngươi!”

Đoan Mộc Thần vừa nói vừa ra sức so chiêu với đầu lĩnh của nhóm thích khách. Kiếm quang lóe lên từng đợt, làm vô số loài chim kinh hoảng bay khỏi tán cây.

Đột nhiên, một trái một phải, hai cái phi tiêu từ hai hướng khác nhau phóng về phía Hỏa Phi Nguyệt cùng Đoan Mộc Thần.

Ám Ảnh Thập Nhị Sát đã chết hai người trên tay Hỏa Phi Nguyệt, chết bốn người trong tay Đoan Mộc Thần, còn lại tổng cộng là sáu người, ngoại trừ hai kẻ dùng phi tiêu lén tấn công, còn lại bốn người. Đoan Mộc Thần đối phó với hai người, Hỏa Phi Nguyệt cũng phải đối phó với hai người. Dù sao thích khách cũng là thích khách, chưa từng phô trương cho có lệ. Khi nãy, sở dĩ Hỏa Phi Nguyệt có thể đắc thủ, quả thật cũng do đối phương sơ ý. Hiện tại, đối phương xuất mười phần sức lực, còn nghiêm túc chém giết, áp lực của Đoan Mộc Thần cùng Hỏa Phi Nguyệt đại khái cũng có thể đoán được phần nào.

Phải biết rằng, Ám Ảnh Thập Nhị Sát danh chấn thiên hạ, đặc biệt là kẻ cầm đầu – Ám Ảnh Linh, là cao thủ trong hàng cao thủ. Dù sao hiện nay trên người Hỏa Phi Nguyệt không có một chút nội kình, ứng phó được hai đại thích khách đã là cực hạn, thật sự không còn khả năng để tránh khỏi ám khi đang ào ào phóng đến.

Cắn nhẹ môi, Hỏa Phi Nguyệt không chút hoang mang, tiếp tục chém giết hai thích khách kia, đối với ám khí đang vùn vụt lao tới, hoàn toàn xem như không thấy, có ý muốn chấp nhận bị phi tiêu đâm vào người.

Đột nhiên, một hơi thở thanh nhã bao trùm lấy thân hình của nàng, nàng nâng mắt nhìn liền thấy cánh tay dài của Đoan Mộc Thần không biết từ lúc nào đã chắn trước người nàng.

Ngoại trừ phải đối phó với Ám Ảnh Linh cùng một thích khách khác, Đoan Mộc Thần cũng phải né tránh phi tiêu, lúc này, hắn dùng cánh tay của mình chắn trước Hỏa Phi Nguyệt, căn bản không có khả năng né hai phi tiêu cùng lúc, hắn đang dùng thân thể của chính mình để bảo hộ nàng.

Tuy rằng hắn vẫn gọi nàng là ‘người quái dị’, nhưng ở thời khắc mấu chốt, hắn lại không chút do dự mà dùng chính mình để ngăn cản phi tiêu cho nàng, điều này, trái lại, nằm ngoài dự đoán của Hỏa Phi Nguyệt.

Đoan Mộc Thần dùng một ngàn lượng hoàng kim mua một ngày của nàng, nàng đương nhiên không khờ dại mà nghĩ rằng Đoan Mộc Thần thật sự xem trọng nàng. Chỉ bằng khuôn mặt hiện tại này của nàng, chỉ cần là nam nhân đều sẽ bị dọa chạy đi. Nhưng mà nàng cũng không ngờ lá gan của Đoan Mộc Thần lại lớn như vậy, dám rời khỏi đám ám vệ của mình, lấy chính mình làm mồi nhử, dụ rắn ra khỏi hang, mà nàng, chẳng qua chỉ là một cái đạo cụ nho nhỏ của hắn thôi.

Đương nhiên, đạo cụ như nàng là vô cùng quan trọng, bởi nếu Đoan Mộc Thần đơn thân độc mã đi dạo trên núi, đám thích khách này nhất định sẽ khả nghi, sẽ không ngu ngốc mà xuất hiện. Nhưng có thứ đạo cụ này, chuyến đi dạo sẽ được mang mỹ danh là một cuộc hẹn, hết thảy mọi thứ sẽ đều hợp lý. Đám thích khách thể nào cũng rục rịch, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Tuy rằng Đoan Mộc Thần dùng thân thể của chính mình để làm tấm chắn, ngăn chặn nguy hiểm cho Hỏa Phi Nguyêt, nhưng, thứ mà Hỏa Phi Nguyệt nàng đây sợ nhất trên đời chính là khoản nợ nhân tình. Nếu không phải lúc trước Dạ Thiên Húc có ân với nàng, làm sao nàng có thể không để ý đến lời khuyên của Lạc Tuyết, khư khư cố chấp, đến cuối cùng dùng chính huyết nhục của mình để trả lại món nợ nhân tình chứ?

Vết xe đổ tàn khốc a! Kiếp này, Hỏa Phi Nguyệt nàng tuyệt đối sẽ không tái phạm loại sai lầm cấp thấp này! Cho dù bị thương, cho dù trúng độc, Hỏa Phi Nguyệt nàng cũng tuyệt đối không muốn nợ nhân tình!

Chủ ý đã định, Hỏa Phi Nguyệt vươn bàn tay trắng nõn tìm kiếm ở thắt lưng, nháy mắt, một nhuyễn kiếm tinh xảo đã nằm trong tay. “Keng” một tiếng, nàng thay Đoan Mộc Thần đánh rơi những phi tiêu đang ào ào hướng về hắn. Nhưng mà, trong khi nàng đang đánh rơi phi tiêu, một phi tiêu khác lại đâm mạnh vào cánh tay của Hỏa Phi Nguyệt. Tức khắc, máu tươi tựa như những đóa hồng mai tươi đẹp bừng nở rộ, khiến hô hấp của Đoan Mộc Thần trong nháy mắt cứng lại.

Chú thích:

*Bất vi sở động: Không nhúc nhích, không thay đổi điều đã muốn làm.

*Tiết tháo: Sự liêm chính, có đạo đức, có phẩm hạnh.

*Phi đao Liễu Diệp: Một loại ám khí. Là phi đao hình lá liễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.